Tiệm Cá Số 7 (Thất Hào Ngư Quán)

Chương 45: Áo da thêu hoa (3)



Phần 5: Áo da thêu hoa

Chương 45

Gần giữa trưa, Hình Đình đặt nguyên liệu nấu nướng đã rửa sạch lên thớt, thái sợi cà rốt và ớt chuông xanh để sang một bên, lại lấy một cái bát nhỏ ra trộn nước sốt bao gồm xì dầu, giấm và dầu ớt. Mì đã trụng được ngâm trong nước lạnh. Tiếp đó, hắn cho gừng, tỏi, cà rốt và ớt chuông xanh thái sợi vào chảo xào sơ rồi mới cho mì vào xào chung, cuối cùng là đổ nước sốt vào đảo đều.

“Có cho tôm nõn không?” Chẳng biết Dương Minh Trăn đã đến từ bao giờ, Hình Đình giật mình đến mức run cả tay đang cầm sạn xào. “Tôi đã bảo cậu đừng có cho nấm hương rồi, tôi ghét thứ đó nhất.”

Hình Đình thật sự hận không thể cầm sạn xào xúc bay đầu Dương Minh Trăn, “Đòi hỏi lắm thế, không có tôm nõn đâu. Muốn ăn thì tự đi mà mua!”

Lần trước, trong ba ngày ở cục cảnh sát cùng Dương Minh Trăn, Hình Đình ăn không nổi cơm ở chỗ bọn họ. Thứ đó đúng là sự sỉ nhục đối với ẩm thực! Thế nên đã lén lút tự xào một đĩa mì cho mình, bị Dương Minh Trăn bắt được. Hai người ăn hết hết đĩa mì xào, Dương Minh Trăn lại lưu luyến nó mãi.

Tuy vậy, Hình Đình rất phục Dương Minh Trăn. Án bức tranh giết người mãi chưa phá được đã có thêm án áo da thêu hoa, thế mà hắn vẫn còn tâm trạng ăn mì xào.

“Anh thoải mái quá nhỉ, không sợ bị cục trưởng cho ăn “chim cút” à?” Hình Đình chia mì đã xào xong thành hai đĩa, một đĩa đưa cho Dương Minh Trăn, một đĩa tự bưng tới bàn.

Dương Minh Trăn một tay bưng mì xào, một tay cầm quả táo, nói: “”Chim cút” thể nào chẳng phải ăn. Thực ra tôi cũng đếch muốn làm nữa.”

Hình Đình ngạc nhiên: “Thế này không giống tác phong của Dương Minh Trăn lắm nha. Có phải anh chịu uất ức gì ở cục cảnh sát rồi không? Kể đi, cho tôi vui.”

“Biến biến biến.” Dương Minh Trăn ngồi phịch xuống, quả táo trên tay cũng đã ăn xong. Hắn ảo não nhìn đĩa mì xào. “Nói không chừng đây là lần cuối cùng tôi đến ăn chực cơm của cậu đấy. Mấy hôm nữa mà không phá được án, chắc tôi phải cáo lão hồi hương.”

“Anh đùa hay thật đấy?” Hình Đình chợt cảm thấy không nên đả kích Dương Minh Trăn thêm nữa, bèn an ủi, “Thực ra ấy à, anh là một cảnh sát tốt hiếm hoi ở Trà Thành. Những năm lăn lộn giang hồ, tôi đã gặp không ít người nhưng người thành thật như anh là lần đầu tiên tôi gặp đấy.”

Dương Minh Trăn dừng cánh tay đang vươn ra lấy đũa lại, trừng mắt với Hình Đình, “Không phải cậu bảo tôi đần à?”

Hình Đình gật đầu, “Tuy anh đúng là rất ngốc thật nhưng chẳng phải kiểu ngốc như anh là phúc cho người dân à?”

“Ha, tôi nên chân thành cảm ơn cậu đã khen tôi nhỉ!” Dương Minh Trăn cầm đũa gắp mì lên miệng. Đũa mì vào miệng, nhai vài cái, hắn cảm thấy mì xào này đúng ngon. “Cậu nói xem, tôi cáo lão hồi hương rồi mở quán mì được không? Hoặc không thì mở quán ngay ở Trà Thành luôn cũng được?”

“Dẹp đi, Trà Thành nhiều quán mì lắm rồi, không thiếu một quán của anh.” Hình Đình ăn xì xụp, tận hưởng sức hấp dẫn của mỹ thực.

Dương Minh Trăn chẳng quan tâm, “Tôi bỏ vốn mở quán, cậu đến làm đầu bếp cho tôi.”

Hình Đình buông đũa, trừng mắt nhìn Dương Minh Trăn: “Tôi bảo này, sao hôm nay đội trưởng Dương thương xuân bi thu thế. Anh thật sự đến đây để nói về đồ ăn với tôi đấy hả? Không định kể tôi nghe vụ án da người vừa xảy ra hôm nay sao?”

Lúc ở hiện trường, thấy Dương Minh Trăn cứ muốn nói rồi lại thôi, hắn thừa biết tên này tìm đến không chỉ đơn giản để ăn mì xào. Giờ mì đã ăn được nửa đĩa, thế mà chuyện vẫn chưa nói được chữ nào.

Dương Minh Trăn xua tay: “Ăn đi, cứ ăn tiếp đã, ăn xong rồi nói. Chứ nói luôn, tôi sợ chúng ta sẽ nôn mất.”

“Nghiêm trọng đến thế cơ à?” Hình Đình nhíu mày.

Hồi trước hắn thường trêu chọc Hà Phục và Dương Minh Trăn là có chuyện kinh tởm nào chưa thấy qua, chẳng lẽ vụ án da người lần này kinh tởm lên một tầm cao mới?

Hai người cắm cúi ăn, chẳng mấy chốc đã vét sạch đĩa.

Hình Đình ngẩng đầu, hai tay chống cằm nhìn Dương Minh Trăn: “Đội trưởng Dương, giờ nói được chưa?”

Dương Minh Trăn cầm khăn lau miệng rất cẩn thẩn.

“Sáng nay, tại cửa hàng Âu phục Cuộc Đời Quyến Rũ, phát hiện được ba bộ da người. Theo lời khách hàng nói, trong lúc chọn quần áo, cô ấy chạm vào một món đồ da rất mềm. Cô gái cảm thấy rất thích tay, bèn lấy món đồ ra khỏi giá treo, lúc này mới biết đó là một tấm da người.” Dương Minh Trăn nói. “Chuyện đó đã khiến tất cả khách trong cửa hàng nháo nhác bỏ chạy, chỉ còn lại cậu nhân viên Tiểu Nam, ông chủ Tô Tây và một nữ sinh tên Mã Lam Hoa đã ngất xỉu. Sau khi tìm ra ba chiếc áo da người được treo trong cửa hàng, ông chủ Tô Tây báo án. Khi đến hiện trường, người của bọn tôi đã tiến hành điều tra sơ bộ.”

Hình Đình hỏi: “Các anh đã kiểm tra thấy mấy cái áo kia thật sự làm từ da người à?”

Dương Minh Trăn gật đầu, lấy ba bức ảnh ra khỏi túi, đây cũng là nguyên nhân hắn muốn để Hình Đình ăn xong rồi mới nói chuyện. Những bức ảnh chỉ có hai màu đen trắng nhưng thực chất trên ba chiếc áo da người kia còn có máu thịt. Cảm giác ấy hệt như da được lột không sạch, vẫn còn lủng lẳng vài ba mẩu thịt vụn.

Ba chiếc áo da này nhỏ hơn áo da bình thường rất nhiều, đoán chừng chỉ có trẻ con năm, sáu tuổi mặc vừa, cũng không được may chắc chắn. Chúng được may lại một cách xiên xẹo bằng chỉ đỏ, kim may giống như là loại kim thô thất, đường chỉ may cũng không chặt và thẳng thớm, có thể thấy là do một người không khéo tay làm ra.

Mỗi chiếc áo da đều được thêu bốn bông hoa. Trên những hình thêu vụng về kia còn giắt vào vài miếng thịt vụn khiến người ta buồn nôn.

“Pháp y đã kiểm tra những tấm da người này. Thực chất lúc lột da, hung thủ làm rất cẩn thận. Theo lý thuyết, với đao pháp như thế, chắc chắn kẻ đó sẽ không để sót lại thịt thừa như vậy.” Dương Minh Trăn nói.

Hình Đình nhìn mà gai cả óc: “Đây rõ ràng là cố tình để ít thịt lại cho gớm hơn. Tên hung thủ đó cũng quá biến thái rồi!”

Dương Minh Trăn tiếp tục nói: “Chất da rất mịn, có lẽ là da của phụ nữ. Tôi đã bảo Thôi Lương đi điều tra xem gần đây có cô gái nào ở Trà Thành mất tích không, cậu ta báo lại với tôi rằng có bốn người tất cả.”

Nói tới đây, Dương Minh Trăn rút sổ tay của mình ra, trên đó ghi chép rõ ràng về bốn người mất tích.

Hứa Bình Bình, bốn mươi tuổi, bị ngớ ngẩn, mất tích nửa năm trước.

Trần Quất, mười tám tuổi,  học tại học viện Trà Thành, mất tích nửa tháng trước.

Tần Vi, hai mươi lăm tuổi, giáo viên học viện Trà Thành, mất tích mười hai ngày trước.

Trương Như Nguyệt, hai mươi tám tuổi, nhân viên một công ty nhỏ, mất tích hai mươi ngày trước.

“Có đến hai trong số bốn người liên quan tới học viện Trà Thành, liệu bọn họ có mối quan hệ gì với nhau không?” Hình Đình nhìn Trần Quất và Tần Vi, tên của cả hai người đều được Dương Minh Trăn khoanh lại bằng bút đỏ.

“Tôi cũng đã bảo Thôi Lương đi điều tra về hai người này, hiện chưa có manh mối.” Dương Minh Trăn day trán, “Dù thế nào đi nữa, bốn người này đều không có liên quan đến cửa hàng Âu phục Cuộc Đời Quyến Rũ, thậm chí họ còn chưa từng đến đây. Ai sẽ lột da họ để vào cửa hàng chứ?”

Hình Đình lại có cái nhìn khác về vấn đề này. Ở cùng Hà Phục lâu, suy nghĩ trong đầu hắn cũng vô thức đặt câu hỏi: Nếu Hà Phục gặp chuyện này, y sẽ nghĩ thế nào?

Hắn vuốt cằm, nghĩ: “Nếu hung thủ giết người ngẫu nhiên, Trần Quất và Tần Vi ở cùng một trường chẳng qua là trùng hợp. Thế nên cái chết của họ chưa chắc đã liên quan đến cửa hàng Âu phục Cuộc Đời Quyến Rũ. Có thể là sau khi giết người, hung thủ tùy tiện để da người vào cửa hàng đó, muốn triển lãm tác phẩm của mình chẳng hạn?”

Dương Minh Trăn gật đầu, nói tiếp: “Theo nhân viên Tiểu Nam nói, loạt đồ trên giá là hàng mới cậu ta vừa treo lên ba ngày trước, mà lô hàng này do chính ông chủ Tô Tây thiết kế. Tiểu Nam khẳng định rằng lúc treo quần áo, cậu ta đã kiểm tra rất tỉ mỉ. Những bộ đồ này cực kỳ bình thường, không hề lẫn bộ da người nào bên trong. Cậu ta còn nói rằng sau khi quần áo mới được treo lên, giá treo đó chưa từng bị ai động vào…”

“Tại sao không ai mặc thử đồ mới?” Hình Đình đặt câu hỏi, “Không phải đồ mới sẽ là thứ được thử nhiều nhất à?”

Dương Minh Trăn bất đắc dĩ nói: “Những bộ đó đều do Tô Tây tự thiết kế. Ầy… Cậu biết Tô Tây chứ? Tên đàn ông có gu thẩm mỹ quái dị, suốt ngày ăn mặc nam không ra nam, nữ không ra nữ. Quần áo do hắn thiết kế ai mà mặc được?”

Hình Đình không biết phải nói gì.

“Mấy giá treo đó cũng nằm ở khu đồ đắt đỏ của cửa hàng, người bình thường sẽ không tới đó, dù có tới cũng do ông chủ đích thân hỗ trợ lấy đồ xuống cho họ mặc thử. Bình thường Tiểu Nam luôn canh ở đó, cậu ta khẳng định rằng những tấm da người này không phải do khách hàng giấu vào.”

Hình Đình lại nói: “Không phải khách giấu vào thì chỉ còn nhân viên với ông chủ thôi, có gì để băn khoăn nữa? Bắt hai người này về thẩm vấn chẳng phải là xong chuyện à?”

Dương Minh Trăn lườm hắn một cái: “Đương nhiên phải thẩm vấn bọn họ, nhưng chuyện chắc chắn không đơn giản như cậu nói. Làm gì có ông chủ nào treo da người trong cửa hàng của mình, thế chẳng phải tự đạp đổ bảng hiệu của mình hay sao? Sau này còn ai dám tới mua quần áo nữa?”

“Ờ… Cũng đúng nhỉ.” Hình Đình tiếp tục suy đoán, “Vậy hẳn là đối thủ cạnh tranh làm! Để bôi xấu hắn, đối thủ phái người lén lút đột nhập cửa hàng, treo da người trên giá quần áo.”

“Bọn tôi đã nghĩ đến trường hợp này rồi, đã kiểm tra cửa sổ của cửa hàng xem có dấu vết bị phá hoại hay không.” Dương Minh Trăn nói, “Kết quả là không.”

“Bọn tôi phát hiện dấu chân trên cửa sổ.” Nói rồi Dương Minh Trăn lại lấy một bức ảnh đen trắng ra. Dấu chân được chụp lại rất nông, khó có thể nhìn rõ, dường như là giẫm phải đất ẩm mới in lại trên cửa sổ. Bên cạnh còn vương vãi một ít đất nhưng vì mấy hôm trước có mưa hết những dấu vết này đã bị rửa trôi phần nào.

“Có người trèo vào từ cửa sổ, giấu áo da rồi lại trèo ra?” Hình Đình nhìn dấu chân, nói ra suy đoán trong lòng mình, “Hung thủ chắc chắn là nhân viên Tiểu Nam!”

“Tôi đã điều tra Tiểu Nam rồi.” Dương Minh Trăn nói, “Cửa hàng Âu phục mở cửa được hai năm rưỡi, trong khoảng thời gian này Tô Tây đã đổi ba nhân viên, Tiểu Nam chính là người thứ ba, thời gian cậu ta làm việc ở đây cũng dài nhất. Cậu ta bắt đầu làm từ tháng tư năm ngoái, trước đó Tiểu Nam không có bất kỳ kinh nghiệm gì vì cậu ta bị thiểu năng trí tuệ nên không ai muốn nhận.”

“Lợi dụng một kẻ ngốc để bôi nhọ cửa hàng của Tô Tây.” Hình Đình nghiến răng nói, “Thâm độc thật đấy.”

“Chưa có chứng cứ mà cậu đã chắc chắn do Tiểu Nam làm thế?” Dương Minh Trăn nói tiếp, “Còn một chuyện rất lạ nữa. Tiểu Nam không chỉ không có kinh nghiệm làm việc mà ngay cả tên thật của cậu ta bọn tôi cũng không điều tra được…”

Hình Đình đập bàn, nói: “Đấy anh xem, thế chẳng phải càng khiến người ta nghi ngờ à!”

“Cậu ta giống như bỗng nhiên xuất hiện ở Trà Thành, không tìm được bất kỳ thông tin gì về quá khứ, những người xung quanh cũng nói không biết cậu ta.” Dương Minh Trăn nói.

“Bối cảnh thân phận sạch sẽ như thế, nếu không phải trẻ mồ côi lưu lạc đến Trà Thành thì chắc chắn là con trai bang chủ một bang phái bí ẩn nào đó.” Hình Đình nghiêm túc phân tích.

Dương Minh Trăn lườm hắn: “Bớt đọc truyện đi được không?”

Hình Đình phản bác: “Người ta đều viết truyện như thế mà. Không thể điều tra ra thân phận một người chỉ có hai nguyên nhân: Thứ nhất, kẻ đó vốn không có, chỉ là một tên vô danh tiểu tốt. Thứ hai, kẻ đó đang ngụy trang, căn bản không muốn cho anh điều tra được.”

Dương Minh Trăn biết mình nói không lại người này nên cũng lười đôi co.

“Vậy anh điều tra chủ tiệm Tô Tây chưa? Tôi nghe nói hắn đi du học rồi về nước hồi ba năm trước?” Hình Đình hỏi.

“Điều tra rồi.” Dương Minh Trăn nói, “Tô Tây là trẻ mồ côi. Sau khi được gia chủ họ Tô nhận về nuôi, hắn luôn chăm chỉ học hành. Gia chủ họ Tô không có con cái, thấy hắn hiếu học bèn cho hắn ra nước ngoài du học. Sau khi trở về, Tô Tây sống ở Nguy Thủy một thời gian rồi tới Trà Thành mở cửa hàng. Vải vóc ở Nguy Thủy không tồi, một số quần áo trong cửa hàng hắn cũng được nhập từ nơi đó.”

“Nguy Thủy cách Trà Thành không xa lắm, có thể coi như hàng xóm.”

Hình Đình cười cười: “Vậy chúng ta đừng đi theo lối mòn nữa, anh bắt đầu điều tra từ Nguy Thủy, xem Tiểu Nam có từng xuất hiện tại đó không. Chắc mối quan hệ của anh với cảnh sát bên Nguy Thủy cũng ổn chứ?”

“À… Không ổn lắm.” Dương Minh Trăn nói, “Nửa năm trước, tôi từng đi công tác một chuyến, đắc tội với một thằng bên đó. Giờ tên đó thăng quan tiến chức rồi, nếu muốn yêu cầu điều tra người bên đó, tôi phải chờ hắn hạ lệnh.”

“Tôi bảo anh này, sao anh suốt ngày đắc tội với người ta thế.” Hình Đình nguýt hắn, “Anh tự đi một chuyến đi, tôi ở lại đây để ý động tĩnh giúp anh.”

Dương Minh Trăn nhướng mày: “Từ bao giờ đến lượt cậu chỉ đạo tôi thế?”

“Vậy anh có muốn phá án không?” Hình Đình hỏi.

“Muốn.”

“Thế thì đi đi.” Hình Đình thúc giục, “Sáng mai xuất phát luôn!”

Đang chuẩn bị đứng dậy, hắn chợt nghĩ ra một chuyện, quay lại nhìn Hình Đình: “Đáng ra tôi đưa cậu đến xem mấy cái áo da người đó. Chỉ đỏ may trên đó thực sự giống hệt tơ đỏ trong tay Hà Phục.”

“Thậm chí tôi còn nghi ngờ rằng liệu mấy cái áo đó có phải do Hà Phục may hay không!”

Đang thu dọn bát đĩa chợt nghe thấy những lời này, Hình Đình run người. Hắn ngẩng đầu lên nhìn Dương Minh Trăn: “Chắc là… không phải đâu. Anh đừng có thấy chỉ đỏ đều liên tưởng đến y.”

Dương Minh Trăn hừ lạnh một tiếng: “Tốt nhất đừng có là y. Không thì hai vụ án chập lại, tôi mà bắt được, chắc chắn sẽ không cho y chết toàn thây. Suốt ngày khiến tôi khổ sở!”

Bỏ lại câu này, Dương Minh Trăn sải bước rời khỏi tiệm cá Số 7.

Hình Đình chạy ra đóng cửa, thờ phào một hơi, cuối cùng tên ôn thần này cũng đi rồi. Rửa bát đũa xong xuôi, Hình Đình múc một bát cháo chắc, đặt ở cửa sổ.

“Ra ăn đi, có tôm nõn đấy.”

Một bóng đen xẹt qua, bát cháo bên cửa sổ biến mất.

“Này, rốt cuộc bao giờ anh mới về?”

Chiếc bát sứ bị ném xuống từ trên cao, vỡ tan tành, người kia chẳng nói tiếng nào.

Hình Đình nhìn chiếc bát vỡ bên ngoài cửa sổ. Đúng như Dương Minh Trăn suy đoán, chỉ đỏ trên áo da thực sự là tơ đỏ trong lòng bàn tay Hà Phục.

Nhưng hắn vẫn nấu cơm cho y vì hắn tin rằng Hà Phục sẽ không giết người. Tên ngốc đó đến gà cũng không nỡ giết, lại còn nói với hắn: Gà đáng yêu thế cơ mà, sao lại ăn nó.

Cửa sổ đóng lại, Hình Đình trở về nằm trên sô pha. Meo nhảy lên người hắn, dùng đuôi quét qua cằm hắn.

“Chờ thêm chút đi, y sẽ về sớm thôi.”

Hắn nghiến răng nghiến lợi nghĩ: Nhất định phải về đấy, đừng có lãng phí mấy con tôm nõn quý giá của tôi. Tôi đây còn tiếc không nỡ bỏ vào ăn với mì xào cơ mà!