Còn Tất Tịnh Hồng, người của các dị tộc như Nhất Tổ Huyết tộc chật vật chạy trốn, đúng là hữu danh vô thực, đám người đại trưởng lão cũng không nhắc tới, chẳng màng quan tâm.
Diệp Thành chỉ cần chính thức đăng quang Chân Tiên, đứng trên đỉnh tinh vực trung thổ.
Vậy thì anh hoàn toàn không cần nói gì, tự nhiên sẽ có vô số tu sĩ ngoại vực, thậm chí tán tu và tông phái nhỏ ở biển sao sẵn lòng dốc sức vì anh, đó chính là uy nghiêm của một vị Chân Tiên.
Dù chỉ là Chân Tiên của tinh vực bị lãng quên thì vẫn có sức hút khiến người ta trung thành, đầu quân theo anh đi chinh chiến chư thiên.
…
“Chủ nhân!”
“Chồng ơi!”
“Sư phụ!”
Aokawa Sakura, Thẩm Minh Nhan, mấy người đệ tử như Lâm Cửu Nhi lao ra khỏi tầng khí quyển, bay vào vũ trụ, kích động đi về phía Diệp Thành.
Trên đường đi, tuy có đệ tử đại giáo còn sống sót, trong đó thậm chí không thiếu Nguyên Anh cho đến cả Thần Tử, trăm mấy nghìn người ngồi trên các chiến hạm, nhưng không ai dám ra tay với những tu sĩ cảnh giới Kim Đan, Xuất Khiếu này.
Diệp Thành thực sự quá mạnh, cả tinh vực đều bao trùm trong thần uy đáng sợ của anh.
Hễ có ai dám nhấc một ngón tay lên, Diệp Thành đều có thể tùy tiện vung kiếm chém chết người đó, thậm chí khiến hồn phách người đó mãi mãi rơi vào địa ngục vô gian, đời đời kiếp kiếp không thể trở mình.
“Thần uy là gì, đây mới gọi là thần uy ngút trời chân chính.
Một mình chém giết khiến cho chư thiên phải cúi đầu, trăm mấy nghìn quân
.