Tiên Ma Chí

Chương 11: Cuộc chiến trong rừng (2)



Ở phía tây khu rừng, Bao Tam Ca đang đánh giá người to cao trước mặt. Hắn thậm chí còn nhỉnh hơn Bao Tam Ca một chút. Nhưng hành động của hắn quả thật rất linh mẫn, nhẹ nhàng. Nếu không được Hà thần y báo trước, Bao Tam Ca không chắc sẽ phát hiện ra người này.

-Ta là Phá Đao Bao Tam Ca, người trước mặt hãy nêu họ tên. Ta không đấu với kẻ vô danh.

-Tên của ta, hừm, ta đã quên nó lâu rồi- Nói rồi hắn phóng nhanh đến, hai bàn tay bọc trong quyền sáo làm bằng thép đúc, tại mu bàn tay trồi lên những móng vuốt sắt nhọn. Bao Tam Ca không dám lơ là, liền chuyển đao đón đỡ. Coong một tiếng, Bao Tam Ca phải lùi lại mấy bước, cảm thấy 2 tay tê rần, suýt nữa đã đánh rơi đao xuống đất.

-Mãnh lực thật lợi hại- Bao Tam Ca thầm nghĩ. Rồi hắn bắt đầu chuyển đao.

Mãnh Long Đao không chỉ có lấy mãnh khắc mãnh nổi danh, mà trong đó còn có lấy triền khắc mãnh phụ trợ. Đao pháp Bao Tam Ca bây giờ sử ra liên miên không dứt, phân tán lực đạo của đối phương, là đao thức thứ 5 Long Du Thiên Ngoại. Đối phương công càng mạnh ta càng mạnh theo. Đối phương quả nhiên không giữ thế công được lâu, sau khoảng 30 hiệp đã có phần hơi đuối sức, một phần cũng vì phải liên tục vận công áp độc. Trong hiệp thứ 31, Bao Tam Ca đã biến chiêu, từ chiêu Long Xà Quần Địa là chiêu chuyên công vào phía thấp, thành chiêu Phi Long Phá Không trảm ngược từ dưới lên, cuối cùng đã khiến đối phương phải lùi lại. Chớp lấy thời cơ, hắn lại sử ra chiêu Chân Long Giáng Thế áp xuống, lực đạo cuồn cuộn làm cho nam tử áo đen bị đánh bật ra ngoài.

Nam tử áo đen thấy đại thế đã mất, đành ra con át chủ bài, dùng độc trong người thiêu đốt khí huyết, khiến tạm thời sức mạnh của hắn bạo tăng, mất hết cảm giác đau đớn.

Đây cùng là điểm ghê gớm của Tuyệt độc tử vụ, có thể khiến người trúng phải rơi vào trạng thái cuồng bạo, thời gian cuồng bạo càng dài, độc khí càng ngấm vào đại não, khiến cho người dùng mất hết lý trí, cuối cùng phát cuồng mà chết. Bao Tam Ca chỉ thấy đôi mắt nam tử áo đen bỗng nhiên đỏ ngầu lên, rồi với một tốc độ bất ngờ đánh trúng thân đao đang đón đỡ của hắn, kình lực khiến nội công hắn chảy ngược, máu huyết trào lên khóe miệng. Khẽ nuốt xuống một hơi, Bao Tam Ca triển khai Thị Huyết Cuồng Long thức, dùng cách đánh lấy mạng đổi mạng tạm thời ngăn cản thế công. Nam tử áo đen khóe môi hơi nhếch lên, một nụ cười đắc ý vì chiến thắng đã nằm chắc trong tay.

Hắn không ngờ được chiêu thức của Bao Tam Ca lại biến đổi. Từ hung mãnh vô cùng trở nên thanh thoát, nhẹ nhàng, nhưng lực đạo vẫn cuồng mãnh vô cùng, là chiêu thức cương nhu kết hợp, Thiên Long Hoán Vũ. Nam tử áo đen thấy mắt hơi hoa lên, chợt thấy tầng tầng đao phong đang đánh tới cách kinh mạch yếu hại, hiểm hiểm vô cùng. Hắn chỉ đỡ được một vài nơi, còn lại nơi khác kinh mạch đều bị đánh nát, tiên huyết tung bay. Hắn bị thều thào:

-Không ngờ ngươi đã đạt tới cảnh giới “Cử khinh nhược trọng”, ta thua quả không oan- Nói rồi hắn tự vỗ vào ngực một cái. Độc khí trong cơ thể tụ vào tim, rồi nổ tung ra. Từ trong ngực nam tử áo đen xông ra một đoàn khí tím. Bao Tam Ca nhìn thấy đã biết là kịch độc, vội sử chiêu Thần Long Cuộn Mình để ngăn trở, sau đó lại dùng chiêu Tiềm Long Xuất Hải tạo kình phong đẩy khí độc ra ngoài. Nam tử áo đen ngã xuống, tắt khí mà chết. Nhận thấy đối thủ đã thật sự nằm xuống, Bao Tam Ca ngồi phịch xuống đất, phun ra một ngụm máu đen, tự cười khổ nói:

-Thật là đáng tiếc, đao pháp của ta vẫn chưa đạt tới cảnh giới Thiên Phong Bất Lậu, nếu không cũng không dễ dàng trúng độc thế này- Nói rồi hắn vận công điều khí một lúc rồi giục mọi người đi nhanh.

Trong một vùng rừng cây rậm rạp, có 3 bóng người đang thoắt ẩn thoắt hiện, một trong số đó đang liên tục chuyển qua chuyển lại giữa các thân cây, thân ảnh tựa như một con quạ đen bay lượn, đó là Tật Ô Nha Trúc Thanh. Trên người hắn có vài vết thương nhưng không hề đáng ngại. 2 người phía sau không nhanh không chậm bám đuôi hắn, không hề lo lắng vì trong rừng vẫn còn nhân thủ của Hắc Khô Lâu, nếu thêm một người nữa thì Trúc Thanh không thể thoát được.

Trúc Thanh điểm chân vào một thân cây gần đó, đột ngột xoay người chuyển hướng trong không trung. Đây là khẩu quyết chữ Chuyển trong Ô Nha Phi Bộ. Ô Nha Phi Bộ là một môn khinh công cao thâm nhưng chỉ bao hàm trong 4 thức khẩu quyết Phi Đằng Chuyển Độn. Phi thức làm nhẹ cơ thể để có thể bay lướt trong không trung, Đằng thức luyện khả năng kéo dài hơi thở, từ đó bay được xa hơn, Chuyển thức là khả năng đổi hướng bất kỳ trong không trung, Độn là thức khó nhất mà Trúc Thanh vẫn chưa học được, là cách dự đoán tầm mắt và sử dụng địa hình xung quanh để làm thân thể đột ngột biến mất.

Thấy Trúc Thanh đột ngột chuyển hướng, 2 tên áo đen cũng phải động thân theo. Chỉ thấy nam tử phía trước vừa đặt chân vào cành cây Trúc Thanh vừa mượn lực thì Rắc một tiếng, nhánh cây gãy rời ra, tên áo đen hụt chân rơi chúi xuống. Trúc Thanh từ phía bên kia phóng phi đao chính xác vào một sợi dây leo gần đó, một cái lưới giắt đầy dao nhọn trồi lên ôm lấy tên áo đen. Tên đó chỉ kịp hừ một tiếng rồi ô hô ai tai. Tên đằng sau thấy thế cảm thấy hơi hoảng sợ, chỉ trong một phút lơ đễnh này, hắn đã mất dấu Trúc Thanh phía trước. Hắn vội tăng cước bộ, bay thoăn thoắt qua các cánh cây thì đột nhiên một sợi dây cước cực kì sắc mảnh từ đâu chắn ngang thân. Tên nam tử thân mình chia lìa, trước khi tắt thở chỉ kịp trăn trối một câu:

-Ngươi… Ngươi thật là một kẻ bỉ ổi…

Trúc Thanh ở đằng xa, tay đang cầm một đầu dây cước nghe thấy vậy không hề phiền lòng mà chỉ lẩm bẩm một câu:

-Trong một trận chiến chỉ có kẻ sống và người chết, chứ không có hề có kẻ bỉ ổi hay không.

Đoàn người của Tiểu Vũ thế mà lại không gặp phải nguy hiểm gì, chính Phong Phi Vân cũng rất lấy làm lạ. 2 ngày sau tại bìa rừng, chỉ còn có 7 phần người của Thiên Phong tiêu cục tập hợp lại, những người còn lại sợ rằng đã không có kết cục tốt. Đoàn người trầm lặng nửa ngày trời chờ đợi rồi tiếp tục lên đường. Bao Tam Ca trúng độc khá nặng, vì không có thuốc giải đặc hiệu nên phải liên tục dùng nội công áp độc. May mắn có Hà cô nương kịp thời chữa trị nên chỉ cần tịnh dưỡng vài ngày sẽ đỡ. Phong Dạ cũng không bị thương tích gì nhiều, Tiểu Vũ chỉ thấy sát khí trên người ông nhiều thêm một phần. Đoàn người đi thêm vài ngày đường đã tới được Hoang Lâm Trấn.