Tiên Đế Trùng Sinh

Chương 645: Tay Không Đỡ Đao Sắc





Nói xong, Vấn Kiếm lão tổ vung tay áo lên.

      “Vèo!”  
      Một thanh kiếm màu xanh khá cũ bay ra từ trong tay áo Vấn Kiếm lão tổ.

      Thanh kiếm này bay vào trong không trung thì biến thành kiếm quang đầy trời.

Kiếm quang màu xanh sáng chói này ở trên đỉnh đầu Vấn Kiếm lão tổ, sau đó vắt ngang đỉnh Hoành Lan, dài gầm trăm trượng như thiên kiếm của thần linh viễn cổ.

      “Kiếm này tên Thanh Huyền! Nó đã theo ta chinh chiến khắp tông môn thượng cổ đã ba nghìn năm, chém giết vô số kẻ thù, nhưng kế tiếp cũng không phải là kẻ cuối cùng.

      Vấn Kiếm lão tổ cầm kiếm, khí chất lập tức thay đổi, cả người trầm tĩnh lại, không còn vội vàng xao động.

Ánh mắt quan sát Diệp Thành như đang nhìn con kiến.

      Lúc này, Vấn Kiếm lão tổ mới là người đứng đầu tông môn thượng cổ trong ba nghìn năm qua.

      “Chiến!”  
      Diệp Thành không hề sợ hãi, nhiệt huyết trong người sôi trào, anh tiến lên một bước, nâng quyền đánh tới.

      Hư không cuồn cuộn, nguyên khí mãnh liệt, nguyên khí của mười dặm chung quanh đều tụ lại trong một quyền của Diệp Thành.

Toàn thân anh được bao bọc bởi hào quang màu vàng như thần linh giáng thế.

      Vấn Kiếm lão tổ cũng vung tay áo, kiếm quang gần trăm trượng lập tức chém từ trên xuống, thẳng về phía Diệp Thành.

      Đại chiến rung động cả tông môn thượng cổ cuối cùng cũng bắt đầu.

      “Leng keng!”  
      Kiếm quang trăm trượng thoăn thoắt như rồng, tách nhỏ trời cao.


Kiếm khí chưa tới, trời đất đã phủ đầy sương giá.

Vượt qua đỉnh núi Hoành Lan thì âm thanh leng keng càng lớn, đó chính là kiếm quang tí hon va vào mặt đất tạo nên âm thanh.

      Rất nhiều Chân Quân đều có biểu cảm căng thẳng.

      Chỉ dựa vào một kiếm này thôi, Vấn Kiếm lão tổ cũng đủ giữ vững vị trí người mạnh nhất tông môn thượng cổ.

Kiếm khí của lão mênh mông cuồn cuộn, Tiêu Nghĩa Tuyệt sao có thể sánh bằng? Dù là thần phật trên trời cũng không dám đảm bảo có thể đỡ một kiếm này.

      Nhưng Diệp Thành lại tiến lên như chiến thần không gì địch nổi.

      Từ trong ra ngoài cơ thể của Diệp Thành tỏa ra kim quang sáng ngời, đến cuối cùng, hào quang tụ lại trong một quyền của Diệp Thành, chuyển động theo cú đấm kia.

Bùm, nó va vào kiếm quang trăm trượng.

      “Ầm!”  
      Tiếng vang như chuông đồng, quanh quẩn trong không gian.

Kình khí mênh mông nổ tung cả đỉnh núi tạo thành từng đám mây mù.

      Cảnh tượng khiến người ta chấn động xuất hiện, kiếm khí trăm trượng lại từ từ gãy thành từng đoạn dưới tay Diệp Thành, giống như dây pháo nổ ngày Tết vậy, cuối cùng, cổ kiếm Thanh Huyền như không chịu nổi mà phát ra âm thanh vù vù.

      Gương mặt Vấn Kiếm lão tổ bình tĩnh như cũ, dù yếu ớt một chút nhưng lão không hề hoảng hốt.

      Tay khẽ cử động, phi kiếm màu xanh tạo thành một vòng cung tròn trịa trên không như chim én đạp nước ba bước, nhẹ nhàng đánh xuống một quyền của Diệp Thành, khiến cho quyền kính bị xẹp xuống.

      “Tiếp đi!”  
      Diệp Thành đạp không khí, giáng từ trên trời xuống.

      Hào quang thần thánh màu vàng rực rỡ vây quanh anh, bất tử bất diệt, chí cương chí cường.


Mười ba kiếm liên tục được Vấn Kiếm lão tổ chém ra, mỗi tia kiếm khí đều bổ thẳng vào Diệp Thành nhưng lại chẳng thể bổ ra hào quang bên ngoài.

      Ngược lại, mười ba quyền của Diệp Thành đều đánh trúng cổ kiếm Thanh Huyền, quyền sau mạnh hơn quyền trước, như Thái Sơn nện xuống vậy, khiến cho phi kiếm run rẩy phát ra âm thanh, dáng vẻ như sắp vào vựa ve chai tới nơi.

      “Thanh Huyền chính là thanh kiếm nổi tiếng thứ hai của Cổ Kiếm Môn, là tiên bảo tiêu chuẩn nhưng lại không thể chém được thể xác của Diệp Thành, chẳng lẽ Diệp Thành này đã tu luyện được cảnh giới Đại Kim Cang!”  
      Quan Vân Tiên Tử vô cùng kinh ngạc.

      Ánh mắt mọi người không khỏi nhìn về phía Vô Thiên Phật.

Người này đang nhìn chằm chằm vào Diệp Thành, vẻ mặt căng thẳng, không nói gì cả.

      Trên bầu trời, trận chiến vẫn đang tiếp tục, dù là Vấn Kiếm lão tổ hay Diệp Thành, ai cũng là cường giả tung hoành thiên hạ, là vô địch trong vô địch.

Át chủ bài của hai bên rất nhiều, cũng có thể thi triển nhiều pháp thuật bí ẩn.

Vấn Kiếm lão tổ lại vung tay áo, kiếm Thanh Huyền biến thành chín tia kiếm khí, rớt xuống từ không trung như sao băng rơi xuống.

      Cửu Tiêu Lăng Vân Kiếm!  
      Một kiếm biến thành chín, chín tia kiếm khí tương ứng với ngôi sao trên trời, giống như chín khiếu của con người vậy.

Đó là một trong những kiếm pháp cao thâm của Cổ Kiếm Môn, không phải Chân Quân thì không thể dùng.

      Chín tia kiếm khí này, mỗi một tia trong đó đều có sức mạnh không thua kém bản gốc.

Vấn Kiếm lão tổ từng dùng nó đánh bại mười Chân Quân liên tục, áp đảo cả một tông, đúng là rung trời chuyển đất.

      Nhưng Diệp Thành đứng giữa không trung lại không hề tránh né mà dùng chính cơ thể mình chống lại.

      “Leng keng!”  

      Kiếm khí đánh vào trên thân Diệp Thành tạo ra tiếng vang như kiếm đâm vào tấm thép.

Hào quanh thân hào quang lấp lánh, ánh sáng vàng như nước lũ, anh như một thần vương sừng sững, vĩnh hằng bất bại.

      “Vấn Kiếm lão tổ, thực lực hơi thấp đấy!”  
      Diệp Thành ngửa đầu, thản nhiên nói.

      Đến bây giờ, anh còn chưa dùng tới ba phần mười năng lực, chỉ dựa vào cơ thể để chống địch.

Nếu Vấn Kiếm lão tổ này chỉ có chút thực lực yếu ớt như thế thì anh thật sự rất thất vọng.

      Gương mặt Vấn Kiếm lão tổ vẫn bình tĩnh, không hề thay đổi vì câu nói của Diệp Thành.

      ”Lên!”  
      Vấn Kiếm lão tổ tạo pháp quyết.

      “Bùm...”  
      Kiếm Thanh Huyền mạnh mẽ biến thành một ráng mây màu xanh, vô cùng xinh đẹp như cầu vồng sặc sỡ trên bầu trời.

Tuy kiếm quang không còn uy thế như trước nhưng kiếm quang hiện tại đã ngưng tụ tới cực hạn, càng thêm nguy hiểm, giống như pháo laser, có thể cắt đứt sắt thép, một kiếm chém cả ngọn núi.

      “Đi!”  
      Vấn Kiếm lão tổ vung tay.

      Rạng mây màu xanh đánh bại tốc độ âm thanh, trên không trung lộ ra một vòng cung, chém về phía Diệp Thành.

Một kiếm này như linh dương húc sừng, tuyệt diệu vô cùng.

Tất cả Chân Quân đều thấy, trong lòng lạnh lẽo.

      Kiếm này mới là năng lực chân chính của Vấn Kiếm lão tổ.

      “Đánh tốt lắm!”  
      Đồng tử của Diệp Thành đỏ như lửa, chiến ý hừng hực, từng tầng hào quang rực sáng, thậm chí biến thành ngọn lửa, cháy bừng bừng, khiến anh như thần tiên chuyển thế.

      Đối mặt với kiếm quang có thể chém giết tất cả của Vấn Kiếm lão tổ, hai tay Diệp Thành chụm lại, dưới ánh mắt không thể tin nổi, kẹp rặng mây màu xanh trong lòng bàn tay.


      “Mở!”  
      Vấn Kiếm lão tổ quát một tiếng.

      Trong giây lát, rặng mây màu xanh tỏa sáng, trong không trung truyền tới kiếm khí xoèn xoẹt, mạnh mẽ dài ra hai trượng như một con Giao Long màu xanh cố giãy khỏi xiềng xích.

Vô số kiếm quang tí hon nhanh chóng tràn ra, bao vây cả người Diệp Thành từ trong lòng bàn tay của anh, ngọn lửa màu vàng vang lên âm thanh xì xèo.

      Diệp Thành chỉ cảm thấy trong lòng bàn ta như có ngọn núi lửa sắp phun trào, sức mạnh tương đương cả vạn tấn đang dâng lên.

      Nhưng Diệp Thành vẫn không lùi, anh cười rồi chân giậm một cái như sấm mùa xuân.

      “Đứng yên!”  
      Cảnh tượng khiến mọi người kinh hãi lại xuất hiện.

      Từng ngọn lửa màu vàng biến thành chim thần vỗ cánh, bay ra từ trên người Diệp Thành, bay vào hai tay anh.

Trong hai tay Diệp Thành, lửa thần rực cháy như mặt trời nhỏ, vô cùng chói chang.

Hào quang toàn thân đều tụ vào trong tay.

      Từng ngọn lửa ép xuống, trấn áp rặng mây màu xanh kia.

      Cuối cùng, rặng mây màu xanh phát ra vài âm thanh, biến thành phi kiếm dài hơn một thước.

Phi kiếm màu xanh từ đầu tới đuôi, dùng đồng thau tạo thành, nhiều hoa văn cổ, phong cách xưa cũ, ở chuôi kiếm còn có hai con dấu cực nhỏ:  
      “Thanh Huyền!”  
      “Keng!”  
      Vô số Chân Quân đang xem cuộc chiến hít ngược một hơi.

      Diệp Thành lại áp chế được phi kiếm của Vấn Kiếm lão tổ.

      Kỹ xảo tay đỡ đao sắc chỉ được đa số các cao thủ võ lâm dùng.

Đến cấp bậc của tiên nhân, dù là Vô Thiên Phật có thân thể cảnh giới Đại Kim Cang thì cũng chẳng chịu nổi một kiếm của Vấn Kiếm lão tổ, ai dám dùng thân xác của mình để đón phi kiếm linh khí chứ?