Tiệm Cá Số 7 (Thất Hào Ngư Quán)

Chương 44: Áo da thêu hoa (2)



Phần 5: Áo da thêu hoa

Chương 44

Đã nửa tháng trôi qua kể từ khi vụ bức tranh giết người xảy ra, cảnh sát Trà Thành vẫn chưa tìm được hung thủ.

Hình Đình ở lại cục cảnh sát ba ngày, cuối cùng Dương Minh Trăn đuổi hắn về tiệm cá Số 7. Tuy nói là để hắn được ngủ nghỉ tử tế nhưng thực chất cũng là rửa sạch hiềm nghi cho Hình Đình. Người trong cục cảnh sát đều biết manh mối điều tra được có liên quan đến ông chủ tiệm cá Số 7; Hình Đình lại là người duy nhất từng tiếp xúc với Hà Phục, thế nên ánh mắt bọn họ đều đổ dồn vào Hình Đình.

Sau khi kết thúc một cuộc họp nọ, Dương Minh Trăn bị Lưu Trường Đông, đội trưởng một đội khác, níu lại. Tên đội trưởng dùng tiền mua chức này thế mà lại đưa ra lời khuyên cho Dương Minh Trăn.

“Cậu Dương, cậu cũng không còn nhỏ nữa. Mấy hôm tới cấp trên sẽ phái người đến bố trí đội trưởng mới, nhiều người già cả sẽ bị loại bớt. Cậu xem, cậu làm việc mấy năm nay mà vẫn giậm chân tại chỗ, những người trẻ hơn đều đã leo lên đầu cậu rồi. Nếu cậu vẫn không tìm cách leo lên, cậu sẽ bị đạp xuống đấy.”

Dương Minh Trăn không giỏi xu nịnh, mồm miệng cũng không khéo léo như người ta, ai cũng bảo hắn là tên đầu gỗ. Hiện tại, nghe những lời này, hắn cũng chỉ có thể cười gượng.

“Cậu cũng đừng ra vẻ đứng đắn. Thói đời này ấy à, những kẻ tồn tại được đều chẳng phải người đứng đắn. Ngẫm mà xem, chẳng phải chuyện mấy năm trước cậu đã làm khá thế còn gì?” Lưu Trường Đông cười giả lả vỗ vai Dương Minh Trăn, nói, “Giờ cậu cũng có thể làm như thế, bắt một thằng tốt thí để nó chết thay, thế là cậu nghiễm nhiên thăng quan tiến chức rồi, không phải sao?”

Đôi mày kiếm của Dương Minh Trăn nhíu chặt. Hắn thật sự không thích giao thiệp với đám người kia, đến cả giả vờ hòa nhã cũng không làm nổi, cứ thế sầm mặt, “Không biết ý anh là sao?”

“Người quang minh chính đại không nói chuyện mờ ám.” Lưu Trường Đông ghé vào tai hắn thì thầm, “Tôi thấy cậu đầu bếp kia cũng được, phù hợp chịu đao thay cậu. Nếu không tìm thấy Hà Phục kia thì cứ dùng luôn tên đó.”

“Dương Minh Trăn tôi còn chưa bệ rạc đến mức đó. Thứ cho tôi không tiếp thu nổi đề nghị của đội trưởng Lưu.” Dương Minh Trăn lười khách khí với gã, bỏ đi luôn.

Nếu không nể hai năm nay Lưu Trường Đông cũng coi như không tồi với hắn, Dương Minh Trăn thật sự muốn cho gã một nắm đấm. Người dân Trà Thành không tin cảnh sát không phải không có nguyên nhân. Đám sâu mọt này vì miếng cơm của mình mà không gì không dám làm, vậy thì còn điểm nào đáng để người dân tín nhiệm cho được?

Lưu Trường Đông không cười nữa, biểu cảm trở nên nghiêm túc hơn, nói với theo bóng lưng rời đi của Dương Minh Trăn: “Nhãi con, cậu vờ vịt đạo mạo quái gì chứ! Sao hồi hai năm trước khi giết chết đội trưởng Hà, cậu không ra vẻ chính nghĩa như bây giờ?”

Dương Minh Trăn lập tức quay lại, phẫn nộ tóm lấy áo Lưu Trường Đông. Hắn vốn cao hơn Lưu Trường Đông nửa cái đầu, hiện tại thực sự có thể nhấc bổng gã lắm lời này lên như xách một con gà con.

“Anh nói gì cơ?” Hắn cực kỳ ghét bị người ta nhắc lại chuyện này, tuy rằng cũng không có quá nhiều người biết chuyện, chỉ gồm vài lãnh đạo mà thôi. Bọn họ cũng từng an ủi hắn, nói rằng chưa biết chừng lúc đó đội trưởng Hà đã biến thành quái vật rồi, bắn chết cũng là chuyện có thể tha thứ, không cần tự trách.

Gã Lưu Trường Đông này thế mà lại nhắc tới chuyện kia, hơn nữa còn đổi trắng thay đen, biến Dương Minh Trăn thành kẻ tiểu nhân giết bạn cầu vinh.

Lưu Trường Đông nhếch mép, vài nếp nhăn hằn trên gương mặt dữ tợn, “Ý tôi là sao chẳng lẽ cậu không biết? Hồi trước, trong đội có rất nhiều người muốn giết anh ta, may mà nhờ có cậu…”

Nói tới đây, Lưu Trường Đông chợt im bặt, suýt nữa gã đã lỡ lời.

“Sao anh không nói tiếp!” Dương Minh Trăn rất muốn biết rốt cuộc cái chết của đội trưởng năm đó có phải có ẩn tình khác hay không bởi lẽ lúc trước, Hà Phục cũng nói với hắn rằng ngoại trừ viên đạn của hắn, trên người đội trưởng còn có một viên đạn khác bắn thẳng vào tim.

Đúng lúc này, cửa phòng họp mở ra, cục trưởng mặc cảnh phục màu đen bước ra, lạnh lùng nhìn Dương Minh Trăn và Lưu Trường Đông.

“Ẩu đả ngay trước cửa phòng họp, nên xử phạt thế nào?” Cục trưởng nghiêng đầu hỏi bí thư đi bên cạnh mình.

Bí thư đang chuẩn bị lên tiếng, Lưu Trường Đông đã giành lời trước: “Đâu có, chúng tôi đâu có ẩu đả đâu. Cậu Dương đang giúp tôi chỉnh trang lại thôi.”

Nói xong, gã nháy mắt với Dương Minh Trăn, Dương Minh Trăn đành nói theo: “Đúng vậy, cà vạt của đội trưởng Lưu bị lệch.”

Lưu Trường Đông cười đến là nịnh nọt với cục trưởng. Cục trưởng lại nhìn Dương Minh Trăn, “Cậu chính là trung đội trưởng Dương Minh Trăn?”

Dương Minh Trăn gật đầu: “Vâng.”

“Vụ án bức tranh giết người do cậu phụ trách, đến giờ vẫn chưa bắt được hung thủ mà cậu còn ở đây chỉnh cà vạt cho anh ta?” Cục trưởng hừ lạnh một tiếng, “Tôi thấy cậu nên về chỉnh lại cái mũ đang đội trên đầu đi!”

“Tôi gặp bất lợi trong quá trình phá án, mong cục trưởng thư thả cho tôi thêm chút thời gian.” Dương Minh Trăn cúi đầu thật thấp.

Cục trưởng không nói nữa, dẫn đầu đám người nhanh chóng rời khỏi tòa nhà.

Dương Minh Trăn vốn định níu Lưu Trường Đông lại hỏi cho rõ, nào ngờ ngẩng đầu lên đã thấy tên kia chạy theo cục trưởng mất rồi.

“Chết tiệt, đừng có để tôi tóm được anh!”

Trên đường trở lại phòng làm việc, Dương Minh Trăn quyết định không thể khiến Hình Đình trở thành kẻ thế mạng như bọn họ nói. Vì miếng cơm của bản thân, đám sâu mọt này không gì không dám làm. Nhằm đảm bảo sự trong sạch của Hình Đình, hắn quyết định giữ Hình Đình kè kè bên cạnh, cả hai cùng ở trong phòng làm việc suốt ba ngày liên tục.

Trong ba ngày đó, hai người bọn họ cũng không nhàn rỗi mà vẫn lặng lẽ điều tra vụ bức tranh giết người.

Ban ngày, khi ở trong cục cảnh sát, Hình Đình thường xuyên để mắt tới pháp y Úc Thung. Hắn luôn cảm thấy người này có vấn đề nhưng Dương Minh Trăn đã dặn hắn không được đánh rắn động cỏ. Qua mấy ngày quan sát, Hình Đình chỉ phát hiện ra duy nhất một điều: Pháp y Úc này rất cẩn trọng.

Buổi tối, Hình Đình và Dương Minh Trăn lén lút tới miếu Thanh Thần. Miếu Thanh Thần đổ nát tan hoang, gió đêm thổi qua phần phật, cây cỏ xung quanh như thể có quỷ nghìn năm ẩn nấp, sẽ bất thình lình nhảy ra không chừng. Ngoại trừ điều đó, không còn gì đặc biệt khác.

Giằng co như vậy ba ngày liền, Hình Đình cảm thấy ngủ trên bàn làm việc của Dương Minh Trăn rất nhức người, bèn đề nghị hắn cho mình về tiệm cá Số 7.

Cứ thế, Dương Minh Trăn thả hắn về tiệm cá Số 7. Vừa về, Hình Đình lập tức ôm lấy mèo đen hôn chùn chụt.

Ước lượng thấy cân nặng của mèo không khác gì so với trước khi hắn đi, Hình Đình vui sướng hô lên: “Đội trưởng Dương, Meo không sụt cân, vậy nghĩa là Hà Phục có về đây chăm nó!”

Dương Minh Trăn cũng liếc nhìn Meo. Hình như con mèo này không thay đổi chút nào, chẳng lẽ Hà Phục đã trở lại thật?

Hình Đình thầm nghĩ với sự đa nghi Dương Minh Trăn dành cho Hà Phục, chắc chắn hắn sẽ muốn rình bắt y. Thế là hắn vội vàng xua tay với Dương Minh Trăn: “Đội trưởng, anh mau về đi. Cục cảnh sát không thiếu anh được đâu!”

Dương Minh Trăn biết Hình Đình nghĩ gì. Hắn quay đi, rời khỏi tiệm cá Số 7 mà không thèm ngoái lại.

Hình Đình ôm Meo, chỉ hận mình không hiểu được tiếng mèo. Hắn cầm chân Meo, hỏi chuyện: “Meo, lần sau nếu bé gặp lại y, bé nhớ bảo y sớm về nhà nhé, không thì tiệm cá Số 7 của y sắp đi tong rồi!”

Meo ngơ ngác nhìn Hình Đình, kêu “meo” một tiếng.

“…” Hình Đình không nói nữa, ngồi trên sô pha thở dài. Hắn đúng là khờ, thế mà lại đi nói chuyện với một con mèo.

Kể từ đó, từng ngày của hắn lại trôi qua giống như trước, một mình mua thức ăn về nấu nướng, đối diện với cá trong bể và mèo không biết nói. Mỗi khi đêm xuống, lúc ngơ ngẩn ngồi trên sô pha, hắn cảm tưởng như mình đã biến thành Hà Phục thứ hai.

Giả sử cuộc đời Hà Phục dài đến bất tận, vậy nghĩa là trong suốt quãng thời gian dài đằng đẵng ấy, Hà Phục đã lặp đi lặp lại một nếp sinh hoạt. Người cứ sống như thế thì liệu có còn ý nghĩa không đây?

Sau mười ngày Hình Đình đợi tại tiệm cá Số 7, người đến chăm mèo kia vẫn không hề xuất hiện.

Mãi đến hôm nay, khi đi ngang qua cửa hàng Âu phục Cuộc Đời Quyến Rũ trên phố khi đi chết, hắn nghe bảo bên trong có người chết, không phát hiện thi thể mà chỉ thấy ba tấm áo da người.

Hình Đình lùi lại theo bản năng. Hắn chỉ vừa rũ sạch hiềm nghi khỏi một vụ án, giờ lại dính vào vụ khác, sợ rằng cái mạng nhỏ này khó lòng giữ được.

Đúng lúc này, Dương Minh Trăn bước ra từ cửa hàng Âu phục, liếc mắt một cái đã trông thấy Hình Đình đang xách làn rau.

“Hình Đình, đứng lại!”

Nghe thấy thế, Hình Đình cuống quýt xách làn rau chạy trốn. Dương Minh Trăn ra lệnh cho cấp dưới đuổi theo bắt hắn lại.

Hai phút sau, Hình Đình bị xách đến trước mặt Dương Minh Trăn như một con gà con.

“Không phải tôi làm.” Hình Đình oan ức nói.

Dương Minh Trăn nói: “Tôi biết không phải cậu làm. Cậu chạy cái quái gì, tôi tìm cậu có việc.”

“Việc gì?” Hình Đình ngẩng đầu hỏi Dương Minh Trăn.

Dương Minh Trăn khoác tay lên vai hắn: “Buổi trưa tôi tới chỗ cậu ăn cơm nhé. Tôi muốn ăn món mì xào của cậu. Lần trước được ăn một bữa, nhớ ghê.”

Hình Đình chẳng còn sức đâu mà trợn trắng mắt nữa, “Đội trưởng, anh thiếu đói chắc? Đến cả mì xào cũng phải mò tới ăn ké!”

“Bớt nói nhảm, đi về nhanh lên, đừng có lượn lờ ngoài đường.” Dương Minh Trăn đạp một cú vào mông hắn, tính tình vẫn nóng nảy như vậy.

Hình Đình xách làn rau chuồn khỏi hiện trường, thoáng trông thấy một người.

Ông chủ cửa hàng Âu phục, Tô Tây, đang ngồi trên xe cảnh sát của Dương Minh Trăn quan sát hắn từ xa.

Không biết tại sao hắn lại có cảm giác rằng Tô Tây đang mỉm cười với mình.

Hôm nay là một ngày trời nắng hiếm hoi. Ánh mặt trời chói chang trên đỉnh đầu khiến người ta không mở nổi mắt, Hình Đình lại thấy sau lưng ớn lạnh.