Tiệm Cá Số 7 (Thất Hào Ngư Quán)

Chương 68: Đảo Tật Lê (5)



Phần 7: Đảo Tật Lê

Chương 65

“Là hai người à!”

Dương Minh Trăn thu súng khỏi người Hình Đình. Hắn đã trốn trong hang núi này một ngày một đêm, có nằm mơ hắn cũng không ngờ được rằng mình có thể gặp được người quen tại đây. Hắn vui sướng nhìn hai người trước mặt, “Sao hai người lại tới đây?”

Vừa thấy người mới chĩa súng vào mình là Dương Minh Trăn, nỗi sợ vừa vọt lên tận cổ họng Hình Đình tụt xuống, hắn thở phào một hơi, “Không phải anh bảo bọn tôi tới à? Anh gửi cho bọn tôi một lá thư, bảo bọn tôi lập tức tới đây.”

“Tôi?” Dương Minh Trăn chỉ vào mình, ngơ ngác. Hắn nhìn lá thư Hình Đình đưa cho mình, nét chữ trên đó thực sự là nét chữ của hắn. Có điều, hắn đã quên bẵng mất mình đưa thứ này cho Hà Phục vào lúc nào. Trong đầu hắn, có một phần ký ức đã biến mất.

“Sao có thể như thế được. Tôi ngủ một giấc, tỉnh dậy đã thấy mình ở trên đảo này. Thấy những người anh em đồng hành với mình đã bị giết, tôi chạy trốn khắp nơi, cuối cùng trốn vào chỗ này.”

Hình Đình chợt nhớ đến cảnh Thân Tiểu Văn bị con nhện hút máu khi nãy mà sởn gai ốc. Hắn nhỏ giọng nói, “Ban nãy bọn tôi thấy Thân Tiểu Văn bị một con nhện tinh hút máu.”

Dương Minh Trăn đang định nói gì đó, Hà Phục đã giành lời trước. Y ngửa bàn tay trái, một sợi tơ đỏ nhỏ xíu lao nhanh về phía Dương Minh Trăn như một con rắn.

Dương Minh Trăn không kịp né, tơ đỏ siết chặt cánh tay hắn, hắn điên cuồng giãy giụa muốn thoát ra. Sợi tơ đỏ của Hà Phục rút khỏi tay hắn, trên đó có thêm một con sâu nhỏ màu đen. Xem ra sâu đã bị tơ đỏ của Hà Phục xuyên thủng người.

“Thứ quái gì thế này, sao lại ở trên tay tôi?” Nhờ ánh trăng chiếu vào từ cửa hang, Dương Minh Trăn thấy rõ được con sâu đen.

“Gần đây cậu có tiếp xúc với ai không?” Hà Phục liếc nhìn Dương Minh Trăn.

Dương Minh Trăn nhìn cánh tay mình, dùng tay còn lại gãi gãi: “Tôi vẫn trốn trong hang núi này cùng Thôi Lương và Thân Đại Võ.”

“Ý tôi là trước khi lên đảo cậu từng tiếp xúc với ai?” Hà Phục nhìn thẳng vào mắt Dương Minh Trăn.

Dương Minh Trăn gãi đầu. Vừa rồi, ký ức về những chuyện xảy ra trước khi lên đảo trong đầu hắn hoàn toàn biến mất. Hiện tại, những ký ức đó như được tua ngược, cuối cùng dừng lại ở một gương mặt.

“Cục trưởng, Phong Bạch Văn.”

Ba người nhìn nhau. Phong Bạch Văn, cục trưởng cục cảnh sát Trà Thành. Sau khi gặp ông ta, Dương Minh Trăn không chỉ mất trí nhớ mà còn chạy tới đảo Tật Lê cách Trà Thành mười ki lô mét?

Dương Minh Trăn nhớ lại cảnh mình gặp Phong Bạch Văn hôm đó. Khi Phong Bạch Văn kéo tay áo lên, những con sâu đen ẩn hiện trên cánh tay ông ta khiến hắn run cả người. Con sâu đen Hà Phục vừa lấy ra khỏi tay hắn thực sự giống hệt sâu trên tay Phong Bạch Văn.

“Chẳng lẽ ông ta hạ độc tôi?” Dương Minh Trăn lầm bầm tự hỏi.

Hà Phục lắc đầu: “Không. Ông ta không hạ độc cậu. Nếu bị hạ độc, có lẽ giờ cậu đã chết rồi. Ông ta có nói gì với cậu không?”

Trong khoảng thời gian kế tiếp, Dương Minh Trăn kể lại tất cả những điều Phong Bạch Văn đã nói với hắn vào ba hôm trước cho Hà Phục nghe. Hắn càng nói càng cảm thấy bất ổn, “Sao tôi lại cảm giác Phong Bạch Văn đang lừa tôi nhỉ? Những lời ông ta nói có quá nhiều lỗ hổng…”

Hình Đình gật đầu đồng tình.

Rõ ràng Phong Bạch Văn là cục trưởng cục cảnh sát Trà Thành. Chỉ cần ông ta muốn điều tra, với quyền lực trong tay, đáng ra ông ta đã phải điều tra rõ ràng rành mạch từ lâu rồi. Thế nhưng Phong Bạch Văn lại nói với Dương Minh Trăn rằng tính mạng ông ta đang bị uy hiếp, trong cục cảnh sát chỉ có thể tin tưởng một mình Dương Minh Trăn, chuyện này quá vớ vẩn!

Nếu tiếp tục phát triển theo nội dung Phong Bạch Văn vẽ ra, người bị uy hiếp không phải ông ta mà phải là dân chúng Trà Thành. Nếu hai năm trước cảnh sát thật sự bắt người về làm thí nghiệm dị nhân đáng sợ rồi quyết định giấu giếm khi thất bại, vậy thì tại sao bọn họ không giết Phong Bạch Văn ngay từ khi đó mà còn để ông ta sống tới giờ?

“Mẹ nó, lão chó đẻ Phong Bạch Văn đó lừa tôi!” Dương Minh Trăn tức giận đấm vào vách hang. Nhớ lại cái hôm vào phòng làm việc của Phong Bạch Văn, hắn thấy một con sâu trên bàn nhưng khi đó cũng không để ý nhiều, mãi về sau mới thấy tay hơi ngứa. Sau đó, Phong Bạch Văn hỏi chuyện hắn, kéo hắn vào quá trình hồi tưởng, dời sự chú ý của hắn từ con sâu sang lần đầu hắn gặp Phong Bạch Văn năm xưa.

Có lẽ ngay từ khi ấy, con sâu đã bò vào cánh tay hắn.

Hà Phục khẳng định chắc chắn: “Con sâu này là phương tiện Phong Bạch Văn dùng để khống chế cậu. Ông ta muốn cậu lên đảo Tật Lê.”

“Nhưng tại sao phải làm vậy. Nếu muốn giết Dương Minh Trăn, ông ta ra tay lúc nào chẳng được.” Hình Đình vuốt cằm nghĩ ngợi, “Hao tâm tổn sức đẩy Dương Minh Trăn rời khỏi Trà Thành, tới hòn đảo hoang này thì có tác dụng gì?”

“Có tác dụng chứ.” Hà Phục mỉm cười, nhìn Dương Minh Trăn, hỏi, “Điều cuối cùng Phong Bạch Văn nói với cậu là gì?”

Dương Minh Trăn ngẫm nghĩ rồi nhắc lại lời Phong Bạch Văn đã nói: “Có thể chọn vài người tôi thực sự tin tưởng cùng tới đảo Tật Lê.”

“Cậu tin tưởng ai nhất?” Hà Phục khẽ hỏi.

“Nếu là hồi trước, tôi chẳng tin ai cả.” Dương Minh Trăn nhìn hai người, nói, “Nhưng bây giờ, người tôi tin tưởng nhất chính là hai người.”

Trong khoảnh khắc đó, Hình Đình hiểu ra ngay. Hắn chỉ vào Hà Phục, nói: “Tôi hiểu rồi, Phong Bạch Văn muốn giết anh hoặc tôi.”

“Ừ.” Hà Phục gật đầu. “Rất dễ hiểu, ông ta muốn giết cậu vì cậu là dị nhân chìa khóa, muốn giết Dương Minh Trăn cũng không khó giải thích, vì Dương Minh Trăn đã biết quá nhiều bí mật.”

“Vậy… Tại sao ông ta lại muốn giết anh?” Dương Minh Trăn nhìn Hà Phục.

Hà Phục bình tĩnh trả lời: “Bởi vì Phong Bạch Văn muốn tôi tìm ra báu vật được chôn trên đảo Tật Lê thay ông ta.”

“Báu vật?” Dương Minh Trăn hoảng hốt kêu lên. Nhận ra mình hơi lớn tiếng, có khả năng sẽ đánh thức con nhện đang ngủ kia, hắn lập tức hạ giọng, hỏi, “Hòn đảo hoang này thì có thể có báu vật gì?”

“Có.” Hà Phục nói. “Đảo Tật Lê là cung Trường Thanh thứ hai. Năm xưa, Lưu Thanh chia báu vật của mình ra chôn ở hai nơi, một là cung Trường Thanh, một là đảo Tật Lê. Trước khi chết, kẻ đó còn hạ lệnh phải chôn mình trên đảo Tật Lê.”

“Vua một vùng như ông ta sao không chôn trong lăng tẩm mà lại muốn chôn trên đảo Tật Lê?” Hình Đình thấy rất khó hiểu. Phía nam Trà Thành có một lăng vua mai táng các đời vua họ Lưu. Tại sao sau khi chết Lưu Thanh không vào lăng vua mà lại chọn chôn ở đảo Tật Lê xa xôi như thế này?

“Ban nãy các cậu cũng thấy rồi.” Hà Phục chỉ ra ngoài hang, “Kẻ đó đang canh giữ đảo Tật Lê. Chỉ là không biết tại sao người dân trên đảo… lại phát sinh biến dị, biến thành quái vật người không ra người, quỷ không ra quỷ.”

Hình Đình ngoảnh lại nhìn phía cửa hang. Chỗ này cách khá xa bãi cỏ kia, vậy nên chiếc quan tài nằm đó trông chẳng khác gì một tảng đá nhỏ màu đen nằm chơ vơ trên cỏ.

“Ý anh là cái thứ đó không phải nhện tinh mà là người?” Hình Đình thử cắt nghĩa câu Hà Phục vừa nói, “Kẻ kia bị nhện tinh ăn thịt nên cộng sinh thành một thể với nó, canh giữ hòn đảo này.”

Hà Phục nghiêm túc gật đầu: “Đúng vậy.”

Hai người còn lại hoảng hốt nhìn Hà Phục. Dương Minh Trăn lên tiếng: “Sao anh lại biết chuyện này? Thời đại của Lưu Thanh cách chúng ta cả nghìn năm, sao anh rõ thế. Theo những gì tôi biết, những điều này không hề được ghi chép lại trong lịch sử Trà Thành.”

Hà Phục bình thản nói: “Bởi vì người tuẫn táng cùng Lưu Thanh năm xưa là tôi.”