“Tham mưu Tham Lang của Long Đằng đích thân chọn lựa hai mươi binh lính đặc chủng tinh nhuệ để gia nhập Sương Diệp Lâu”.
“Nhà họ Tiêu ở Yên Kinh đề cử một số thiếu niên thiên tài”.
“Thục trung Đường Môn, tất cả các thành viên đến để gia nhập!”
“…”
Ở trên núi Hồng Phong không ngừng vang lên những tiếng ồn ào huyên náo, lúc này đã trải qua bảy ngày kể từ lúc Diệp Thành truyền công cho bố mẹ mình, bây giờ Sương Diệp Lâu đã chính thức thành lập.
Sương Diệp Lâu là tên mà tông môn mà Diệp Thành đã thành lập, chỉ là môn chủ là anh lúc này lại thành người nhàn rỗi nhất cả môn phái bây giờ.
Những người trong môn phái tu tiên rất khác với những người bình thường, những người tu tiên phần lớn thời gian đều dành cho việc bế quan tu luyện, mà công việc của những người bình thường phần lớn đều xoay quanh cơm áo gạo tiền, đều phải đi làm kiếm tiền để nuôi sống bản thân và gia đình.
Đáng tiếc cho Diệp Thành đường đường là một Tiên Đế nhưng trong những việc bình thường này thật sự là lực bất tòng tâm, chỉ là cũng không cần đến anh phải lo, sớm đã có đám người Thẩm Hàn Lâm và Đặng Nhã đã sắp xếp đâu vào đấy tất cả mọi việc rồi, sau khi Diệp Thành truyền công cho bố mẹ xong thì cũng không cần phải làm gì nữa.
“Nhân sinh thật sự vô cùng lạnh lẽo cô độc như bão tuyết ngoài kia!”
Diệp Thành duỗi thẳng người lười biếng nằm trên chiếc ghế sofa của biệt thự, bố mẹ vừa mới thăng cấp trở thành Trúc cơ cấp cao, còn cần nhiều thời gian để quen thuộc với sức mạnh của mình nên đã bế quan rồi.
Mà những người khác đều bận đến nỗi chân không chạm đất, đến cả cô nhóc Tào Hinh Toàn ngày thường vẫn luôn bám theo anh đều bận rộn chọn lựa đệ tử mới cho môn phái.
“Ừm, mọi người đều bận hết rồi, chỉ còn có một mình mình nhàn rỗi hình như không tốt lắm đâu”.
Diệp Thành xấu hổ thì thào: “Hay là ra ngoài đi dạo một vòng vậy!”
Ngay sau đó anh thật sự đứng dậy ra ngoài đi dạo…
Chỉ là sau khi rời khỏi dãy núi Hồng Sơn, anh mới nhận ra bản thân đang ở Yên Kinh, dường như anh cũng không quen biết nhiều bạn bè cho lắm, đúng là anh có thể đi tới bất kỳ nơi đâu với uy danh của Diệp Tiên sư, nhưng anh thà đi một mình còn hơn là đến đâu cũng phải nghe những lời nịnh hót và tâng bốc nhàm chán.
Nhíu mày suy nghĩ một hồi, Diệp Thành đột nhiên cười tủm tỉm nói: “Đúng rồi, còn có chỗ kia mà”.
Ở ngoại ô Yên Kinh, trong quán trọ Bằng Lai.
Đã hơn nửa tháng kể từ trận chiến nổi danh khắp thế giới kia, các cao thủ võ sĩ đều đã trở về quê hương của mình, khoảng thời gian này quán trọ có chút yên bình tĩnh lặng.
Bạch Triển Kỳ cũng không vì làm ăn không tốt mà phiền lòng, ông ta là đại tá làm công ăn lương của Long Đằng, đương nhiên không mở quán trọ vì tiền mà là để thăm dò tình báo thông tin các loại, bây giờ Tiêu Nghĩa Tuyệt đã đặt chân đến cảnh giới Huyền Tiên, Diệp Thành càng là mạnh mẽ đến mức thiên hạ không có đối thủ, có hai vị này tọa trấn ở Hoa Hạ, đám tội phạm ác nhân chắc chắn không dám làm loạn.
“Khó được mấy ngày nhàn rỗi như bây giờ”.
Bạch Triển Kỳ ngồi phơi nắng trên chiếc ghế tựa, thoải mái nheo mắt thầm nói: “Tất cả là nhờ Diệp Tiên sư mới được như bây giờ”.
Nghĩ đến đây, ông ta không khỏi quay đầu nhìn về phía con gái mình ở cách đó không xa.
Bạch Vũ Hàn bây giờ đã hoàn toàn biến thành một thiếu nữ bình thường, nhanh nhẹn hoạt bát, nhiệt tình cởi mở, nhưng thỉnh thoảng trong đôi mắt sẽ ánh lên nỗi nhớ nhưng mơ hồ.
Lúc này cô bé đang chơi đàn tỳ bà, nhưng bất tri bất giác cô nghe thấy tiếng vỗ tay tán thưởng, nét mặt có chút bồi hồi, khuôn mặt xinh xắn đỏ bừng lên lúc nào không biết.
Bạch Triển Kỳ nghiêng người nở nụ cười, búng trán con gái rồi nói: “Con gái, con lại nghĩ đến Diệp Tiên sư hay sao?”
“Oa!”
Bạch Vũ Hàn sửng sốt suýt chút nữa thả đàn tỳ bà trên tay xuống đất, lắp bắp nói: “Nào nào có đâu…”
Khi cô bé nói điều này liền vội vàng cầm đàn tỳ bà lên, nhưng má cô bé đỏ lên với tốc độ có thể nhìn thấy bằng mắt thường, đôi mắt cô bé lại ngân ngấn nước mắt.
Bạch Triển Kỳ nhìn thấy cảnh này liền nhịn không được nói: “Con gái, nghe nói Diệp Tiên sư thành lập nên một môn phái, lập nên Sương Diệp Lâu, đang công khái chiêu mộ các đệ tử, nếu con thật sự có lòng thì có thể đi thử một chút xem sao?”
Bạch Vũ Hàn nghe xong thì cầm đàn tỳ bà không nói, nhưng trong ánh mắt lộ rõ sự dap động, Bạch Triển Kỳ nhìn thấy đột nhiên cười ha ha nói: “Được, liền quyết định như thế đi, bố đi nói chuyện với các đồng đội ở Long Đằng, xin Tham Lang tham mưu cho một suất để con gái bảo bối của bố đi tham gia…”
Ông ta vừa nói xong liền quay người rời đi, nhưng góc áo bị con gái kéo lại, Bạch Vũ Hàn ngẩng đầu lên, đôi mắt vẫn còn ngân ngấn nước thì thào nói: “Bố, bố nói Diệp Tiên sư có thích cô bé vừa đần vừa ngốc như con hay không?”
Bạch Triển Kỳ sờ đầu con gái rồi nói: “Ai nói con ngốc chứ, Diệp Tiên sư đích thân nói rồi, con gái bảo bối của bố không hề ngốc chút nào, dựa vào thiên phú của con, chỉ cần nhập môn chắc chắn rất nhanh sẽ sớm nổi bật và được sự coi trọng của Diệp Tiên sư”.
Nói đến đây, ông ta âm thầm thở dài trong lòng, có thể nổi bật thì có thể làm được gì cơ chứ, cả Yên Kinh này ai mà không biết, Diệp Tiên sư vì cô con gái của nhà họ Liễu mà không tiếc cướp dâu ở hôn lễ của cậu chủ nhà họ Tiêu, việc này mới dẫn đến hàng loạt những việc xảy ra sau đó.
“Ôi, hy vọng cuối cùng không phải là hoa rơi hữu ý, nước chảy vô tình”.
Bạch Triển Kỳ đang cố gắng khích lệ con gái mình, muốn tiếp tục động viên cho con gái, theo cách nghĩ của ông ta, cho dù Bạch Vũ Hàn cuối cùng không đạt được sự ủng hộ của Diệp Tiên sư nhưng có thể học được công pháp của đối phương còn tốt hơn sống thầm lặng cả đời chứ?
Chỉ là ngay lúc này, ở ngoài cửa đột nhiên truyền đến âm thanh: “ông chủ Bạch, lâu rồi không gặp”.
Nghe được lời này, hai cha con nhà họ Bạch kích động nhìn ra bên ngoài với vẻ mặt không tin nổi, kinh ngạc hét lên: “Diệp Tiên sư!”
Bạch Vũ Hàn đã kích động đến nỗi nói không nên lời, chiếc đàn tỳ bà trong tay rơi xuống đất vỡ tan tành.
Vẫn là Bạch Triển Kỳ phản ứng nhanh hơn, tiến lên cung kính nói: “Bái kiến Diệp Tiên sư, sao anh lại có thời gian rảnh rỗi đến đây chơi thế?”
Diệp Thành cười khổ nói: “Lấy đâu ra nhiều lời thừa thãi như thế, tôi chạy ra đây để trốn việc đấy”.
Anh không có việc gì làm, nhàn rỗi đến mức muốn phát điên rồi, liền nói ra sự tình nhàm chán của mình với hai cha con, nghe được việc này, Bạch Vũ Hàn không nhịn được mà cười khúc khích, cảm thấy vị Diệp Tiên sư này không hề kiêu ngạo như trong lời đồn mà giống như một người anh hàng xóm hiền lành tốt bụng.
“Đúng rồi, bây giờ mình biểu thị mong muốn gia nhập vào Sương Diệp Lầu, không biết Diệp Tiên sư có đồng ý không nhỉ?”
Trong đầu cô bé suy nghĩ liên hồi, lồng ngực của Bạch Vũ Hàn đập thình thịch, hai tay không ngừng sờ loạn vào góc áo, ngẩng đầu nhìn Bạch Triển Kỳ, lại phát hiện bố cũng đang nháy mắt gợi ý cho mình, liền hít sâu một hơi, nói:
“Diệp, Diệp Tiên sư…”
Giọng nói nhẹ như tiếng muỗi kêu, ngay cả Diệp Tiên sư cũng không nghe rõ, ngẩng đầu trả lời: “Ừ?”
Nhìn thấy Diệp Thành ngẩng đầu, Bạch Vũ Thần vội vàng cúi đầu, sắc mặt đỏ bừng, cảm thấy hô hấp có chút gấp gáp, không dám nói lời nào nữa.
Bạch Triển Kỳ nhìn thấy cảnh này đang định tự mình lên tiếng giúp con gái mình hỏi giúp, nhưng Diệp Thành lại gật đầu nói: “Đúng rồi, em có muốn làm đồ đệ của anh không?”
Ngay khi lời này vừa nói ra, hai cha con nhà họ Bạch đã kinh ngạc không nói nên lời.
“Làm, làm đệ tử của Diệp Tiên sư, mà không phải gia nhập vào Sương Diệp Lầu làm một đệ tử bình thường?”
Bạch Vũ Hàn chỉ cảm thấy tim đập nhanh hơn gấp mấy lần, hai mắt đảo loạn liên hồi, thậm chí còn không nói nên lời, chi có thể mạnh mẽ gật đầu.
“Em, em đồng…”
Nhưng ngay khi cô còn chưa nói xong, một giọng nói lạnh lùng khác đột nhiên vang lên:
“Việc này không được”.
.