Thạch hầu và chồn trắng đánh chén một bữa no nê xong bỏ chạy, nó lại không biết rằng phía sau đang có một mối nguy rình rập. Chỉ cần sơ sẩy một chút thôi là không còn đường thoát thân.
Lão đạo truy theo dấu vết lá bùa chỉ dẫn, đi sâu vào trong rừng. Dù nguy hiểm nhưng kẻ đã làm hắn mất mặt sẽ phải trả giá. Lão được mời tới bữa ăn này, chỉ ở trong góc nhỏ dùng bữa để tránh bị làm phiền tâm tu hành khi trở thành tâm điểm đám đông.
Thế mà có thứ dám động đũa tới!
Nếu chúng ăn hết thì hắn sẽ không thèm toan tính làm chi. Đây lại để bừa bộn, toàn xương rồi đồ thừa trên bàn, hắn làm sao có thể nhịn nổi.
- Sư phụ! Càng đi sâu vào trong này, sợ là sẽ gặp phải Sơn Vương mất.
Lão dắt theo tiểu đệ tử đi tu hành, chính vì chạy quá lâu, nó có chút thấm mệt. Dừng lại hỏi sư phụ một tiếng nhưng đạo trưởng không trả lời cậu.
Bỏ ngoài tai lời cảnh báo của đệ tử, ngày càng đi sâu vào trong rừng, những loài vật đang sinh sống chung quanh đó cũng phải rời khỏi vì sự xuất hiện của con người. Mà con người này biết phép thuật, chúng không thể nào đối kháng trực tiếp được. Càng không thể trở thành một phần dược liệu hay lương thực.
Một con chim đang đậu trên cành cao quan sát thấy lão đạo dẫn theo đệ tử vào sâu trong núi. Nó vỗ cánh phành phạch bay đi. Hồi lâu sau, nó xuất hiện trong một cái động, người cúi thấp bẩm báo với Sơn Vương của vùng này.
Sơn Vương núi này là một con sư tử, mới nhậm chức được chưa lâu.
- Báo Đại Vương! Phía ngoài có lão đạo sĩ cùng tiểu đồng tử đang xâm nhập vào địa bàn của ta.
- HẢ!
Nó đang nằm nghỉ ngơi, thấy con chim đưa tin dữ tới. Làm vua của một núi, nó không được phép tỏ ra sợ hãi trước mặt đám tiểu đệ. Nó chồm người dậy, gầm lớn một tiếng ra lệnh cho thuộc hạ.
- Đám các ngươi nhanh chóng quan sát xem lão tới đây làm gì. Tận lực không giao chiến với hắn nếu hắn không động tới gốc cây ngọn cỏ nào của quả núi này.
Nghe lệnh, cả đám đều bỏ đi. Sơn Vương thì vẫn nằm đó hưởng thụ mỹ vị hương quả được hầu hạ tận miệng.
Lão đạo bên ngoài thấy động tĩnh khá lớn đang lại gần mình. Lão dừng chân, nhìn phía trước, trên tay sẵn sàng phù chú để khởi động bất kỳ lúc nào. Tay kia còn không ngừng ép tiểu đồng tử vào sát người như bảo vệ.
Khoảng vài phút sau, cả đám thú kéo tới, con nào con nấy bặm trợn nhìn lão đạo đầy cảnh giác. Chúng đều mang thân người mặt thú, có con mặt mèo, có con mặt tê giác, có con mặt nai.
- Lão đạo! Ngươi tới đây làm gì? Núi này không phải địa bàn của nhân loại các ngươi, nơi này là của Đại Vương bọn ta.
- Đại Vương? Con hổ đó sao? - Lão biết Sơn Vương núi này, lão hỏi.
- Không phải! Sơn Vương đó đã m·ất t·ích từ lâu, giờ bọn ta đã có Sư Vương lên làm người kế nhiệm!
Chúng đáp lại đầy kiêu hãnh, trong lòng đều nghĩ khi nghe thấy sư tử lên làm vua hẳn là sẽ khiến lão biết khó mà lui. Nhưng lão nói:
- Đưa ta tới gặp hắn! Ta có chuyện cần hỏi. - Trong lời nói của lão chứa đầy vẻ kiêu ngạo, như không coi tân Vương mới vào trong mắt.
- Nếu đã có chuyện muốn tìm Đại Vương, ngươi ở lại đây chờ, có sự cho phép của ngài thì ngươi mới được vào. Không thì cuốn xéo đi!
Lão đạo không đáp lại, chúng cứ thế rút quân. Lão nhìn về phía đệ tử đang lo sợ, trấn an nói:
- Yên tâm, con Hổ cũ ta còn không sợ, nói gì tên mới lên. Và quanh đây có rất nhiều dấu vết của k·ẻ t·rộm. Nếu con sư tử đó dám che giấu, ta sẽ cho nó biết tay.
- Vâng, sư phụ.
Tên nhóc đáp lại, tranh thủ lúc đó, nó lại lôi kinh văn ra đọc. Lão nhìn thấy cũng hết lòng vui vẻ, lòng nghĩ mình thu được đồ đệ tốt, đây hẳn sẽ là người kế thừa hết tài hoa của mình.
Hơn hai phút sau, đám yêu quái ùn ùn kéo ra ngay hàng thẳng lối, rồi lại tách ra hai bên thành đường đi cho Đại Vương xuất hiện.
Con sư tử này hoá hình người, cũng giống với đám yêu quái xung quanh. Đều là thân người mặt thú, khác biệt là thân nó mang giáp trụ, bờm vàng mặt xanh mắt xanh. Khác biệt rất nhiều lúc ở hình thái sư tử trong động.
Nó nhìn lão đạo ra oai mình làm vua nơi này, không việc gì phải nghe lời lão nhưng chính vì thế mà lão bắt đầu hoài nghi, muốn động thủ.
- Ngươi gặp bổn vương có chuyện gì?
- Ta muốn truy tìm hai kẻ dám ă·n t·rộm thịt rượu của ta! Chỉ vậy thôi.
- Trộm thịt rượu của ngươi? Ha! Thật nực cười. Bọn ta đều đầy đủ lương thực cho cả bầy sống no đủ, tại sao phải đi trộm thịt rượu của ngươi làm gì?
Sư Vương nói đúng, nó lên làm vua núi này, ngày ngày ăn sung mặc sướng, đám thuộc hạ được không ít lợi lộc nên chẳng ai dám phàn nàn hay đi trộm thịt rượu của nhân loại.
Mà yêu quái chúng chỉ thích ăn thịt người có đạo hạnh cao, tu hành lâu năm chứ không hề thích thịt của đám heo gà nuôi nhốt trong chuồng.
- Ngươi không có chứng cứ, người của ta cũng không ai thèm tới chút thịt gia cầm đó của ngươi đâu!
- Thịt gia cầm! Sao ngươi biết? Chẳng lẽ... - Xong lão định nói gì lại nuốt ngược vào trong. Vì khi chúng yêu quái ở đây xuất hiện sẽ khiến cả làng đều biết.
Đối với chúng, thịt yêu quái hay gia cầm gia súc đều gọi chung với tên thịt gia cầm, với ý khinh miệt. Vì ăn nó không thể bằng được thịt người tu hành, nên chúng thà ăn trái cây trên rừng, hưởng linh khí trời đất tẩm bổ còn tốt hơn nhiều so với ăn thịt gia súc.
- Nếu nó không thuộc vào nhóm thuộc hạ của ngươi thì sao? - Lão vẫn cố chất vấn Sư Vương.
- Ngươi! Đây là đang kiếm cớ đánh nhau đúng không?! - Nói xong nó gầm lên một tiếng vang trời.
Chúng yêu rút đao gươm chuẩn bị động thủ.
- Hừ! Coi như ngươi giỏi!
Cuối cùng, lão đạo thấy chúng đông người hơn, chỉ cần đè lên người lão cũng đã khiến lão bẹp dí rồi. Lão không thể có thân hình cường tráng chỉ đành dùng bùa tật hành dán lên thân hai thầy trò rồi dắt nhau rời đi thật nhanh.
- Đám nhát gan! - Sư Vương khinh thường ra mặt.
Hura! Hura!
Cả đám thấy uy thế sừng sững của Đại Vương doạ chạy lão đạo sĩ, chúng cực kỳ vui, nhảy múa tung hô không ngừng.
- Đó, con đã nói rồi. Địa bàn của Sơn Vương làm sao yếu đuối tới mức để người bắt nạt được.
Ở nơi xa, lão đạo dừng chân được một giây thì đệ tử nhanh miệng trách móc.
- Hừ! Chúng chỉ lấy đông h·iếp yếu, nếu đứng ra đánh quân tử thì ta có thể chấp hết tất cả chúng.
- Quân tử? Ngài đùa con sao? Đám yêu quái lấy đâu ra quân tử?
Lão đạo bị tiểu đồng nói cho cứng họng. Không còn cách nào khác, lão ho một tiếng rồi xem như chuyện này chưa từng xảy ra, trở về ngôi làng ấy.
Phía đầu làng, một vị tăng nhân mặc áo nâu chậm rãi đi vào làng, tay cầm gáo dừa, dưới chân đã bám một mảng lớn màu đen. Cả người gầy gò ốm yếu, gió thổi là bay.
Nhưng bước đi của y rất vững, một bước lại một bước, không hề liêu xiêu.
Thôn dân trong làng tiếp đón rất nồng hậu, ai cũng tới cho thức ăn vì trong làng đang có tiệc cưới. Chẳng mấy chốc cái gáo dừa của ông ta đã đầy ắp thức ăn. Dù lão từ chối nhưng họ quá nhiệt tình.
Trời cũng đã về trưa, lão chỉ ăn một chút cho qua bữa rồi lại đem cất vào trong tay áo. Nếu hỏng thì cũng chỉ đem bỏ, còn dùng được sẽ cho những đứa trẻ trên đường không có cơm ăn.
- A Di Đà Phật!
Một tấm lòng từ bi cao cả.
Bên hôn lễ thấy lão đạo trở lại, trong lòng có phần sợ vì làm đạo trưởng không được ăn cơm mà trong nhà mời giúp làm pháp sự. Lão cứ thế ngồi trong góc không thèm động tay.
Khi ông chủ nhà là nhạc phụ (tức bố vợ) thấy dân làng xúm lại cho tăng nhân cơm chay, lão cũng tới gần hỏi.
- Sư phụ! Không biết ngài có thể làm phép cầu may không?
- Thí chủ xin thứ lỗi, bần tăng không thể. Bần tăng chỉ đọc kinh siêu độ, ăn chay niệm phật phước lành ắt sẽ tới.
- Bần tăng xưa nay chỉ nghe thấy ông tơ bà nguyệt se duyên kết tóc, chưa nghe mời đạo sĩ làm pháp hôn lễ bao giờ. - Tăng sĩ chỉ lắc đầu cười tìm chỗ nghỉ chân.
Nghe tới việc kinh siêu độ, mặt ông chủ nhà xám xịt. Đành cảm ơn rồi nhanh bảo người hầu đi chuẩn bị cơm canh tiếp đãi lão đạo.
Đạo trưởng cùng đệ tử ăn no căng bụng ưỡn ra, gia chủ chắp hai tay tiếp cận hỏi:
- Lão đạo, không biết có thể làm phép chưa?
- Hừ! Đã qua giờ lành từ lâu rồi, các người cứ chuẩn bị, trong hôm nay còn một lần nữa, nếu bỏ lỡ lại phải đợi tháng sau!
Buổi chiều xuống, cũng là lúc giờ lành đã điểm. Lão bắt đầu làm pháp!
Lúc ấy, chồn trắng cùng thạch hầu cũng đã đói, nó lại tiếp cận ngôi làng để xin miếng cơm.
--------------------
Lão đạo làm phép cầu may cho hôn lễ. Không biết hai con tiểu yêu có quậy phá gì ảnh hưởng lão?