Tiệm Cá Số 7 (Thất Hào Ngư Quán)

Chương 39: Bức tranh chết chóc (7)



Phần 4: Bức tranh chết chóc

Chương 39

Bóng đêm đặc quánh lại, gió lạnh vần vũ khắp nơi, mây đen trên đỉnh đầu chất chồng lên nhau như thể ngay giây tiếp theo sẽ có mưa lớn tầm tã trút xuống.

Hình Đình quấn chặt áo măng tô đen, ngồi xổm ở một góc cách cục cảnh sát Trà Thành khoảng ba trăm mét. Hắn đang tìm thời cơ thích hợp để lẻn vào, tiếc là tối nay cục cảnh sát được canh gác rất nghiêm ngặt, số lượng cảnh vệ nhiều hơn hẳn bình thường. Xem ra Dương Minh Trăn đã có sự chuẩn bị từ trước, bất kể có phải Hà Phục thả Lương Ngẫu đi hay không, hắn cũng không hề có ý định thả Hà Phục đi. Không cho Hà Phục ra ngoài, cũng không để bất kỳ ai vào trong.

“Không thể xông vào, vậy thì phải dùng trí.” Hình Đình đưa tay sờ lên mặt mình. Gương mặt này đã biến thành mặt Dương Minh Trăn, hắn thầm cầu nguyện lát nữa đi vào đừng lộ sợ hở, không thì kẻ rơi đầu sẽ chính là hắn.

Theo hắn quan sát, cục cảnh sát có tất cả ba cửa ra vào. Cửa phía nam và phía bắc đều có bốn cảnh vệ, cửa lỏng lẻo nhất chính là cửa phía tây trước mặt hắn.

Cửa phía tây có hai cảnh vệ, một cao một thấp. Nhìn từ vóc dáng bọn họ, nếu phải đánh nhau, chắc chắn Hình Đình sẽ không lép vế. Huống hồ hai tên cảnh vệ này còn đang lén lút uống rượu, ma men đâu thể nào là đối thủ của hắn.

Hình Đình cong môi cười, đây chính là cửa đột phá tốt nhất. Nhìn chiếc áo măng tô đang mặc, hắn đã đặc biệt lựa chọn một chiếc trông tương đối giống áo măng tô của Dương Minh Trăn, nếu nhanh chân đi vào, hẳn sẽ không bị ai phát hiện.

Hắn đội mũ đen rộng vành, vành mũ che khuất nửa khuôn mặt. Hắn cúi đầu thật thấp, rảo bước tiến về phía cửa tây.

Hai cảnh vệ kia phản ứng rất nhanh, bọn họ lập tức đứng dậy cản hắn lại: “Ai?”

Hình Đình hơi ngẩng đầu lên, ánh đèn chiếu lên mặt hắn. Hắn hừ lạnh một tiếng bằng mũi: “Không nhận ra tôi hả?”

Hai cảnh vệ nhận ra đây là Dương Minh Trăn, đội trưởng đội cảnh sát số 3 của cục, vội vàng cúi đầu giải thích: “Xin lỗi, hóa ra là cảnh sát Dương ạ.”

“Trực đêm mà còn lén uống rượu.” Hình Đình học theo ngữ khí của Dương Minh Trăn, hung tợn quát, “Sáng mai thu dọn đồ đạc xéo luôn cho tôi.”

“Cảnh sát Dương, chúng tôi sai rồi, xin anh cho chúng tôi một cơ hội, tuyệt đối không có lần sau đâu.” Hai cảnh vệ đồng thanh xin xỏ.

“Không được thế nữa biết chưa. Còn để tôi trông thấy thì xéo ngay lập tức.”

Nói xong, Hình Đình lại cúi đầu, giấu gương mặt mình vào trong bóng tối, nhanh chân rời khỏi cửa tây, tiến vào cục cảnh sát.

Chờ hắn đi rồi, hai cảnh vệ mới ngẩng đầu lên, nơm nớp lo sợ nhìn theo bóng lưng hắn.

“Làm tôi hết cả hồn. Không phải cậu bảo cảnh sát Dương sẽ không xuất hiện ở đây hả?” Cảnh vệ có vóc dáng cao hơn trách móc.

Cảnh vệ thấp gãi đầu: “Mọi lần tôi trực ban anh ta có đến đây bao giờ đâu. Mọi người ai cũng bảo cảnh sát Dương chỉ đi cửa nam với cửa bắc thôi.”

“Quái lạ, chẳng lẽ hai chúng ta lại xui xẻo đến thế? Lần đầu tiên lén uống rượu đã bị anh ta bắt gặp, dọa tôi suýt trụy tim luôn mà.”

Vào được cục cảnh sát, Hình Đình đang định nấp vào chỗ nào đó quan sát kỹ càng tình hình xung quanh trước nhưng không ngờ lại bị vỗ vai bất chợt.

“Cậu Dương.”

Một giọng nam nghe rất rền, Hình Đình sợ đến mức không dám ngoảnh lại. Thằng bỏ mẹ nào vậy?

“Này, tôi gọi cậu mà sao cậu không quay lại?” Người đàn ông hỏi.

Hình Đình nuốt một ngụm nước bọt, đành bất chấp ngoảnh lại, nói: “Hôm qua cháu mất ngủ, bị sái cổ, ngoảnh lại chậm.”

“Thanh niên ấy à, phải chú ý sức khỏe.” Người đàn ông mặc cảnh phục đoán chừng bốn mươi tuổi. Ông ta lướt mắt trên người Hình Đình đánh giá: “Sức vóc cậu ổn hơn trước nhiều rồi nhưng vẫn phải rèn luyện thêm nữa. Đã ăn canh sườn tôi đưa mấy hôm trước chưa?”

Hình Đình nở nụ cười cứng còng: “Cháu ăn rồi, ngon lắm ạ.”

“Ngon thì sau nhớ tới nhà tôi chơi nhiều hơn nhé. Con bé nhà tôi muốn gặp cậu.”

Con gái ông ta?

Hình Đình nghĩ, chắc đây là Uông Thế Giai, đội trưởng đội cảnh sát 2 nhỉ? Con gái của Uông Thế Giai chẳng phải là Uông Viện Viện hay sao. Uông Viện Viện chính là con điên ai gặp cũng sợ khắp đất Trà Thành này. Tại sao lại bảo cô ta điên, bởi vì cô ta làm gì cũng không theo lẽ thường. Hai năm trước, cô ta đi du học, đến khi trở về, cô ta luôn nói rằng mình là nghệ thuật gia, quần áo mặc trên người trông chẳng ra làm sao, suốt ngày lởn vởn ngoài đường với phong cách dở ông dở bà. Lối suy nghĩ của cô ta cũng vô cùng kỳ quái, thường xuyên làm ra những chuyện không ai hiểu nổi.

Nghe nói nghệ thuật gia đều như thế, vậy nên Uông Viện Viện lại càng nỗ lực phát triển bản thân theo hướng đó.

Uông Viện Viện với Dương Minh Trăn thật sự chẳng khác gì một ngọn núi lửa với một ngọn núi băng. Núi lửa nhìn trúng núi băng? Chuyện này thú vị đây.

“À, được.” Hình Đình cười cười, “Chờ xong đợt này đỡ bận cháu sẽ tới nhà chú. Cháu cũng rất muốn gặp cô Uông trò chuyện về nghệ thuật với cô ấy.”

Uông Thế Giai tròn mắt. Ông ta thật sự không thể tin nổi đây là lời được nói ra từ miệng Dương Minh Trăn. Ông ta kinh ngạc hỏi: “Cậu thật sự muốn gặp con bé, lại còn muốn trò chuyện về nghệ thuật với nó?”

Hình Đình thầm nghĩ đã hóng chuyện thì phân biệt gì chuyện lớn chuyện nhỏ. Dù sao đến lúc đó người phải tới nhà ông làm khách cũng là Dương Minh Trăn chứ có phải tôi đâu. Thế là hắn lại mỉm cười: “Đúng vậy, cháu cảm thấy cô Uông là một người rất thú vị. Được kết bạn với người thú vị như vậy là vinh hạnh của cháu.”

Uông Thế Giai đặt tay lên vai Hình Đình, vỗ liên tục mấy cái, tán thưởng: “Khá đấy, cuối cùng mắt cậu cũng nhìn rõ được ưu điểm của con bé nhà tôi rồi.”

“Vậy ngày kia cậu tới nhà tôi nhé, chúng ta cùng ăn bữa cơm!” Uông Thế Giai nói, “Đã nói rồi là không được đổi ý đâu đấy.”

Nói xong, ông ta rời đi. Hình Đình đứng tại chỗ bật cười thành tiếng: Đáng đời Dương Minh Trăn. Ngày kia anh phải rời khỏi cục cảnh sát, vừa khéo tôi có thể vào cứu Hà Phục ra.

Hình Đình tiếp tục bước về phía trước. Hắn không quen với phòng ốc trong cục cảnh sát, hơn nữa bây giờ còn đang là ban đêm, đèn không bật quá nhiều nên tìm đường cũng khá vất vả.

“Đội trưởng Dương.”

Lại một giọng nói vang lên từ phía sau gọi hắn lại. Giọng nói lần này nghe khá quen.

Hình Đình ngoảnh lại, đây chẳng phải là pháp y Úc Thung mặc áo blouse trắng hôm nọ từng gặp trong tiệm Năm Tháng sao?

Hắn đang băn khoăn không biết nên nói chuyện thế nào mới không khiến người này nghi ngờ, Úc Thung đã hỏi chuyện trước: “Tôi có đặt một tập tài liệu trên bàn anh, không biết đội trưởng Dương đã đọc chưa?”

“Vẫn chưa.” Hình Đình trả lời.

Úc Thung đưa tay đẩy gọng kính trên mũi, hành động trông vô cùng nhã nhặn ấy chẳng hiểu sao lại khá gượng gạo trong mắt Hình Đình. Ngay từ lần gặp đầu tiên, hắn đã cảm thấy người này không thực sự tự nhiên, trông như muốn né tránh hắn.

“Vậy phiền đội trưởng Dương đừng đọc vội nhé. Trong đó có chỗ bị sai, chờ tôi chỉnh lại rồi đưa cho anh sau.” Úc Thung mỉm cười nói.

Hình Đình hỏi: “Cần bây giờ luôn à?”

Úc Thung gật đầu: “Vâng, gấp lắm.”

“Ừ, vậy để tôi vào lấy cho.” Hình Đình thấy cánh cửa phía sau mình chính là phòng làm việc của Dương Minh Trăn. Hắn không dám chắc liệu lúc này Dương Minh Trăn có đang ở trong đó hay không vì hắn ngồi canh bên ngoài mãi nhưng không trông thấy Dương Minh Trăn ra khỏi cục cảnh sát.

Úc Thung mỉm cười nhìn hắn: “Làm phiền anh rồi.”

Hình Đình đặt tay lên tay nắm cửa, vặn nhẹ một cái, không ngờ lại mở ra được. Hắn cảm thán một tiếng, may mà cửa không khóa, không thì Úc Thung phát hiện ra hắn là kẻ giả mạo ngay. Hắn không có chìa khóa phòng, càng không thể trình diễn “đại pháp phá khóa” trước mặt Úc Thung mà?

Cửa mở, Hình Đình dùng người chặn lối vào, nói với Úc Thung: “Cậu chờ tôi bên ngoài, tôi vào lấy cho.”

“Vâng.”

Hình Đình bước vào. Hắn thấy trên bàn có cả đống tài liệu, rốt cuộc Úc Thung cần tập nào?

Đúng lúc này, hắn nghe thấy tiếng bước chân phía bên ngoài.

“A, đội trưởng Dương?” Úc Thung vô cùng bất ngờ nhìn người trước mặt, “Không phải anh đang ở trong phòng làm việc sao?”

Hình Đình thầm nghĩ hỏng rồi, sao Dương Minh Trăn lại về ngay lúc này!

“Trong phòng cái gì cơ?” Dương Minh Trăn hỏi.

Úc Thung nói: “Nếu anh là đội trưởng Dương thì người trong phòng là ai?”

Hai người lập tức đẩy cửa xông vào. Trong phòng đã chẳng còn ai, cửa sổ mở toang, tấm rèm trắng còn đang bay theo gió.

Úc Thung hoảng hốt kêu lên: “Có những hai đội trưởng Dương.”

Kêu xong, anh ta cảnh giác nhìn Dương Minh Trăn trước mặt, nói: “Anh là thật hay giả, không nói là tôi nổ súng đấy!”

Dương Minh Trăn giận dữ quát: “Cậu bị điên à? Tôi mà là giả thì tôi chạy lâu rồi, còn chờ cho cậu bắt chắc?”

Úc Thung dụi mắt, cẩn thận quan sát: “Đúng nhỉ. Hôm nay đội trưởng Dương mặc đồ màu lam, kẻ ban nãy lại mặc đồ đen.”

“Mau đuổi theo, chắc kẻ đó chưa chạy xa đâu.” Dương Minh Trăn vừa ra lệnh, hai người nhanh chóng nhảy ra theo lối cửa sổ.

Nghe tiếng bước chân đã đi xa, Hình Đình mới ra khỏi tủ treo quần áo. May mà ban nãy hắn nhanh trí mở toang cửa sổ tạo hiện trường bỏ trốn. Hai người bọn họ đều dồn sự chú ý về phía cửa sổ, quên bẵng mất cái tủ gỗ lớn trong phòng.

Đúng lúc này, một người bỗng trở lại phòng, súng kề lên ót Hình Đình.

“Mày là ai?”

Hình Đình giơ tay lên. Hắn không có súng, cũng không có dị năng giống như Hà Phục. Ngoại trừ đầu hàng, hắn chẳng còn cách nào khác.

“Tại sao lại đóng giả thành tao?” Dương Minh Trăn nói. “Từ lâu tao đã đoán được chúng mày sẽ có hành động nên mấy hôm nay vẫn chờ ở cục cảnh sát, chờ chúng mày chui đầu vào lưới, rốt cuộc hôm nay cũng chịu xuất hiện! Lột mặt nạ của mày ra, để tao xem rốt cuộc mày là yêu quái phương nào.”

Hình Đình giờ tay, chậm chạp quay người lại, oan ức nói: “Đội trưởng Dương, là tôi.”

“Hình Đình?” Dương Minh Trăn khá bất ngờ, “Cậu biết thuật dịch dung?”

“Ặc… Nói chính xác thì không phải dịch dung, là đổi mặt.” Hình Đình thành thật trả lời. Chuyện đến nước này, dù hắn nói thật, chưa chắc Dương Minh Trăn đã chịu tin.

“Đổi mặt?”

Dương Minh Trăn chợt nhớ lại lần Hình Đình cải trang thành nữ treo ngược trên cây, lại liên tưởng đến cô Trương mất tích được Hà Phục tìm thấy vô cùng dễ dàng. Trong đầu hắn lóe lên một suy nghĩ táo bạo, “Có phải hồi trước cậu biến thành Trương Tố Như, con gái Trương Quan Hà không?”

Hình Đình gật đầu: “Ừ, để dụ hung thủ xuất hiện, Hà Phục bảo tôi biến thành Trương Tố Như.”

“Vậy giờ cậu biến thành tôi cũng là lệnh của y?” Dương Minh Trăn chất vấn.

“Không phải.” Hình Đình lắc đầu giải thích, “Thật sự không phải đâu. Y không bảo tôi biến thành anh, là tự tôi muốn biến để đi cứu y.”

“Tại sao phải cứu y, cậu với y cùng một giuộc?” Dương Minh Trăn nói, “Lần trước tôi không bắt cậu là đã cho cậu cơ hội. Giờ cậu lại chui đầu vào rọ, vậy đừng có trách tôi.”

“Thật sự không phải mà, anh đổ oan.” Hình Đình nói, “Anh không chỉ đổ oan cho tôi mà còn đổ oan cho y nữa.”

“Vớ vẩn, y chính là quái vật, trước giờ tôi chưa từng đổ oan cho y!” Dương Minh Trăn tiến tới, họng súng lạnh băng vẫn dí sát đầu Hình Đình, “Cậu cầu xin cho y như thế, chẳng lẽ cậu cũng là quái vật?”

Hình Đình lấy mấy bức ảnh trong túi ra: “Anh nhìn cho kỹ hai bức ảnh này.”

Dương Minh Trăn nhận lấy, phát hiện hai bức ảnh này là do hắn đưa cho Hà Phục, chụp lại hai bức tranh trong phòng Thu Bạch Mai.

“Anh ghép hai bức ảnh theo hướng trên dưới đi.”

Dương Minh Trăn ghép hai bức ảnh lại như Hình Đình nói, một đóa hoa quái dị xuất hiện.

“Đây là hoa văn trong miếu Thanh Thần!”

Dương Minh Trăn vô cùng kinh ngạc. Ngoại ô phía bắc Trà Thành có một ngôi miếu tên Thanh Thần, nghe nói là miếu trường sinh do một vị vua vô danh nào đó trong lịch sử dựng lên, bên dưới ngôi miếu có một cung điện khổng lồ tên là cung Trường Thanh.

Cung Trường Thanh luôn là truyền thuyết thần bí nhất Trà Thành. Bên trong cung Trường Thanh có thần dược trẻ mãi không già và vàng bạc châu báu nhiều không kể xiết. Giống như bao truyền thuyết được lưu truyền, những kẻ muốn tới đó trộm lấy sự trường sinh bất tử cũng như tiền tài đều phải trả giá đắt. Rất nhiều người còn chưa tìm được cửa vào cung Trường Thanh đã chết thảm trong miếu Thanh Thần. Vì không ngừng xuất hiện thi thể, miếu Thanh Thần trở thành cấm địa trong miệng mọi người, không còn ai dám tới bái thần Thanh trong miếu nữa. Thời gian trôi đi, miếu Thanh Thần trở thành một ngôi miếu hoang.