*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Diệp Thành nhẹ nhàng lắc đầu thở dài, anh là Tiên Đế, không phải người làm từ thiện, coi như là mình ra tay cứu người nhưng còn phải xem bản lĩnh cá nhân, có thể vượt qua thì sống, không kịp thì chết.
Dù sao thì chuyện theo đội của Hoa Tiên Tông là do đám kia quyết định, tất nhiên phải tự mình gánh chịu hậu quả.
“Cảm ơn đạo hữu đã cứu giúp, lần này mà không có đạo hữu thì chắc chúng ta đã chết không chỗ chôn!”
Từ Ninh gắng gượng chống đỡ nói lời cảm ơn với Diệp Thành.
Mấy người khác vội đứng lên, cảm kích Diệp Thành và Ân U Liên. Nhất là hai chị em Nhan Ngọc Kiều, nếu Ân U Liên không che chở thì họ đã rơi vào đội ma binh kia rồi.
“Đạo hữu có ma công phi thường, sợ là không hề yếu hơn Trương Chân Quân!”
Một tu sĩ Kim Đan khen ngợi.
Đến cuối cùng, hầu như là một mình Diệp Thành chém hết, thần thể Minh Vương tung hoành vô địch, ngay cả chiến trận Lệ Ma cũng bị Diệp Thành phá vỡ. Mọi người không thể không cảm thấy, ma tu ở trong Luyện ngục Vô Gian thật sự quá mạnh.
Ngược lại họ đang nghi ngờ Diệp Thành che giấu thực lực, dù sao lúc này, tu vi Diệp Thành cũng làm người ta sợ hãi. Thiên Quân này nọ hoàn toàn không phải là người họ có thể mơ tưởng. Chỉ có chị Nhan Ngọc Kiều dùng ánh mắt hoài nghi quan sát Ân U Liên như tiên nữ cung trăng và Diệp Thành, cô ta luôn cảm thấy hình như chính mình từng nghe nói ở đâu rồi.
“Hầy, tuy đã thoát ra nhưng chúng ta làm sao để quay lại!”
Có người khóc lóc.
Mọi người nhất thời trở nên suy sụp, đoán chừng nơi này chính là nơi sâu nhất trong vực Lệ Ma, chung quanh ma binh không có ai, đây là chỗ cực hẻo lánh. Đường trở về đã bị chiến trận tộc Lệ Ma chặn đứng, muốn quay lại thì khả năng cực nhỏ.
Nghĩ vậy, mặt Từ Ninh trắng bệch.
“Không cần, mấy người ngẩng đầu nhìn đi!”
Diệp Thành đột nhiên lên tiếng.
Mọi người ngẩng đầu, lập tức bị cảnh trước mặt dọa hết hồn.
“Trời đất ơi?”
Ngay cả Ân U Liên đều hoảng hốt đứng lên, không tin được những gì mình nhìn thấy.
Một khoảng tiên quang khí lành mênh mông bao la bao phủ tiên thổ bên dưới, hiện ra trước mặt mọi người. Không hợp với nơi bị ma khí bao phủ tràn ngập trước đó, đây tựa như là thiên đường.
“Đây là Tiên giới sao?”
Trên mặt hai chị em Nhan Ngọc Kiều tràn đầy mộng ảo.
Đúng là không thể tưởng tượng được, trên mảnh đất hoang vu này, không có bất cứ sinh linh nào, thậm chí linh khí gần như không có của Luyện ngục Vô Gian lại có một nơi tươi đẹp như Tiên giới này.
Mọi người nhìn lại, thấy trên mặt đất, hạc trắng tung bay, linh thú bay múa, từng ngọn núi đột ngột mọc lên từ mặt đất, cao tới vạn trượng.vô số thác nước như Ngân Long nối từ trên núi lên trời, rung chuyển cả vòm trời.
Khắp nơi trên núi, đủ loại thần quang linh thú, linh dược, lại thêm Kim Sí Đại Bằng Điểu lớn trăm nghìn trượng phóng lên trời, con nào cũng to gấp hai, ba lần yêu thú, tiếng hú gào rung trời.
Một tia khí lành bốc lên từ mặt đất, biến thành mây tía năm màu, rực rỡ phiêu bồng, bao phủ mặt đất như thánh địa của tiên gia.
“Đây còn khí khái hơn thánh địa Lăng Tiêu mà lão đây từng thấy gấp trăm nghìn lần, sao thế gian lại có mảnh đất phúc lành thế này? Còn là đang ở sâu trong Luyện ngục Vô Gian sao?”
Đây là tu sĩ già cảm thán kinh ngạc khi bị chấn động bởi hình ảnh kia.
Vài tán tu Kim Đan còn sống đều hiện lên tia tham lam trong mắt, mừng rỡ nói: “Đây là bảo địa tiên gia mà Hoa tiên trưởng đã nói sao, bên trong có các loại thần dược linh bảo, bí tịch tiên gia, một khi tìm được thì chúng ta có thể đắc đạo thành tiên, thành Thiên Quân một tông rồi!”
Lúc này, trong lòng đám người Từ Ninh dao động.
Cảnh này rất giống tiên cảnh trong truyền thuyết, họ có thể tìm được cơ duyên ở nơi này phải không? Trong truyền thuyết, thượng tổ Hoa tiên trưởng tìm thấy được nửa quyển Thiên Thư trong bảo địa mà đã tu thành Thiên Quân, khiến cho Hoa Tiên Tông uy danh khắp tinh hệ Ngân Hà, thậm chí trở thành thế gia Thiên Quân, cho tới sau này, ông ta tọa hóa, Hoa Tiên Tông mới thất bại hoàn toàn.
“Nhưng tiên duyên này có phải chỉ cho một người không? Nghe nói năm đó người vào Luyện ngục Vô Gian với thượng tổ Hoa tiên trưởng không chỉ có một người?”
Một kẻ nói.
Lời vừa nói ra, ánh mắt mọi người trở nên vi diệu. Mấy tán tu Kim Đan nhìn về phía Diệp Thành bắt đầu không có ý tốt.
Khi chạy trốn, họ cảm kích Diệp Thành nhưng khi một tiên duyên có thể đắc đạo thành tiên bày ở trước mặt, Diệp Thành tức khắc trở thành chướng ngại lớn nhất, dù sao cũng là ở trong Luyện ngục Vô Gian, ma tu này quá mạnh, Ân U Liên cũng có thực lực không thua kém Chân Quân Xuất Khiếu.
“Ừ...”
Trong lúc nhất thời, mọi người im lặng, một mạch nước ngầm dần dâng lên giữa mọi người.
Ân U Liên cũng mơ hồ cảm thấy không ổn, không khỏi lạnh mặt, trong mắt hiện lên sát khí, chủ thượng của mình vừa cứu đám người kia, chẳng lẽ họ định trở mặt?
Chỉ có Diệp Thành vẫn bình thản như cũ, đời trước anh tung hoành tinh vũ, cảnh này cũng thấy nhiều rồi, trước bảo vật, tiên duyên, đừng nói ân nhân cứu mạng, dù là thầy trò, cha con, đạo lữ không phải cũng rút đao đánh nhau sao?
Trong vài tán tu Kim Đan này, tu sĩ mặc áo bào vàng có tu vi cao nhất thì mỉm cười định nói nhưng sau lưng truyền ra tiếng nói quen thuộc.
“Ô cha, các người vẫn còn sống à?”
Mọi người quay đầu, bỗng phát hiện đội của Hoa Tiên Tông và mấy Kim Đan tinh nhuệ của Trương Chân Quân đứng cách đó không xa.
Họ chỉ còn lại hai, ba mươi người, trên thân dính đầy vết máu, quần áo rách nát, vết thương chồng chất, khí thế sôi sục. Ngay cả Xuân Hoa phu nhân, Tiết thị vệ đều đang dùng ánh mắt kinh ngạc nhìn mấy người Diệp Thành.
Hiển nhiên họ không ngờ chiến trận tộc Lệ Ma xuất hiện, vạn quân vây khốn, mấy tán tu Kim Đan, Ngưng Đan lại thoát được.
“Diệp đạo hữu bản lĩnh cao cường!”
Trương Chân Quân chắp tay, bên ngoài cười nhưng trong thì chẳng mấy vui vẻ.
“Diệp đạo hữu...”
Trên mặt Tiết thị vệ có chút xấu hổ.
Tai họa tới, họ đã quyết tâm chém đuôi cầu sinh, vì thế chạy sẽ mất gần nửa nhân số. Nhưng mấy người Diệp Thành là lọt phía sau là vì để cho họ làm mồi, kéo chân kẻ thù cho họ. Việc thất tín bội nghĩa như thế, là người trong cuộc, Tiết thị vệ rất xấu hổ. Anh ta vốn định báo cho Diệp Thành nhưng Trương Chân Quân ngăn cản, là một thị vệ nhỏ bé, không có cách nào.
Xuân Hoa phu nhân cũng lạnh như băng.
Diệp Thành sống hay chết, bà ta hoàn toàn không quan tâm, chỉ là một tu sĩ Kim Đan nhỏ bé, dù là ma tu Kim Đan thì có sao? Trong mắt bà ta, chỉ là một con chốt có thể bỏ thì bỏ, có thể sống sót trong nguy hiểm đúng là khiến bà ta xem trọng một chút. Nhưng lúc này, mục tiêu mà gia tộc theo đuổi mấy nghìn, mấy chục nghìn năm đã ở trước mặt, ánh mắt bà ta luôn nhìn chằm chằm tiên thổ phía xa, trong mắt là tham lam, hi vọng, hài lòng.
“Đều vì mình thôi!”
Diệp Thành thản nhiên nói.
Hoa Tiên Tông bội ước chạy trốn, anh không hận nhưng đồng thời, họ đừng mơ có được tiên duyên.