Vì phải tránh né tầm mắt những người chèo thuyền, Hình Đình phải vòng một vòng rất lớn trên sông Phách Lan đến mức kiệt sức. Đợi đến khi Hà Phục hô đã đến đảo, trời đã về chiều.
Hai người lên đảo Tật Lê từ bờ nam, vượt qua đường núi gập ghềnh tìm đến trung tâm đảo. Trời càng lúc càng tù mù, Hà Phục đi rất nhanh, Hình Đình đuổi theo sau mệt bở hơi tai.
“Anh đi chậm thôi.” Hình Đình cố gắng đuổi theo, khoác tay lên vai Hà Phục. Tên này đâu có phải tốn sức gì, đương nhiên đi nhanh hơn hắn rồi. Hắn phải chèo thuyền suốt nửa ngày trời, quả thực thở không ra hơi nữa.
Sau khi bị Hình Đình vỗ vai, Hà Phục dừng lại.
“Sao không đi tiếp?” Hình Đình thở hổn hển hỏi.
Hà Phục đứng yên tại chỗ, tia nắng chiều cuối cùng chiếu nghiêng lên mặt y, nét ngạc nhiên chợt xuất hiện trên gương mặt búp bê sạch sẽ, trắng trẻo. Y đưa tay chỉ về phía mặt cỏ trên sườn núi. Phóng mắt nhìn ra xa, trên cả vùng màu xanh lục ấy phủ đầy sương trắng như mới đổ tuyết, hơn nữa sương còn đang lan rộng ra.
“Tuyết rơi?” Hình Đình kinh ngạc nhìn màu trắng trên mặt cỏ, thứ này thực sự giống hệt sương trắng bọn họ trông thấy trong ảnh chụp.
Hình Đình ngẩng đầu nhìn trời. Đừng nói là tuyết, đến cả mưa còn chẳng có lấy một giọt.
Hà Phục chậm rãi bước tới. Y nhìn thảm cỏ dưới chân, sương trắng đã bao trùm đến sườn núi phía nam.
Y nhặt một cành cây lên chọc vào màn sương, sương trắng không hề cứng mà vô cùng mềm mại. Hà Phục thọc cành cây sâu vào trong rồi lại rút ra, trên cành cây bám lại những sợi tơ trắng.
“Tơ nhện?” Hình Đình hiểu ra ngay. Nhìn sắc trắng mờ mịt trước mắt, hắn thấy buồn nôn trong bụng. “Tởm quá đi mất. Phải bao nhiêu con nhện nhả tơ mới giăng kín cả mặt cỏ thế này. Chẳng lẽ ở đây có cả ngàn cả vạn con nhện à?”
Nghĩ vậy, Hình Đình thấy gai cả óc, da gà da vịt nổi đầy cánh tay, toàn thân cũng căng lên.
Hắn ghét nhất là nhện, mỗi lần thấy nhện đều chăm chăm phải đập cho bằng chết.
Hà Phục vứt cành cây đi, nhẹ nhàng phủi tay, lạnh nhạt nói: “Thứ bao quanh người các nạn nhân không phải sương trắng mà là tơ nhện.”
“Chẳng lẽ tơ nhện có kịch độc?” Hình Đình kêu lên sợ hãi. Hắn vội vàng nhấc cao chân lên, sợ độc sẽ xâm nhập cơ thể.
Hà Phục vẫn vô cùng thản nhiên. Dù sao cũng đã đi giày, y vẫn tiếp tục bước từng bước trên con đường kê đá phiến.
“Chúng ta mau tìm Dương Minh Trăn thôi.”
“Ừ.” Hình Đình bám sát theo y.
Gió lạnh thổi qua, Hình Đình rùng mình một cái. Trời đã tối đen, bọn họ đã đi bộ trên đảo một tiếng đồng hồ, ngoại trừ tơ nhện trải kín đất thì không có thu hoạch gì khác.
“Hòn đảo này rộng quá rồi…” Hình Đình buồn bực kêu ca. “Trên bản đồ thấy có chút xíu mà đến nơi lại rõ rộng. Đi bao nhiêu lâu thế vẫn chưa gặp dân đảo nào hết.”
Không chỉ không gặp người sinh sống trên đảo, ngay cả động vật nhỏ cũng không xuất hiện. Nơi này yên tĩnh đến đáng sợ.
Hà Phục không nói gì, y nghiêm túc quan sát hòn đảo này. Năm xưa, có rất nhiều ngư dân chuyển lên đảo sống. Bọn họ dựng nhà dựng cửa rồi “cắm rễ” ở đây không muốn rời đi. Hòn đảo này có ma lực gì mà lại có thể níu giữ được những ngư dân đó? Rõ ràng trong những mẩu tin cắt từ báo Dương Minh Trăn gửi cho bọn họ vẫn còn những điều khác mà hắn không tiết lộ.
Ngẫm nghĩ một hồi, y cảm thấy đầu óc mình quay cuồng. Vội vươn tay phải ra xem xét sợi tơ đỏ trong đó, quả nhiên…
Hòn đảo này có thứ gì đó đang uy hiếp tính mạng y, sợi tơ đỏ lại một lần nữa thu ngắn lại chỉ còn là một chấm đỏ. Nếu trên đảo này có mối nguy lớn, không có vũ khí, y rất khó tự bảo vệ mình.
Y thoáng liếc nhìn Hình Đình. Hình Đình đang lấy diêm trong túi ra đốt cành cây đang cầm. Hắn muốn làm một ngọn đuốc đơn giản để chiếu sáng hòn đảo tối đen này.
“Đừng đốt lửa.” Hà Phục cản lại.
Hình Đình nhìn Hà Phục.
“Tôi nghe thấy tiếng bước chân.” Hà Phục nhìn chằm chằm phía trước với vẻ đề phòng.
Hình Đình nín thở cẩn trọng lắng nghe. Hắn là dị nhân, thính lực tốt hơn người bình thường, đương nhiên lúc này cũng nghe thấy có người đang tiến về phía mình, hơn nữa số lượng không chỉ có một.
“Làm sao bây giờ?” Hình Đình hơi hoảng. Luận võ lực, hắn chỉ có thể đánh thắng người bình thường.
Hà Phục nói: “Bên kia có một hang núi, trốn vào đó.”
Hai người nhanh chóng trở lại cái hang bên sườn phía nam của ngọn núi.
Tiếng bước chân càng ngày càng gần, chẳng mấy chốc, bốn người đàn ông cầm đuốc đã xuất hiện trong tầm nhìn của hai người. Bọn họ tay phải giơ đuốc, tay trái nâng một chiếc quan tài. Quan tài rất nhỏ, trông không giống như quan tài cho người trưởng thành.
Hình Đình kinh ngạc nhìn đám người đó. Đúng như Hà Phục nói, những người chèo thuyền đứng ở bờ sông Phách Lan chính là cư dân trên đảo Tật Lê.
Vậy thì hiện tại bọn họ đang khiêng thứ gì?
Kia là quan tài, chẳng lẽ bên trong là trẻ sơ sinh?
Mấy người đàn ông đặt quan tài xuống mặt cỏ rồi cung kính mở ra như những tín đồ trung thành.
“Món ngon đã chuẩn bị xong, mời ngài ra thưởng thức.” Vừa dứt lời, sau lưng lại có thêm hai người khiêng thứ khác tới.
Lần này, Hình Đình và Hà Phục đều nhìn thấy rất rõ: Hai người tới sau đang khiêng thi thể.
“Thân…” Hình Đình không kìm chế được, suýt nữa bật ra tiếng, may mà Hà Phục kịp bịt miệng hắn.
Bọn họ đều nhận ra người chết kia chính là Thân Tiểu Văn, cấp dưới của Dương Minh Trăn. Nói cách khác, đám Dương Minh Trăn chắc chắn đã tới hòn đảo này, thế nhưng ông già chèo thuyền lại nói với họ là chưa từng trông thấy Dương Minh Trăn.
Hiện tại, Thân Tiểu Văn đã chết, Dương Minh Trăn không rõ tung tích.
Hình Đình trơ mắt nhìn bọn họ đặt thi thể Thân Tiểu Văn xuống đất. Tiếng động vang ra từ bên trong quan tài, một cánh tay dài ngoẵng vươn ra. Có lẽ đó không phải tay mà là chân nhện. Rất nhanh sau đó, một con nhện cao bằng nửa người bò ra khỏi quan tài. Trên lưng nhện màu nâu là hoa văn màu trắng. Loại nhện lớn thế này chưa từng xuất hiện tại Trà Thành.
Ngay sau đó, Hình Đình nhìn thấy ở bụng con nhện có một mặt người.
Rốt cuộc đây là quái vật gớm ghiếc gì?!
Con nhện mặt người kia chậm rãi bò tới bên cạnh thi thể Thân Tiểu Văn. Nó há ngoác miệng, tơ nhện trắng toát phủ lên người Thân Tiểu Văn như bão tuyết. Thân Tiểu Văn đã biến thành một “người tuyết”.
Trong phút chốc, con nhện nâu biến thành màu đỏ.
Như đã no nê thỏa mãn, con nhện ợ một tiếng.
“Máu người chết không ngon, ta muốn ăn người sống.”
Hình Đình kinh ngạc trợn trừng mắt. Quái vật gớm ghiếc kia còn biết nói tiếng người?
Mấy gã đàn ông nghiêng người, cung kính nói với con nhện: “Chắc chắn chúng tôi sẽ giúp ngài tìm được ba kẻ mất tích kia.”
Con nhện không nói gì, chậm chậm bò lại vào quan tài: “Đêm nay ta muốn ngủ ở đây. Các ngươi ném cái xác này xuống sông đi.”
“Vâng.” Mấy gã đàn ông ngoan ngoãn làm theo.
Đợi những người đó đi rồi, con nhện thở dài một hơi trong quan tài: “Ôi chà, đã lâu lắm rồi không được uống máu đàn bà. Lâu lắm rồi đảo này không có đàn bà mò lên.”
Hình Đình chửi thầm trong bụng. Con quái vật chó chết này lại còn muốn uống máu phụ nữ? Chẳng lẽ phụ nữ trên đảo này đã bị nó uống cạn máu nên chỉ còn lại mấy gã đàn ông kia?
Hà Phục ra hiệu cho hắn đừng nhìn nữa, hai người đi sâu vào trong hang núi.
Hang núi này rất thấp, lại nằm khuất sau lùm cây, khó trách những kẻ kia không phát hiện ra. Thấy Hà Phục đi sâu vào trong, Hình Đình nhanh chóng khom lưng đuổi theo.
“Hà Phục, sao anh biết ở đây có hang núi. Lúc trước tôi còn chẳng trông thấy cơ.” Hình Đình hỏi.
“Tôi đã từng tới đây.” Hà Phục nói.
Hình Đình kinh ngạc nhìn Hà Phục, “Anh từng tới rồi?”
“Tôi khôi phục được một phần ký ức, tôi đã từng tới đây.” Hà Phục nói, “Hang núi này thông đến chỗ ở của cư dân trên đảo. Không biết tại sao đám người kia lại không phát hiện ra. Tôi đoán bọn họ đã bị con nhện kia khống chế, không còn lý trí nữa.”
Bọn họ càng đi vào sâu, hang động càng rộng ra, đã có thể đứng thẳng người lên.
Tiếng bước chân vang vọng trong hang. Hình Đình lặng lẽ cầu nguyện con nhện tinh kia ngàn vạn lần đừng phát hiện ra chỗ này.
“Giơ tay lên!”
Họng súng kề sát vào lưng hắn, cùng lúc đó, Hà Phục bên cạnh đã giơ hai tay.
“Quay lại đây.” Kẻ kia ra lệnh.
Hình Đình tuyệt vọng nhắm tịt mắt lại. Một khi đã xui xẻo, hễ nghĩ chuyện gì là chuyện đó tìm đến. Xem ra đêm nay hắn phải trở thành thức ăn trong bụng con nhện tinh kia rồi.