Tiên Đế Trùng Sinh

Chương 1057: 1057





Mặc dù trận chiến này kéo dài cả nửa ngày, từng đợt quân địch trải dài khắp vũ trụ ùn ùn kéo đến, nhưng chung quy cũng đã bị Diệp Thành đánh bại.

Tuy anh cũng đã trả giá một chút cho trận chiến này, bao gồm cả thân xác bị hư hại, nguyên khí tổn thương, căn cơ của ba thần thể cũng hơi lung lay, nhất là ba kiếm cuối cùng, không thể không liên tục bùng phát, sử dụng đại thần thông Nhất Kiếm Cách Thế, nhưng cuối cùng anh cũng đã thắng.  
“Trận chiến này hạ màn, hẳn là đám Hợp Đạo của đại giáo biển sao nản lòng thoái chí rồi.

Ngay cả Thiếu chủ Kim Ô Môn mà bọn họ phái đến đây cũng bị mình giết chết, thần niệm bị mình chém đứt, cuối cùng cũng kìm được không phái hóa thân hoặc chân thân đến đây, có lẽ là thật sự không làm gì được mình trong tinh vực bị lãng quên.

Sau này, chỉ cần ngày nào mình còn chưa chết, chắc chắn bọn họ sẽ không dám phái người đến đây nữa”.  
Diệp Thành nhìn về phương xa, thầm nghĩ trong lòng.  
Có nhiều lúc, thật ra anh không nhất thiết phải hạ sát thủ, hoàn toàn có thể nhường một bước, thương lượng với đám Vân Thần, Vân Cực, thậm chí là thần tướng trên danh nghĩa của Trường Sinh Giáo, Kim Ô Môn cũng được.


Dù sao mấy đạo thống Chân Tiên này cũng không muốn đánh đánh giết giết.  
Nhưng rồi cũng sẽ có ngày Diệp Thành phải rời khỏi Địa Cầu, nếu anh rời đi thì sao có thể bảo vệ được Địa Cầu, bảo vệ được phái Sương Diệp?  
“Chỉ có đánh cho bọn họ biết đau, đánh đến mức ngay cả khi mình biến mất mấy chục năm, mấy trăm năm, bọn họ cũng không dám phái người đến đây nữa, đánh đến khi bọn họ biết hậu quả của việc chọc giận mình là không thể tưởng tượng, không thể chịu đựng, vậy thì bọn họ mới thật sự cân nhắc, mới biết sợ”.  
Ánh mắt của Diệp Thành sâu thẳm, trận chiến này chỉ là bắt đầu, sau này khi anh rời khỏi Địa Cầu, cuối cùng vẫn phải đến tinh hà ngoại vực chiến một trận.

Bất kể là Kim Ô Môn hay là Vô Cực Tông, Trường Sinh Giáo vân vân đều còn thù oán chưa giải quyết.  
Nhưng đó là sau này, bây giờ anh chỉ có nửa nguyên sức mạnh, chưa phải là đối thủ của Chân Tiên thật sự.

Đợi khi anh tu thành một nguyên sức mạnh thì sẽ là lúc anh tung hoành vũ trụ, đè ép Chân Tiên.  
“Một tòa đại điện Tề Thiên là có thể bồi dưỡng cho mình nửa nguyên sức mạnh.


Trong đất tiên còn có tám mươi nơi tương tự nữa.

Sau khi đại chiến lần này kết thúc, đăng quang Chân Tiên xong, mình sẽ bế quan, mở tám mươi tòa thần điện tạo nguyên đó ra, chưa tu luyện xác thịt và hồn phách đến cảnh giới Nguyên Anh, chưa tu thành một nguyên sức mạnh thì tuyệt đối không xuất quan”.  
Diệp Thành xoa đầu nhóm Aokawa Sakura, thầm nghĩ trong lòng.  
Nét mặt anh cũng thả lỏng, trận chiến này là anh đã thắng.

Tuy có chút nhẹ nhàng hơn tưởng tượng của Diệp Thành, ngay cả con át chủ bài cũng chưa quăng ra, tên Vân Thần cuối cùng cũng không đỡ nổi một đòn, chỉ phải đối diện với một luồng thần niệm của Chân Tiên Hợp Đạo, nhưng cuối cùng cũng đã thắng.  
Mặc dù trong lòng anh vẫn hơi nghi ngờ, nhưng cũng mỉm cười chuẩn bị quay về Địa Cầu trong sự vây quanh của các đệ tử, chính thức đăng quang Chân Tiên.  
Ngay lúc ấy, bỗng dưng một giọng nói lạnh lùng kèm theo chút già dặn vang trên trong hư không:  
“Chỉ đến thế mà thôi”.

.