Tiên Đế Trùng Sinh

Chương 401: Quyết Tâm Của Aokawa Sakura





Nghe vậy Diệp Thành cũng không tức giận mà nở nụ cười nhạt, anh nói: "Tôi đã cảm nhận được quyết tâm muốn trở nên mạnh mẽ của cô rồi.
Nhưng hãy cho tôi hỏi một câu nhé, dựa vào cái gì cơ chứ?"

"Công pháp có thể lên thẳng đến Huyền Tiên quý giá cỡ nào cơ chứ, cô cứ nhìn Tinh Tà kiếm phổ trước đó thì biết.
Cô cũng đâu phải là gì của tôi chứ, dựa vào cái gì mà tôi phải cho cô?"

Aokawa Sakura dường như đã sớm đoán trước được rằng Diệp Thành sẽ nói như vậy, không hề hoảng loạn: "Tôi có thể trở thành tình nhân của anh giống như những người phụ nữ kia".


"Hả?", Diệp Thành nhất thời không phản ứng kịp.


Aokawa Sakura ngẩng đầu nhìn Diệp Thành, nói rất đĩnh đạc: "Anh cho chị tôi công pháp quý giá như vậy chẳng qua cũng chỉ là vì chị tôi lên giường với anh mà thôi, có lẽ những người phụ nữ kia cũng như vậy.
Khuôn mặt hay dáng người của tôi đều không thua kém chị tôi, tôi cũng có thể trở thành người phụ nữ của anh, chỉ cần anh chịu cho tôi công pháp là được".


"Ha ha ha ha ha".


Diệp Thành không nhịn nổi mà bật cười ha hả, anh cười tới nỗi chảy cả nước mắt, vỗ đùi nói: "Tôi vốn cứ nghĩ cô là người phụ nữ nhiều mưu kế, không ngờ lại ngây thơ như vậy, ha ha ha ha ha!"

Aokawa Sakura nghe vậy thì mặt sầm xuống: "Ý anh là gì hả?"

Diệp Thành lại cười tiếp phải mất nửa phút rồi mới ngưng, anh nghiêm mặt nói: "Ý tôi là tôi chưa hề đụng vào bất cứ người phụ nữ nào, các cô ấy đều vẫn giữ tấm thân trong trắng".


"Cái gì?", Aokawa Sakura kinh ngạc hô lên: "Tôi không tin!"

Diệp Thành nhún vai, nói: "Chẳng có mà không tin cả.
Với thân phận của tôi thì muốn mỹ nữ kiểu gì mà không có, còn phải dùng công pháp Huyền Tiên để đổi sao".



Anh nói vậy khiến Aokawa Sakura sững sờ.
Cô ta nhớ lại Đỗ Uyển Uyển quyến rũ vô song vừa nãy.
Người phụ nữ đó nhìn Diệp Thành với ánh mắt sáng long lanh như có làn sóng chuyển động, chỉ muốn vồ vào lòng Diệp Thành ngay lập tức.
Dù trong lòng cô ta có bực bội cỡ nào thì cũng phải thừa nhận Diệp Thành có sức hấp dẫn chí mạng đối với các cô gái xinh đẹp.


Thích tiền ư, Diệp Thành chẳng chú tâm kinh doanh, thế mà tài sản cũng phải cao hơn chục tỷ; Thích hư vinh ư, địa vị của Diệp Thành cao thế nào cơ chứ, ngay cả bốn gia tộc lớn ở Yên Kinh cũng phải nhường ba phần; Theo đuổi sức mạnh ư, lúc này Diệp Thành gần như đã là thiên hạ vô địch rồi...


Diệp Thành nhìn biểu cảm của Aokawa Sakura, bình tĩnh nói: "Tôi đưa công pháp cấp cao cho chị cô là bởi cô ấy luôn một lòng trung thành với tôi.
Cho dù là trong tình huống xấu nhất, ít nhất cô ấy cũng sẽ không dùng thứ mà tôi truyền thụ cho để đối phó tôi, còn cô thì sao?"

"Những người mà tôi đưa công pháp cấp cao đều là những người tôi tin tưởng tuyệt đối, thậm chí là những người mà tôi có thể giao phó cả tính mạng.
Cô cảm thấy cô đáng để tôi tin tưởng sao?"

Aokawa Sakura nhất thời nghẹn họng, không nói nổi nên lời.
Cô ta chợt nhớ đến dáng vẻ cung kính của chị với Diệp Thành, nụ cười của chị khi ở bên cạnh Diệp Thành, chợt cảm thấy vô cùng ghen ghét.


Diệp Thành thấy thế thì không nói nữa mà cầm ly rượu lên, nhàn nhã nghe nhạc, khẽ gật đầu.


Nhưng ngay lúc này một giọng nói hưng phấn vang lên: "Anh Diệp?"

Diệp Thành ngẩng đầu nhìn thì thấy Đỗ Uyển Uyển, bên cạnh cô ta là cậu chủ Đồng kia.
Lúc này ánh mắt Đồng Tử Chân hơi tối đi, nhìn về phía hai người Diệp Thành với ánh mắt mất kiên nhẫn.



Đỗ Uyển Uyển vui vẻ đi qua, đôi mắt đẹp sáng rực lên.
Lần này khi thấy Diệp Thành, cô ta không muốn đi nữa.


"Uyển Uyển, tôi sẽ giới thiệu cho cô một đạo diễn đã đạt giải Đạo diễn xuất sắc nhất của giải Thiên Mã".


Đồng Tử Chân mưu đồ dụ dỗ nhưng vẫn bị Đỗ Uyển Uyển từ chối.
Cô ta biết rằng ngay cả ông chủ của mình - đạo diễn hàng đầu Hoa Hạ là Thạch Hướng Thần cũng phải cung kính với Diệp Thành chứ càng không nói đến những đạo diễn khác.


Sau khi bị từ chối mấy lần liên tiếp, Đồng Tử Chân thẹn quá hóa giận, nói: "Đồ đê tiện nhà cô, đừng có quên là ai đã đưa cô vào hội trường này".


"Anh Đồng Tử Chân, xin anh hãy tôn trọng tôi", Đỗ Uyển Uyển lạnh mặt, nói.


"Ha ha, cô nghĩ rằng tôi không biết tiếng thơm của cô trong cái giới giải trí này sao? Vì bò lên trên mà bò lên giường cả bố cả con, giờ lại giả vờ thanh cao.
Nếu bản tính của cô là nết na thùy mị thì cô sẽ nhận lời mời của tôi và theo tôi tới tiệc rượu sao?"

Nếu đã trở mặt thì Đồng Tử Chân liền trực tiếp châm chọc luôn.
Anh ta vốn không phải là kẻ tốt lành gì, mấy ngày nay đã tiêu khá nhiều tiền cho Đỗ Uyển Uyển, giờ con đàn bà đê tiện này muốn chạy, sao anh ta có thể khách khí cho được?

Mặt Đỗ Uyển Uyển liền trắng bệch, không nói gì nữa.


Đồng Tử Chân càng nói càng đắc ý, cuối cùng thậm chí còn giơ tay kéo Đồng Tử Chân muốn kéo cô ta đi.
Đỗ Uyển Uyển liều mạng giãy giụa nhưng lại không phản kháng nổi, chỉ có thể nhìn Diệp Thành bằng ánh mắt cầu xin.
Tuy cô ta là nữ thần quốc dân nhưng lại chẳng có chút địa vị nào ở trong cái giới thượng lưu này, chẳng khác gì so với những cô gái yếu đuối bình thường.



"Đủ rồi!"

Diệp Thành còn chưa nói gì thì Aokawa Sakura đứng bên cạnh đã không nhìn nổi nữa, liền quát to.


"Chuyện này không liên quan đến cô".


Ánh mắt lạnh lẽo của Đồng Tử Chân lướt qua Aokawa Sakura.
Tuy đôi mắt anh ta lộ ra sự rung động, nhưng khuôn mặt vẫn lạnh tanh.


Những người xung quanh thấy vậy thì đều cầm ly rượu giả vờ không nhìn thấy.
Thường xuyên xảy ra cảnh các khách mời quý tộc xảy ra mâu thuẫn với những cô gái đi cùng, nhưng nếu đã đi vào cái nơi đầy danh lợi này thì phải tuân theo quy tắc của giới thượng lưu.
Nếu muốn có được thứ gì đó thì không thể không trả giá.


"Cô ta đã nói là không đi với anh rồi, chẳng lẽ anh định bắt ép à?", Aokawa Sakura tức giận nói.


Mới ban đầu cô ta thấy Đồng Tử Chân ăn mặc chỉn chu, có phong thái của con cháu những gia tộc lớn, nhưng sau khi trở mặt thì Đồng Tử Chân mới lộ nguyên hình là một con sói đói khát.


Cô ta đã từng gặp vô số kẻ như vậy ở nhà Aokawa, đây cũng là loại người mà cô ta ghét nhất.


"Ha ha, kể từ khi tôi quen biết cô ta, tôi đã đưa cô ta đi tham gia ba vũ hội của giới thượng lưu Hoa Hạ, giới thiệu cho cô ta bốn người đầu tư và đạo diễn nổi tiếng cho cô ta.
Cô nghĩ rằng những điều này đều là miễn phí hết sao?"

Đồng Tử Chân cười lạnh, nói.


Mỗi một câu anh ta thốt ra là mặt Đỗ Uyển Uyển lại trắng đi một chút, đến cuối cùng mặt cô ta đã trắng như tờ giấy, gần như không dám nhìn Diệp Thành.

Cho dù trong giới giải trí quy tắc ngầm là chuyện vô cùng bình thường nhưng một khi đã bị tiết lộ ra thì không ai thấy dễ chịu cả.


Aokawa Sakura thấy thế thì cũng chỉ có thể nhìn Đỗ Uyển Uyển bằng ánh mắt thương hại.


Lúc Đỗ Uyển Uyển gần như tuyệt vọng, Diệp Thành cuối cùng cũng nói: "Giao dịch thành lập dựa trên nguyên tắc tự nguyện, anh không thể ép cô ta".


Tuy Diệp Thành không thích loại người lấy cơ thể mình để giao dịch như như Đỗ Uyển Uyển, nhưng mỗi người đều có cách sống của riêng mình.
Tất nhiên anh sẽ không nhiều lời, nhưng cũng đâu thể nhìn một cô gái yếu đuối vì anh mà bị kẻ khác bắt nạt được chứ?

"Hừ, nếu tôi không đồng ý thì sao?", Đồng Tử Chân hừ lạnh, nói.


Anh ta rất bất mãn với Diệp Thành.
Tên này có khuôn mặt bình thường, khắp cả Hoa Hạ này anh ta cũng chưa từng nghe nói đến nhà họ Diệp nào cả.
Nhưng Đỗ Uyển Uyển lại vì kẻ này mà bỏ rơi anh ta hai lần, suýt nữa từ bỏ nấc thang bước vào giới thượng lưu của Hoa Hạ, phải biết đây chính là điều mà vô số ngôi sao nữ của Hoa Hạ khao khát ước mong.


"Không đồng ý thì chết đi".


Aokawa Sakura phất tay như đánh một con ruồi: "Chủ nhân của tôi đã nói thế rồi, mau cút đi".


Kể từ lúc này cô ta đã hạ quyết tâm rồi, liền bắt đầu gọi Diệp Thành là chủ nhân.
Tuy cô ta không trung thành như chị, nhưng ít nhất cũng là người bên cạnh Diệp Thành.
Cô ta tin rằng chỉ cần mình chịu bỏ công sức thì chắc chắn có thể trở thành người mà anh tin tưởng!

- ------------------


.