Bên bờ vực thẳm, dưới là biển cả ầm ầm sóng cuộn, chớp giật vang rền. Một con chồn trắng nhỏ đang không ngừng run rẩy vì trước mắt nó là một con hổ, nó áp sát hòng ép con thú vào tròng.
Không còn đường lui chồn trắng muốn nhảy xuống, nhưng không dám vì thân hình nhỏ bé này khi nhảy vào trong biển sẽ lập tức bị biển cả nuốt gọn. Mà ở lại thì cũng bị hổ ăn thịt.
- Thân làm Sơn Vương lại đi bắt nạt thú nhỏ yếu, thật không có khí phách vương giả.
Con chồn trắng gầm gừ đe doạ, nó mở miệng nói ra.
- Hừ! Ta làm vua nơi này, có kẻ nào dám dị nghị? Những kẻ như vậy, không đáng để sống! Cả ngươi cũng thế!
Sơn Vương gầm lớn một tiếng. Tiếng gầm át cả tiếng gió giống ào ạt phía ngoài biển khiến con chồn trắng sợ hãi.
Trong lúc nó đang không ngừng run rẩy, nhờ tiếng gầm đó mà nó bước hụt chân rơi khỏi vách đá. Từ xa nhìn như một cục đá lăn từ trên đó xuống, thật nhỏ bé!
Sơn Vương thấy miếng mồi chạy thoát thân, nó lại gần để xác nhận xem. Nhưng không nhờ, vì thể hình to lớn mà phần vách đó vốn không vững chãi trước tiếng gầm nay nó bước lên khiến nó nứt ra một mảng lớn.
Chỉ mất một lúc thôi, con hổ cũng rơi từ trên đó xuống biển.
Không biết có sự can thiệp từ Thượng Đế hay không. Khi chồn trắng vừa thấy mình sắp tiếp xúc với vách đá, nước biển bất ngờ dâng trào đánh vào, nước văng tung toé và rồi nó như rơi thẳng vào vòng tay mềm mại.
Chồn trắng bị cuốn trôi xuống bên dưới mặt biển. Nó nhanh chóng vận dụng hết khả năng bơi lên lấy hơi.
Vừa mới ngước lên lấy hơi. Sơn Vương đã theo nó xuống lúc nào chẳng hay. Nhưng Sơn Vương không may mắn như vậy. Khi tiếp xúc với biển, sóng lại rút đi. Sấm chớp ầm ầm một tiếng, ánh sáng xanh loé lên, mặt biển lập tức đầy mùi máu tanh cùng màu đỏ sẫm.
Một đời Sơn Vương ấy vậy mà c·hết thật tức tưởi.
Thấy mình thoát cửa tử, chồn trắng vui sướng, nó bơi lại gần t·hi t·hể Sơn Vương. Hòng tìm xem có nội đan của Sơn Vương hay không.
Nhưng không được như ý nguyện, chỉ mới bơi lại một chút thôi, nó lại bị sóng biển kéo ra xa. Cứ thế bơi chẳng biết nghĩ gì, nó thấy sức của mình đang dần cạn kiệt.
Không thể chấp nhận được việc này nhưng không còn cách nào khác nó đành phó mặc số phận, trời đã cứu nó một mạng, thì coi như Sơn Vương đó là vật tế, nó không thèm nữa.
Lúc đó một tiếng ầm vang trên trời nổ ra, lôi điện đánh xuống bên bờ biển. Đất đá văng tứ tung.
Chồn trắng chỉ thấy một cột sáng từ nơi đó phát ra, chiếu thẳng bầu trời đen kịt trên kia rồi nó nhắm mắt, nằm ngửa bụng mặc kệ sống c·hết của bản thân. Sóng biển cứ thế ào ạt đánh nó vào bờ lại kéo nó ra bờ.
Càng lúc càng xa, khi gió bão tan đi, trời hừng sáng, một ngày mới lại tới.
Bờ cát vàng, có một con khỉ đang ngồi đó không ngừng nhìn về phía mặt trời đầy ngơ ngác. Nó gãi đầu gãi tai không hiểu chuyện gì thì thấy một con chồn trắng đang theo sóng trôi dạt vào bên cạnh nó.
Nhìn thoáng qua, con khỉ đó cầm lấy đuôi chồn trắng, quàng nó qua vai nhưng lại thấy không ổn, lại để nó xuống cát.
Con khỉ lay động thân thể con chồn không ngừng, từ nằm ngửa, nằm sấp rồi lại quăng quật xem nó còn sống hay không.
Chồn trắng thấy mình không ngừng theo làn gió xanh bay đi, cứ ngỡ đang ở phương trời xa nào thì bỗng cảm nhận được đầu mình đau như búa bổ. Nó dần mở mắt, thấy một con khỉ nhỏ bé không khác gì nó đang túm đuôi mình.
Nó bực bội quay qua dùng móng vuốt nhỏ bé cào cho nó một phát.
Vết cào ấy thẳng mặt, tạo ra đường rãnh lớn. Nhưng chồn trắng trợn mắt, đồng tử mở rộng vì cảnh tượng ấy. Chỉ một vài giây, v·ết t·hương đã ngay lập tức khép lại.
Nhưng con khỉ ấy không hề giận trước hành động ấy tí nào, nó vẫn vui vẻ vuốt ve bộ lông trắng tinh đang rối xù lên.
Thấy nó không có địch ý với mình, chồn trắng lại gần mở miệng hỏi:
- Con khỉ c·hết tiệt kia! Ngươi sao lại quăng quật ta thành như này?!
Không có lời hồi đáp, con khỉ chỉ biết gãi đầu không hiểu.
Chồn trắng cũng không thèm đôi co với kẻ chưa hề biết gì. Nó lại hỏi.
- Ngươi từ đâu tới?
Lần này thì nó hiểu, nhưng nó không thể nói thành tiếng, chỉ kêu khẹc khẹc rồi chỉ vào tảng đá lớn phía xa bờ biển.
Chồn trắng thấy thế, nó nhìn xung quanh, thấy quanh đây có chút quen mắt, mất một lúc mới nhớ ra nơi đây rất gần chỗ nó rơi xuống. Thế là nó hiểu được con khỉ này xuất hiện khi cột sáng chiếu lên.
Như vậy tên này rất mạnh!
Trong đầu nó nảy lên suy nghĩ về việc thu nạp tên này làm đệ dưới trướng.
Vì con khỉ chỉ hiểu được một vài chữ, thế nên nó bắt đầu dạy một số từ cơ bản trước.
Nó vẽ hình con khỉ trên cát chỉ vào nó, rồi lại vẽ con chồn bên cạnh xong chỉ vào thân mình. Xong bên dưới lại viết vài đường nguệch ngoạc tượng trưng, rồi phát âm.
Con khỉ thấy thế ngơ ra một hồi, tới khi chồn trắng bắt đầu chỉ lại lần nữa, ý nói là ngươi phải làm theo thì nó mới rõ ràng hiểu.
Cứ thế, con chồn trắng tiêm nhiễm vào đầu con khỉ đá rằng nó là đại ca, mà đại ca thì đứng ở trên con thạch hầu. Dần dà nó cho mình quyền lực cao hơn cả con khỉ. Con khỉ cũng không phản đối vì nó có biết đâu.
Chỉ trong vài ngày, con khỉ đã có thể nói chuyện bình thường. Chồn trắng cũng phải xơ xác vì dạy dỗ con khỉ này.
Ngoài việc ở bên bờ biển dạy học, nó còn phải phụ trách dạy con khỉ sống ở trong rừng, loại quả nào có thể ăn và không.
May mắn sức lực con khỉ này vô biên, cuộc sống của chúng nó trải qua càng dễ hơn.
Ngày ngày, ngoài việc dạy học cho con khỉ thì chồn trắng còn dẫn nó đi khắp nơi, quen biết khá nhiều con thú khác.
Và ai cũng sợ hắn âm thầm tôn hắn làm người đứng đầu vì bên cạnh lúc nào cũng có con khỉ trông thì nhỏ bé nhưng lại mạnh đến kinh hồn. Chỉ cần bất cẩn một chút là chúng có thể sẽ sớm lên với tổ tiên của mình.
Tới một ngày, chúng không còn thấy Sơn Vương của mình nữa, chúng tụ họp lại đề xướng một người lên làm Sơn Vương thay thế con hổ tiền nhiệm.
- Các ngươi thấy dạo gần đây Sơn Vương chúng ta không còn xuất hiện nữa. Hẳn là có điều bất trắc xảy ra với ngài, ta nghĩ nên để ra một người trí dũng song toàn lên làm Vương!
Gào! Gào!
Cả đám nhao nhao hưởng ứng, để thị uy sức mạnh của mình. Ai cũng muốn lên làm Sơn Vương vì Sơn Vương cả ngày chỉ cần ăn với ngủ, không cần làm việc gì khác.
Ai cũng nghĩ con khỉ cũng con chồn trắng lên làm Sơn Vương nhưng bất ngờ hay là chúng không hề có ý định đó. Mặc cho tất cả các loài ở đây đều sợ.
Chúng cứ vậy bỏ mặc cả bầy, vì chồn trắng hiểu được rằng nếu mình ở lại làm Sơn Vương sẽ chịu rất nhiều phiền phức. Thế nên đã ngay lập tức từ bỏ quyền tranh cử.
- Bọn ta từ bỏ tranh cử Sơn Vương!
Nghe tới đó, ai cũng ngỡ ngàng nhưng rồi có một con thấy cơ hội của mình tới. Nó tiến lên phía trước hỏi cả đám phía dưới ai lên đấu với nó một trận.
Chồn trắng không để tâm tới chuyện này, vì ai làm cũng không quan trọng với nó. Nó truy cầu là sức mạnh chứ không phải những chức vị vớ vẩn này.
Vào một ngày đẹp trời, chúng nó đang kết hợp vô cùng nhuần nhuyễn để tiến vào trong một ngôi làng nằm dưới chân núi. Nơi đó bọn họ đang tổ chức yến tiệc linh đình như có ngày trọng đại nào đó.
Chúng lén lại gần, leo lên tường nhà mà không thu hút sự chú ý của bất kỳ ai. Nó nhìn thấy hai bên gia đình cử hành hôn lễ, ai cũng chúc mừng, một góc nhỏ kia có một cái bàn bỏ trống.
Hai đứa cứ thế nhảy tới gầm bàn, cuỗm lấy từng món bên trên rồi nhai ngấu nghiến dưới đó.
Khi xong việc, bắt đầu tổ chức tiệc rượu. Chúng nhanh chân bỏ chạy. Mà chẳng ai để tâm tới bàn đó vì bàn đó là bọn họ để dành cho người đặc biệt, không ai nghĩ sẽ có thứ cả gan dám trộm mất bàn tiệc ấy.
Khi người đó tới nơi, lễ vật đầy đủ nhưng không được tiếp đãi tiệc rượu. Họ bừng bừng nổi trận lôi đình khiến bên trai gái cử hành hôn lễ xấu hổ. Vì người được mời tới là người làm pháp sự cho gia đình họ.
Pháp sư đó dùng một lát bùa, miệng thi pháp rồi thoáng chốc ông ta đã ngay lập tức biết thứ phá hỏng bữa ăn của mình là hai con tiểu yêu.
--------------------
Pháp sư đã nổi giận! Chỉ vì bữa ăn mà thạch hầu và chồn trắng sẽ phải trả giá!