Nhìn thấy ái tướng Ân U Liên phát huy ra thực lực dũng mãnh, Diệp Thành hài lòng gật đầu.
Anh ngồi trên tàu, gần như không hề nhúc nhích. Có ma binh tới thì Diệp Thành nhẹ nhàng giơ một ngón tay, ảo ảnh Minh Vương phia sau tung một chưởng, những binh lính tộc Lệ Ma kia biến thành bột phấn, dù ma tướng cấp Kim Đan thì cũng bị cắn nuốt, khiến cho ánh mắt mọi người nhìn anh càng thêm kiêng dè.
Ma binh càng ngày càng nhiều, từ khi vào vực Lệ Ma, rất nhiều ma tướng Kim Đan xuất hiện, đoàn đội Hoa Tiên Tông bắt đầu có thương vong.
“Ầm...”
Một ma tướng Kim Đan mặc giáp đen, cưỡi U Minh Quỷ Mã, trực tiếp giết vào trong đoàn đội của tán tu. Tộc Lệ Ma có thân thể mạnh mẽ, cận chiến cực điêu luyện, vượt xa nhân loại tu sĩ. Đao vừa rút, ma tướng đã chém trúng ba, bốn tán tu, bổ họ làm đôi. Tuy sau một giây, tên này đã bị thuật pháp chung quanh bắn nát nhưng cuối cùng vẫn tạo ra thương vong nghiêm trọng.
Ban đầu chỉ có một nhưng càng lúc càng có nhiều ma tướng phá vỡ phòng tuyến đánh vào trong trận của tán tuu. Dù là ma tướng Kim Đan nào thì ít nhất cũng làm thiệt hại ba tu sĩ. Tán tu có tu vi thấp thì thương vong nhiều nhất.
“Chết tiệt, Hoa Tiên Tông còn chưa tìm được nơi cần tới sao?”
Từ Ninh không nhịn được mà mắng.
Với tu vi của anh ta, trong hoàn cảnh thế này thì áp lực phải chịu rất lớn.
Những người khác, gồm cả Nhan Ngọc Kiều và Nhan Ngọc Tuyết, đều đang dùng hết sức chém giết, hoàn toàn không có thời gian nói chuyện, Ân U Liên càng thêm gấp gáp, cố gắng giữ vững số lượng đoàn đội.
Chỉ có Diệp Thành vẫn ngồi ngay ngắn, anh lấy ra nhẫn không gian, rút RA Tinh Tà Kiếm Trận khắc lên Tinh Hà Kiếm Cung, mười tia sáng lưu chuyển, biến thành thiên la địa võng, kiếm khí dày đặc tung hoành trăm trượng. Với tu vi hiện tại của anh, dù chỉ thúc đậy linh khí bình thường, những ma binh kia cũng không thể ngăn cản.
Những người tiến vào phạm vi một trăm trượng tấn công Diệp Thành thì đều bị vô số kiếm khí chém thành mảnh nhỏ, sau đó bị ảo ảnh Minh Vương sau lưng anh nuốt chửng.
“Tiếp tục như vậy thì chúng ta không chống đỡ được bao lâu nữa. Mau hỏi vị Trương Chân Quân và Xuân Hoa phu nhân là có nên quay lại không. Trước kia, tôi vào Luyện ngục Vô Gian với Xuân Hoa phu nhân mà cũng không rơi vào tình trạng này!”
Một tu sĩ già đã tu luyện nhiều năm đề nghị, vài tán tu chung quanh cũng lên tiếng đồng ý.
Mọi người vội phóng ra thần niệm về phía chủ đội của Hoa Tiên Tông và Trương Chân Quân, nhưng họ lại thu được câu trả lời là nhanh chóng tăng tốc đuổi kịp đội ngũ, không được kéo dài thời gian.
“Đáng chết!”
Tán tu chửi ầm lên.
“Giờ đã tới chỗ sâu nhất vực Lệ Ma, Trương Chân Quân này không sợ, còn tán tu bình thường chúng ta thì sao gánh nổi!”, Từ Ninh mắng vài câu.
Nhưng hết cách rồi, họ theo đội của Hoa Tiên Tông vào quá sâu.
Hiện giờ bảo họ tự mình ra ngoài thì đã không thể, dù sao thì mức độ chuyện một mình xông qua hơn nửa vực Lệ Ma còn khó hơn lên trời, đó là cửu tử nhất sinh.
Diệp Thành ngồi trên tàu, mày hơi nhíu.
Anh khá rõ về tộc Lệ Ma, tộc Lệ Ma tuyệt đối không phải là kiểu lỗ mãng chỉ phân chia từng nhóm nhỏ để bị giết thế này. Ngược lại, chủng tộc này có thể săn bắn trong vũ trụ và khe hở không gian thì hiển nhiên bản tính rất xảo quyệt.
Những ma binh này xông lên như đàn cá, dần kéo đoàn đội Hoa Tiên Tông vào sâu trong bẫy.
Ngay lúc này, mấy tán tu có năng lực như Từ Ninh cũng cảm thấy không đúng: “Hình như chiến thuật của tộc Lệ Ma hơi ngu thì phải. Sao lại không biết tụ lại một chỗ?”
Lúc này, bên trái Hoa Tiên Tông vang lên tiếng kèn mênh mang quanh quẩn hồng hoang. Ngay sau đó, ma binh như thủy triều bỗng ùa lên từ bốn phương tám hướng chung quanh, mà khúc đầu còn có hơn trăm ma tướng. Những ma tướng này tạo thành một trận thế, dùng phương vị đặc biệt nào đó, tụ lại thành một như một bản thể hoàn chỉnh, đứng đầu là một ma tướng giáp bạc.
“Không tốt rồi, đây là chiến trận của binh đoàn tộc Lệ Ma, không phải thỉnh thoảng chúng mới tập kết thành đoàn à? Sao giờ lại xuất hiện ở đây?”, sắc mặt Từ Ninh hoàn toàn thay đổi.
Dù là Diệp Thành thì cũng nhắm mắt, anh từng thấy chiến trận này, khi ở trong trung tâm Luyện Ngục Vô Gian, anh còn tự tay đánh tan mấy binh đoàn tộc Lệ Ma. Diệp Thành biết rõ về bất cứ sức mạnh của chiến trận Lệ Ma nào, yếu nhất thì có thể sánh bằng cả nửa bước Thiên Quân, vượt qua những tu sĩ như hạt cát kia.
“Bùm!”
Theo tiếng kèn, vô số ma binh, ma tướng của tộc Lệ Ma vọt tới như thủy triều.
Nhiều tán tu bối rối, có người muốn chạy trốn, cũng có người định giữ vững phòng tuyến tới chết, thậm chí có kẻ còn dao động định đầu hàng. Nhưng càng có nhiều người mong ngóng vào đội ngũ của Hoa Tiên Tông, họ nhìn Trương Chân Quân. Nếu Trương Chân Quân có thể làm các tu sĩ tụ lại thành một tổ, để tán tu mạnh và hộ vệ Hoa Tiên Tông ngăn cản bên ngoài vòng vây thì vẫn có thể chống đỡ được những ma binh này.
Nhưng chủ đội Hoa Tiên Tông và mười tán tu tinh nhuệ do Trương Chân Quân dẫn đầu trực tiếp từ bỏ mọi người, dùng tốc độ cực nhanh chạy sâu vào trong Luyện ngục Vô Gian.
“Họ muốn chạy trốn sao? Để chúng ta ở lại làm mồi!”
Mọi người gồm Từ Ninh đều cảm thấy cả người lạnh như băng chẳng khác nào bị một chậu nước lạnh giội thẳng từ trên đầu xuống, rét tới chân.
“Hóa ra là thế!”. Diệp Thành gật đầu.
Anh còn đang cảm thấy quái lạ vì sao họ lại dẫn thêm nhiều Kim Đan hạ phẩm, thậm chí là tu sĩ Ngưng Đan vào trong Luyện ngục Vô Gian làm gì? Địa hình của Luyện ngục Vô Gian hiển nhiên càng thích hợp với những đoàn đội có nhân số ít. Số đông lại quá khó khăn, hóa ra là vì để đoạn đuôi cầu sinh vào thời điểm quan trọng.
“A a a...”
Khi những Kim Đan tinh nhuệ tu vi cao kia vứt bỏ đa số những người phía sau, phòng tuyến trước đó hoàn toàn không thể chống đỡ được sự tấn công của tộc Lệ Ma, chỉ trong nháy mắt, mười mấy tu sĩ Ngưng Đan đã bị chìm vào trong biển ma binh.
Những tu sĩ khác càng như con ruồi không đầu, không biết phải làm sao!
Thấy ánh mắt tuyệt vọng của mấy người Từ Ninh, Diệp Thành than khẽ một tiếng.
“Thôi!”
Anh quát lớn: “Đi theo tôi!”
Nói xong, Diệp Thành vận chuyển sức mạnh của thần thể U Uyên Minh Vương, thần tướng Minh Vương khổng lồ bổ đao chém vào trong biển ma binh tạo thành sáu con đường máu.
“Đi mau!”
Diệp Thành kéo Ân U Liên mở đường máu xông lên trước.
Mấy người Từ Ninh thấy Diệp Thành phóng sức mạnh thì vội độn quang đuổi theo, chung quanh có vài tán tu tốc độ nhanh vọt ra theo đuổi, còn những người khác đã bị biển ma binh bao trùm, không nhìn thấy nữa.
“Ầm ầm ầm...”
Mấy người Từ Ninh theo Diệp Thành, không biết đã phá tan bao nhiêu sóng triều ma binh ma tướng, đánh chết bao nhiêu kẻ đuổi giết, thậm chí mất cả phương hướng, chỉ biết vùi đầu chạy theo Diệp Thành. Đến cuối cùng, họ chẳng biết mình ở đâu, pháp bảo, phi kiếm đều dùng, pháp lực, linh khí khô cạn.
“Bùm!”
Tên ma tướng cuối cùng bị Diệp Thành chém chết, trước mặt không còn kẻ thù, họ chạy ra khỏi trận địa của địch cách mấy trăm dặm mới dừng lại.
“Phù... cuối cùng cũng thoát ra!”
Một tu sĩ già đặt mông ngồi xuống, cả người mệt với mức nằm sải lai. Diệp Thành quay đầu, phát hiện ngoài hai người mình thì chỉ có Từ Ninh, Nhan Ngọc Kiều, Nhan Ngọc Tuyết, tu sĩ già cả và vài tán tu Kim Đan là theo được
Còn vị đại ca thật thà kia và một tu sĩ thiếu niên khác đã tụt lại phía sau từ bao giờ cũng không biết.