“Ầm!”
Diệp Thành vung ra một quyền, giống như linh dương treo sừng, không thấy dấu vết. Từ một góc độ không thể tin nổi, một quyền mang theo sức mạnh vô biên đánh lệch Hóa Huyết Thần Đao, đấm thằng vào ngực Thần chủ áo đen.
“Phụt!”
Tuy Thần chủ áo đen tu vi mạnh mẽ, nhưng xác thịt của lão ta thì kém xa, ngay tức khắc bị Diệp Thành đánh bay đi, miệng phun ra máu, xương cốt gãy răng rắc không biết bao nhiêu chiếc. Nếu không phải trên người lão ta có thần giáp bảo vệ thì e là đã bị đánh nát người tại chỗ.
“Tiếp tục!”
Diệp Thành thừa thế không tha, hết quyền này đến quyền khác đánh nát hư không.
Khí tức màu vàng xung quanh người anh sôi trào đến đỉnh điểm. Tám tầng thần lực vây quanh, toàn bộ tu vi được Diệp Thành vận chuyển đến mười hai thành. Diệp Thành vui vẻ hô lớn, từ khi đến dải Ngân Hà tới nay, anh chưa bao giờ có trận đấu nào thỏa thích như vậy.
“Soạt!”
Khoảnh khắc đó, Diệp Thành nhảy vọt lên không trung, hai cánh dang rộng, sau lưng xuất hiện thần tướng Chu Tước. Hai tay anh kèm theo thần hỏa chín màu vờn quanh, đánh một đòn tới Thần chủ áo đen, khiến lão ta bay xa mấy trăm dặm, va vào một hòn đảo, làm hòn đảo có chu vi mười dặm kia lún sâu xuống mặt đất.
“Giết!”
Thần chủ áo đen nuốt một cây thuốc vạn năm tuổi vào bụng, nước thuốc vương vãi đầy mũi miệng, bất chấp tất cả mà vọt người lên chém giết một lần nữa. Nhưng chung quy lão ta cũng thua kém Diệp Thành quá nhiều. Sau khi cửu khiếu quy nhất, Diệp Thành tương đương với chín Nguyên Anh hợp nhất, pháp lực cả người có thể sánh ngang với Nguyên Anh hậu kỳ. Mặc dù Thần chủ áo đen là Nguyên Anh hậu kỳ, nhưng lại là Ngụy Nguyên Anh của dải Ngân Hà, ít nhất cũng bị giảm một cảnh giới, đâu phải là đối thủ của Diệp Thành.
“Soạt!”
Diệp Thành vung tay, xé rách một cánh tay của lão ta, sau đó lại dùng một quyền đánh bay Hóa Huyết Thần Đao.
Cuối cùng, một chân anh giẫm xuống, vang ầm một tiếng, đạp Thần chủ áo đen ở dưới chân.
“Chỉ là một chủng tộc hạ đẳng mà lại dám sỉ nhục ta!”
Thần chủ áo đen nổi giận, nuốt liên tục mấy viên thiên dược vạn năm, màu máu nhuộm đỏ chiến bào của lão ta. Khí tức cả người lão được thôi thúc đến cực hạn, mắt như sắp nứt ra, điên cuồng gào thét. Pháp lực khủng khϊế͙p͙ tuôn ra từ trên người lão ta, dường như có thể nhấc được cả ngọn núi.
Nhưng một chân khổng lồ của Diệp Thành như đúc bằng sắt thép, không hề lung lay, ghì chặt Thần chủ áo đen ở dưới chân.
Anh cúi đầu nhìn xuống Thần chủ áo đen, giọng nói như sấm sét từ chín tầng trời: “Ông nói ai là chủng tộc hạ đẳng?”
Giây phút đó, vô số tu sĩ của dải Ngân Hà chứng kiến cảnh này đều cảm thấy trong lòng như có thứ gì đó bị phá vỡ.
Chủ của thánh địa Lăng Tiêu ở trên cao trăm nghìn năm nay lại bị người ta giẫm đạp dưới chân, hơn nữa người đó còn là Diệp Thành, một Chân Quân nho nhỏ xuất thân từ Hoa tộc. Cho dù là lão Thiên Quân bảo thủ hơn nữa cũng không thể không dao động.
“Lẽ nào dải Ngân Hà này sắp đổi chủ thật rồi?”
“Rắc!”
Thần chủ áo đen phẫn nộ gào lên, còn muốn phản kháng, nhưng một chân của Diệp Thành giống như Thái Sơn đè xuống, gắt gao giữ chặt lão ta. Hơn nữa anh càng lúc càng đè chặt, giống như máy thủy áp mười nghìn tấn ép vỡ một viên đá vậy, định giẫm nát Thần chủ áo đen.
“Tôi lên thánh địa Lăng Tiêu, muốn thương lượng hòa bình với ông mà ông lại không nghe. Nếu đã như vậy, tôi sẽ thuận theo ý các ông, nghiền nát tất cả những người trong thánh địa Lăng Tiêu!”
Ánh mắt Diệp Thành vô cùng lạnh, vô số tiên hiền của Hoa tộc thoáng ẩn hiện sau lưng anh. Cú giẫm chân của Diệp Thành không chỉ đại diện cho bản thân anh, mà còn đại diện cho Hiên Viên Đại Đế năm xưa, đại diện cho vô số người thế hệ trước đã chết oan bởi thần luật dải Ngân Hà mấy nghìn năm nay.
“Thịch!”
Thần chủ áo đen bị đè xuống, một ngọn lửa thần từ trong ngực bốc lên, áo giáp đen cũng không chống đỡ nổi nữa, cả người giống như quả cà chua sắp nổ tung.
Đến lúc này, lão ta cũng không chịu đựng được nữa, lớn tiếng hét: “Lão tổ cứu tôi!”
Ngay khi lão ta cất tiếng, toàn bộ thánh địa Lăng Tiêu bỗng nhiên rung chuyển ầm ầm, một luồng khí tức không thể tưởng tượng lao vọt lên trời. Tất cả tu sĩ trong phạm vi mấy nghìn dặm xung quanh đều run rẩy, vô số Chân Quân, Thiên Quân cùng quỳ rạp xuống đất.
“Đó là…?”
Mọi người cùng lúc mở to mắt, kinh hãi nhìn lên.
“Ầm!”
Lúc này, toàn bộ thánh địa Lăng Tiêu đều đang lung lay. Núi thần cao mười mấy vạn trượng, vô số đạo tắc kêu vang, từng sợi pháp tắc thiên đạo ầm ầm hiện lên. Vô số hoa văn đạo thuật và trận pháp như được kích hoạt, đồng thời tỏa ra ánh sáng thần rực rỡ. Từng tòa tiên sơn lầu các, linh địa phúc địa ẩn chứa tinh khí vô tận đồng thời vang lên tiếng ầm ầm, dường như đang hoan nghênh chủ nhân.
“Đó là… Lăng Tiêu Chân Tiên sao?”
Vô số người mở to mắt, không thể tin nổi nhìn sang.
Những bậc tiền bối bình thường hiển nhiên không đủ tư cách để Thần chủ áo đen gọi là lão tổ. Thần chủ áo đen đã là người mạnh nhất trong các đời Thần chủ của thánh địa Lăng Tiêu, nhưng lại bị Diệp Thành giẫm đạp dưới chân, dù những Thần chủ khác có hồi sinh cũng làm sao có thể chống lại được Diệp Thành. Chí ít cũng phải là Lăng Tiêu Chân Tiên, hoặc là cao thủ tuyệt thế của đời đó.
“Dù không phải Lăng Tiêu Chân Tiên thì e rằng cũng không kém là bao, có thể là một trong những người sáng lập thánh địa Lăng Tiêu năm xưa”.
Vẻ mặt của Hồng Liên Thiên Quân cực kỳ nghiêm trọng, chậm rãi nói.
Lúc lão tổ đó hiện thế, uy thế quả thật quá đáng sợ. Trong thánh địa Lăng Tiêu như có một con rồng đang ngủ đông, giờ khắc này đã dần dần tỉnh lại, khí tức tăng vọt từng bậc, như thể không có điểm dừng. Nay đã đột phá Nguyên Anh sơ kỳ, chẳng mấy chốc sẽ đột phá trung kỳ, hậu kỳ. Sự tồn tại đáng sợ như vậy thì sao mọi người không lo ngại, thán phục được chứ.
“Thật sự có lão quái vật đang say ngủ sao?”
Diệp Thành hơi ngạc nhiên, Lăng Tiêu Chân Tiên thành đạo vào trăm mấy nghìn năm trước, cho dù là đại năng Hợp Đạo có thể trường thọ thì bây giờ cũng đã hóa thành nắm đất vàng từ lâu.
Nhưng dù cho Lăng Tiêu Chân Tiên có sống lại thì đã sao, Diệp Thành có gì mà phải sợ? Trong mấy tháng anh bế quan ở đất tiên đã luyện được vài đại thần thông sát phạt kinh hãi thế tục, cùng với con át chủ bài cuối cùng, chính là chuẩn bị để đối đầu với Hợp Đạo Chân Tiên.
“Nếu có Hợp Đạo thật, tôi cũng có thể giết!”
Giọng nói của Diệp Thành như sắt, ánh mắt sắc bén như kiếm.
“Ầm!”
Khí tức của con rồng ngủ đông kia đột phá lên Nguyên Anh hậu kỳ, một đường thẳng tiến lên Nguyên Anh đỉnh phong. Trong lúc mọi người đang chờ đợi, khí tức đó bỗng nhiên biến mất.
Rắc một tiếng, cánh cửa đại diện của đỉnh thánh địa Lăng Tiêu mở ra, từ bên trong xuất hiện một người khoác áo giáp màu đen, toàn thân bao trùm trong sắt đen u tối, mang khí tức chết chóc chốn u minh, tựa như quỷ tướng đến từ dòng sông của Minh giới.
Cả người lão bao trùm trong mũ giáp đen tuyền, ngay cả đầu cũng che khuất, chỉ lộ ra cặp mắt đỏ như máu.
“Ta là Băng Hà”.
“Ai đã đánh thức ta?”
Mỗi một chữ mà người mặc áo giáp đen thốt ra tựa như vang lên từ địa ngục U Minh, khiến tu sĩ trong vòng mấy nghìn dặm xung quanh đều không kìm được run lẩy bẩy, giống như rơi vào quỷ vực vô gian.
“Là thần tướng Băng Hà, thần tướng vô địch dưới trướng Lăng Tiêu Chân Tiên năm xưa!”
Lúc này, cuối cùng cũng có tu sĩ lớn tuổi nhận ra, không nhịn được hô lên.
Những tu sĩ khác đều biến sắc. Cái tên này đúng là khiến người nghe tỉnh ngộ. Nghe nói khi Băng Hà còn niên thiếu cũng là thiên tài thế hệ trẻ của dải Ngân Hà, còn từng xếp hạng nhất trên bảng Tinh Hà, sức mạnh hơn cả Lăng Tiêu Chân Tiên, từng giao đấu với Lăng Tiêu Chân Tiên vô số lần, không phân cao thấp. Đến cuối cùng, Lăng Tiêu Chân Tiêu chứng đạo Hợp Đạo mới khiến lão khuất phục.
Từ đó về sau, thần tướng Băng Hà đi theo Lăng Tiêu Chân Tiên, càn quét khắp tinh vực bị quên lãng. Không chỉ có dải Ngân Hà, mà bất cứ ngôi sao nào trong những thiên hà gần đó cũng khϊế͙p͙ sợ khi nghe tên lão.
Người này vô cùng hung tàn, hai tay nhuốm máu của vô số người dị tộc, có danh xưng là đao phủ. Tu vi đạt đến Nguyên Anh đỉnh phong, cách Hợp Đạo chỉ còn một bước. Nếu không phải Lăng Tiêu Chân Tiên chứng đạo trước, ngăn cản đường đi của lão thì chưa chắc Băng Hà đã không thể cùng chứng Hợp Đạo.
“Lão quái vật của trăm mấy nghìn năm trước sao lại xuất hiện thế này?”