Tiên Ma Chí

Chương 10: Cuộc chiến trong rừng



- Phi Vân đại ca, còn mấy ngày nữa thì tới bìa rừng- Tiểu Vũ hỏi.

-Rất nhanh thôi, chỉ khoảng 2 ngày nữa là tới rồi. Bọn sát thủ vẫn chưa hành động, có lẽ bọn chúng đang chờ khoảng khắc này, khi chúng ta bắt đầu lơi lỏng phòng ngự.

Đã 5 ngày trôi qua kể từ khi có sát hiệu, nhưng mấy ngày nay lại không có việc gì xảy ra. Mọi việc yên ắng một cách lạ thường, kể cả dã thú cũng không va chạm bao nhiêu.

-Chỉ trong khoảng ngày hôm nay hoặc sáng mai thôi bọn chúng sẽ hành động.

-Thiếu chủ, đội trinh sát đã trở về.

-Có việc gì xảy ra không.

-Không thưa thiếu chủ, đã trinh sát trong bán kính 5 dặm quanh đây, không có bất kỳ dấu vết dã thú nào.

-Không có cả dã thú, thật là kỳ lạ- Phong Dạ ở một bên hơi trầm ngâm nói. Ông hơi suy nghĩ một chút, rồi ánh mắt ông chợt sáng lên:

-Không lẽ là…

Lời nói chưa dứt, từ xa xa, những tiếng động ầm ầm vang lên. Mặt đất rung chuyển, những con ngựa trong đoàn xe giãy giụa hí vang lên một cách sợ hãi. Phong Dạ nói nhanh:

-Mọi người chia thành từng đoàn 10 người, gom những vật nhẹ, giá trị mang theo. Vật nặng giấu trong các hốc cây.Chúng ta sẽ hẹn gặp nhau ngoài bìa rừng vào 2 ngày sau. Mọi người giải tán mau!

Từng đoàn người nhanh chóng tập hợp theo hiệu lệnh, rồi phân ra 4 phương 8 hướng. Tiểu Vũ di chuyển theo nhóm của Phong Phi Vân, Phong Dạ và 3 người khác đi theo các nhóm khác nhau. Mỗi nhóm đều mang theo một cái hộp đỏ, trong đó có thể là vật phẩm quan trọng nhất của chuyến tiêu. Chỉ cần mang được vật trong hộp đến coi như là chuyến tiêu thành công. Nghe nói đây là tặng vật từ Phong Đô quốc ở láng giềng, là một vật phẩm vô cùng trân quý. Hơi nghe ngóng phía xa, Phi Vân nói với Tiêu Vũ:

-Đằng xa có lẽ là Bạch Ngọc tượng, bình thường hiền lành vô cùng. Nhưng bây giờ chúng lại nổi điên lên như vậy, nhất định có người phía sau sai khiến.

Tiêu Vũ nhìn lại phía sau, chỉ thấy từng đoàn voi đang ồ ạt xô đến tựa như một cơn lũ khổng lồ. Những thân cây cao to bị đứt đoạn, đổ rạp, hất văng lên không trung tựa như chúng chỉ là những cây lúa nhẹ nhàng đang bị gặt . Khung cảnh hoang tàn tựa như ngày tận thế. Phi Vân nói:

-Hiện giờ quan trọng nhất là tìm nơi trú ẩn. Sau đó phải tìm kiếm và tiêu diệt kẻ chủ mưu đằng sau. Chúng ta phải nhanh lên.

Trong khi đoàn người của Thiên Phong tiêu cục đang chạy như vịt, thì có một nhóm gồm 15 người áo đen đang đứng trên một tán cây xa xa nhìn về phía này. Nam tử cầm đầu đang thổi hơi vào một ống sáo theo một tiết tấu kỳ lạ. Ống sáo này có hình thể khá lớn, đường kính phải gấp 3 lần loại sáo bình thường, là loại sáo dọc phải thổi hơi vào từ đầu ống sáo. Trên thân ống có nhiều hình vẽ dã thú màu vàng đang sáng lên một cách thần bí trên nền ống màu nâu óng. Những âm thanh phát ra réo rắt và dồn dập khiến cho những con Bạch Ngọc tượng gần đó phát cuồng và bỏ chạy.Có vẻ việc thổi ống sáo này cũng không phải là một việc dễ dàng với nam tử áo đen, những giọt mồ hôi thi nhau rơi xuống đã phản bộ lại khuôn mặt bình thản lạnh băng của chủ nhân nó. Nam tử áo đen ngừng nhịp thổi, hít sâu một hơi nói:

-Thiên Phong tiêu cục đã tách nhau ra đúng như dự tính. Đối với những đội không có cao thủ, giết không cần hỏi. Đối với những đội có cao thủ, tùy theo phân công từ trước mà hạ thủ, đừng nên tự mãn cãi lệnh. Xuất phát đi.

Từng chiếc áo đen bay vút đi khỏi tán cây tựa như những con quạ đen tìm kiếm xác chết con mồi, để lại một vùng rộng lớn tang tóc và hoang tàn.

Mấy canh giờ sau

-Ra mặt đi, ta biết các ngươi đang ở đây- một người mặc đồ đen đang đứng giữa một đống loạn thạch đang phát ra thanh âm khàn khàn. Trên tay hắn là một ống trúc nhỏ, bên trong có một con trùng đang phát ra âm thanh ding ding.

-Hắc Khô Lâu - người bước ra là Hoa tiên tử với dáng người phúc hậu- thứ ngươi cầm trên tay là Bích Lân trùng, chỉ phát ra âm thanh kêu gọi bạn tình khi ngửi thấy phấn của Hỏa Hồ hoa các ngươi rắc trên đường đi. Ta nói có đúng không?

-Hừ- tên sát thủ phát ra âm thanh khá bực bội vì kế hoạch đã bị lộ- quả không hổ danh tiểu thư của Bách Hoa các, thứ phấn không màu không mùi này cũng bị các ngươi đoán được. Nhưng đã đoán được thì sao, các ngươi tự tin sẽ chiến thắng khi đơn độc đối đầu với chúng ta sao.

-Hi hi, nếu đã bị đoán trước, ngươi nghĩ ta sẽ không có chuẩn bị sao. Ngươi không cảm thấy chân tay mềm nhũn vô lực, nội công đình trệ sao.

-Cái gì- Oạch một tiếng, tên sát thủ đã té xuống dưới đất, toàn thân vô lực.

-Ngươi đã trúng Bế Công tán của ta, trong 1 canh giờ không thể vận công được đâu- âm thanh ngọt ngào của Hà thần y tiếp tục vang lên- giờ thì ngươi có thể nói ai thuê các ngươi tới đây được rồi chứ.

-Sĩ khả sát, bất khả nhục- nói rồi đứt khí mà chết, thân xác hắn bỗng nổ tung ra từng đoàn khí đen làm cây cỏ xung quanh khô héo.

-Là Tuyệt độc tử vụ- Hoa tiên tử lẩm bẩm- điều chề từ 40 loại phấn hoa và độc dịch, người trúng độc phải liên tục đưa nội công để áp chế. Mặc dù không nhiều, nhưng chỉ cần ngưng lại 1 chút, sẽ tự động độc phát thân vong. Nguy hiểm nhất là phải có thuốc giải trong ngày, là một thứ độc tuyệt hảo để bồi dưỡng tử sĩ. Lần này quả thật bọn Hắc khô lâu đã dốc ra vốn gốc rồi. Đáng tiếc ta chỉ có Bế công tán đủ dùng cho một người, không biết mọi người có sao không?