*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Khoảnh khắc này, ngay cả Thiên quân cũng run rẩy.
Mọi người vốn cho rằng cùng lắm sẽ xuất hiện Thần chủ đời thứ hai, đời thứ ba, hoặc là một thần tướng nào đó năm đó từng theo Lăng Tiêu Chân Tiên chinh chiến. Không ngờ lại là thần tướng Băng Hà vô địch!
Đó chính là người mạnh nhất chỉ sau Lăng Tiêu Chân Tiên.
Người tung hoành vô địch suốt mười vạn năm!
Kẻ đó có thiên phú không hề thua kém Lăng Tiêu Chân Tiên, sức mạnh đáng sợ tuyệt đỉnh không thể nào tưởng tượng nổi.
"Diệp Thiên Quân mau lùi lại!"
Vẻ mặt Minh Sương thay đổi, chỉ có thần nữ của thiên tông như cô ấy mới biết rõ sự đáng sợ của thần tướng Băng Hà. Băng Hà chinh chiến cả đời, số tu sĩ Nguyên Anh mà lão đã giết không chỉ hai chữ số.
"Đã muộn rồi", Hồng Liên lão tổ lắc đầu.
Lúc Băng Hà xuất hiện, Diệp Thành đã chắc chắn phải chết rồi. Băng Hà mai táng trong thánh địa Lăng Tiêu suốt mười vạn năm không xuất thế, giờ xuất thế thì tất nhiên phải trả một cái giá cực lớn, chắc chắn phải giết Diệp Thành để xóa bỏ hậu họa cho thánh địa Lăng Tiêu.
Quả nhiên Thần chủ áo đen dưới chân Diệp Thành điên cuồng gào lên: "Thần chủ thứ bảy của thánh địa Lăng Tiêu, hậu bối Hắc Diêm bất tài mời thần tướng ra tay chém chết tên này, rửa sạch nỗi nhục của thánh địa Lăng Tiêu ta!"
"Ầm!"
Khi thần chủ áo đen nói ra câu này, thần tướng Băng Hà ngẩng phắt đầu lên nhìn Diệp Thành với đôi mắt đỏ rực. Sát ý long trời lở đất bao trùm cả một khoảng trời.
"Dám làm phiền bổn tọa ngủ đông, xâm phạm đến thần uy mười vạn năm của thánh địa Lăng Tiêu ta?"
Băng Hà nói, lão lướt nhìn Diệp Thành, khóe miền bọc giáp lọp ra nụ cười trào phúng: "Chỉ là một tu sĩ Xuất Khiếu cỏn con thôi mà, pháp lực cũng khá hùng hậu đấy, nhưng cũng chỉ như thế mà thôi. Phép thần thông này hùng hậu to lớn, đạo thống hoàn chỉnh, không phải của dải Ngân Hà, là tu sĩ ngoại vực đúng không".
"Tu sĩ ngoại vực?". Mọi người nghe vậy thì đều sững sờ.
Hồng Liên Thiên Quân thậm chí ép sự sợ hãi đối với Diệp Thành xuống, vội hỏi: "Vãn bối Hồng Liên của Bồng Lai Tiên Sơn kính chào thần tướng. Xin thần tướng thứ tội, ngoại vực mà người nói chẳng lẽ có nghĩa là tên họ Diệp này không phải người của dải Ngân Hà chúng ta?"
"Đúng vậy. Phép thần thông của cậu ta, ta tung hoành khắp nhiều hành tinh như vậy mà chưa từng nhìn thấy. Ít nhất thì không phải là của vùng đất bị lãng quên, phép thần thông của cậu ta hùng hậu mạnh mẽ, có hơi thở cổ xưa thời Viễn cổ, e là đến từ tinh vực bị lãng quên hoặc là môn phái lớn trong biển sao".
Thần tướng Băng Hà lạnh nhạt nói.
Lúc này, ánh mắt tất cả mọi người nhìn Diệp Thành đều có sự bừng tỉnh, ngay cả Thần chủ áo đen cũng thở ra một hơi thật dài!
Thì ra là như thế!
Thảo nào dải Ngân Hà lại đột nhiên xuất hiện một tên yêu nghiệt mạnh mẽ như vậy, là Xuất Khiếu mà chém được Nguyên Anh, một mình quét sạch thánh địa Lăng Tiêu, ngay cả đường đường là Thần chủ là lão ta cũng bại dưới tay Diệp Thành. Thì ra Diệp Thành không phải người của vùng này. Thế thì có thể giải thích, những người thuộc cấp bậc lão tổ của thiên tông có hiểu biết nhiều thì có thể hiểu được chân tướng của vùng này, biết rằng trong biển sao còn có rất nhiều môn phái đáng sợ. Đó mới là sự mạnh mẽ thực sự, ngay cả Hợp Đạo cũng nhiều vô số kể.
"Nhưng Diệp Thiên Quân không phải người Hoa tộc sao? Chẳng lẽ là ngoại vực cũng có Hoa tộc sao?", có người không hiểu
Mọi người cũng sững sờ. Đúng vậy, từ khi Diệp Thành xuất thế đến nay anh chưa từng che giấu huyết thống Hoa Hạ, Hoa tộc cũng lấy anh làm vinh dự. Chính vì anh sinh ra ở Hoa tộc nên các Thiên Quân chưa bao giờ nghi ngờ lai lịch của anh.
"Là tu sĩ Hoa tộc?"
Ánh mắt thần tướng Băng Hà ngưng đọng, ánh mắt lão nhìn Diệp Thành có kinh ngạc, nghi hoặc, và cả sát ý mãnh liệt. Thậm chí Diệp Thành cảm thấy sát khí của Băng Hà đối với anh tăng thêm gấp mấy lần, không thể không giết!
"Đúng vậy", anh nói rất bình thản.
Anh cảm nhận được hình như mình đã mơ hồ chạm đến chân tướng. Năm đó Hiên Viên Đại Đế vì sao đột nhiên bị bắt đi, Hoa tộc bị áp đặt thần luật của dải Ngân Hà, hạ lời nguyền, tất cả những chân tướng này sắp được hé mở rồi.
"Ha ha, thì ra là hậu duệ của Trung thổ. Thảo nào lại có thể phá bỏ hạn chế của dải Ngân Hà". Thần tướng Băng Hà nói, ánh mắt lộ ra sự bừng tỉnh, nở nụ cười ác độc:
"Năm đó ta theo Lăng Tiêu Chân Tiên chinh chiến Địa Cầu, đích thân giết chết Hiên Viên Đại Đế của Hoa tộc, chém gãy kiếm của hắn".
"Tên đó là tu sĩ có hy vọng trở thành Hợp Đạo Chân Tiên cuối cùng của Hoa Hạ, nhưng cuối cùng lại bị ta giết chết. Cảm giác sảng khoái khi nghiền nát thiên tài này, cho dù đã qua mười vạn năm ta cũng không thể nào quên được, quá sáng khoái! Năm đó cùng phản kháng còn có Tinh Hà Kiếm Cung gì đó, bị ta ban thần luật xuống, ban thần phù, hạ cấm chế trong huyết mạch của cả tộc. Làm thế chính là để ngăn cản tộc của chúng lại có thêm một Hiên Viên Đại Đế, có hy vọng trở thành Hợp Đạo, phá hoại mưu đồ của thánh địa Lăng Tiêu ta!"
Băng Hà nói xong còn ngẩng đầu lên trời cười điên cuồng, trong tiếng cười tràn đầy cảm giác sảng khoái khi giết được địch mạnh.
"Cái gì?", mọi người đều kinh ngạc.
Thì ra năm đó Hoa tộc bị giết hại là do ý đồ của Băng Hà, đằng sau đó còn có âm mưu sâu xa hơn.
Ánh mắt Diệp Thành càng trở nên lạnh lẽo sau lời nói của Băng Hà, đến cuối cùng thì lạnh như băng. Năm đó anh đã từng nhìn thấy kiếm gãy của Hiên Viên Đại Đế trong kho bảo vật của Hoa tộc. Anh còn nhìn thấy di thư và tuyệt bút của Thiên Quân Thiên Tuyệt trong Tinh Hà Kiếm Cung, từng chữ trên đó đều nhỏ máu, giờ cho dù bây giờ nhớ lại cũng hiện rõ mồn một trước mắt!
"Thì ra mối thù này đã bắt đầu từ mười vạn năm trước". Anh nói khẽ, ánh mắt vô cùng kiên quyết, ngọn lửa chín màu mơ hồ nhảy nhót trong mắt.
"Năm đó quả nhiên ta đã làm đúng. Tộc này quả thực có tiềm lực vô hạn, chết đi một Hiên Viên Đại Đế thì mười vạn năm sau lại có một tên khác nhảy ra. Năm đó ta làm vẫn hơi thiếu, đáng lẽ nên đánh vào Hoa Hạ, giết sạch cả tộc này, nhổ cỏ tận gốc mới phải!"
Băng Hà lắc đầu, còn thấy nuối tiếc.
"Chết! Tiệt!'
Giọng Diệp Thành lạnh như băng, ngọn lửa trong mắt cháy bùng đến đỉnh điểm.
Sát khí ngưng tụ trong lồng ngực anh, anh chưa bao giờ muốn giết người như lúc này. Mười vạn năm trước, mấy vạn năm trước, thậm chí ba tháng trước, tất cả những chuyện ấy đều liên kết lại với nhau, giờ đây hiện rõ mồn một trước mắt anh. Kẻ chủ mưu tội ác đứng sau tất cả những bi thảm, nhục nhã của Hoa tộc vô số năm nay đang ở trước mặt anh.
"Chỉ vì giết một thiên tài, vì cái gọi là mưu đồ của thánh địa Lăng Tiêu mà mày giết Thần quân của tộc tao, giam cầm bách tính tộc tao. Món nợ này, cho dù Diệp Thành này phải xuống địa ngục cũng phải giải quyết cho rõ ràng với thánh địa Lăng Tiêu!"
"Cho dù Lăng Tiêu Chân Tiên của chúng mày còn sống thì tao cũng phải giết lão, lấy máu lão để tế tổ tiên tao!"
Diệp Thành thốt từng chữ ra khiến pháp tắc cả dài Ngân Hà đều chấn động.
Anh đang lập lời thề, nhất định phải giết sạch thánh địa Lăng Tiêu!
Nói xong, anh liền giẫm mạnh chân xuống.
"Phụt!"
Trong ánh