Trong khi ba người Lăng Tiểu Ngư, Chu Đại Trù, Lệ Thắng Nam đang cùng nhau bàn luận nơi thạch động thì tại một góc khác của mật cảnh - chốn mà Dương Tiểu Ngọc đang ở...
Chỗ này cảnh vật tính ra có vài phần khác biệt. Không gian thì đúng vẫn bao trùm bởi sự tối tăm, nhưng ngoài tăm tối, ánh sáng tính ra cũng chẳng phải quá hiếm hoi. Ít nhất thì so với thạch động mà mấy người Lăng Tiểu Ngư đang tạm trú thì rực rỡ hơn rất nhiều.
Ở đây không chỉ có hoa tươi bướm lượn mà còn có cả một hồ nước xanh trong, vô cùng kỳ lạ. Cái hồ nước này, nó vậy mà đang phát quang. Thứ ánh sáng lung linh huyền ảo đang hiện hữu chính là bắt nguồn từ đây.
Đẹp đẽ? Rất đẹp đẽ.
Thơ mộng? Hẳn rất thơ mộng.
Nhưng... Đi kèm với cái đẹp thì sự xấu xa, nó cũng đang ẩn tàng bên trong. Đầy rẫy.
...
"Vù vù...".
"Vù vù... vù...".
Theo thời gian trôi, sự yên tĩnh cũng dần bị phá hỏng. Gió, nó đang thổi. Mỗi lúc một mạnh dần. Cái lạnh, nó cũng bắt đầu bủa vây.
Thế rồi... Sau gió, sau đợt hàn khí âm thầm lan toả, một mùi hôi tanh cấp tốc bành trướng. Kế đấy thì từ dưới hồ nước xanh trong kỳ lạ kia, một trận ba đào chợt nổi lên.
Quái thú - thứ xấu xa ẩn bên trong hồ nước - đã vừa mới xuất hiện. Không phải một mà tận những hai con. Chúng có thân dài, hình dạng như rắn nhưng có bốn chân, cổ nhỏ, trong miệng răng nanh sắc nhọn ghê người.
Đúng là giao long.
"Grào... ào...!".
"Grào... ào...!".
Giao long dưới hồ vừa hiện thân liền kêu to một tiếng, tiếp đấy, cả hai đồng loạt lao thẳng về phía Dương Tiểu Ngọc vẫn còn đứng yên khép hờ đôi mắt, toan đem nàng cắn nuốt.
Chỉ là... bọn chúng nuốt được sao?
Dương Tiểu Ngọc đâu phải cục thịt mềm để cho kẻ khác dễ dàng xơi tái. Muốn ăn nàng? Dựa vào tu vi chân nhân sơ kỳ của hai con giao long kia?
Đúng là mơ tưởng!
Con mắt mở ra, Dương Tiểu Ngọc xuất động linh kiếm, trong nháy mắt đã chém tận hai mươi tám đường, uy lực kinh khủng tới nỗi đem kẻ địch giết luôn tức khắc. Thân thể giao long, hai con như một, hết thảy đều bị cắt thành từng đoạn.
Quá ghê gớm.
Quả nhiên, Dương Tiểu Ngọc chả phải người thường. Bổn sự của nàng, sợ rằng còn vượt xa so với những gì mà các đồng môn có thể mường tượng ra được. Cái danh đệ nhất nhân trong thế hệ trẻ Thiên Kiếm, đích thị là không ngoa tí nào. Đứng trước nàng, thiết nghĩ dẫu là vài ba tên Tô Đông Vũ - kẻ xếp thứ hai trong thế hệ trẻ hiện nay của Thiên Kiếm - cộng lại, tin tưởng cũng vẫn còn xa xa mới đủ năng lực để mà so bì.
Người với người, đôi khi là chênh lệch nhiều như thế đấy.
...
"Hừm... Yêu nghiệt, ngươi còn chưa chịu hiện thân?".
Những tưởng giết xong giao long thì chuyện đã kết thúc thì không, Dương Tiểu Ngọc, nàng vẫn nắm chặt linh kiếm, ngưng thần chờ nghênh chiến.
Hướng hồ nước xanh trong trước mặt, nàng nói tiếp: "Ta đếm đến ba, nếu ngươi còn chưa xuất hiện thì đừng trách ta đem sào huyệt của ngươi phá hủy".
Dứt câu, Dương Tiểu Ngọc bắt đầu đếm ngay.
"Một".
"Hai".
...
"Ba!".
Thanh âm vừa dứt thì linh kiếm trên tay Dương Tiểu Ngọc liền ngân lên. Cực kỳ dứt khoát, nàng tung người lên không trung, nhắm thẳng hồ nước bên dưới đâm xuống!
"Ầm!".
"Ầm!".
...
Thế kiếm đã ngưng, hồ nước lúc này hiện cũng tan hoang. Vẹn nguyên, cao nhã, hoạ chăng chỉ còn mỗi một mình Dương Tiểu Ngọc.
Trong bộ bạch y phiêu dật xuất trần, nàng cúi nhìn sinh vật bị mình ép ra bên dưới và mới vừa tháo chạy, hừ khẽ: "Còn muốn chạy?".
...
Thân ảnh biến mất, đến khi lần nữa hiện ra thì Dương Tiểu Ngọc đã ở cách vị trí cũ hơn mười dặm đường. Chắn lối hắc giao - kẻ đã tháo chạy, nàng lạnh lùng cất tiếng: "Yêu nghiệt, dám giết hại môn nhân Thiên Kiếm ta, ngươi nghĩ còn có thể chạy thoát?".
"Grừ...".
...
Quan sát thấy hắc giao lại toan đào tẩu, Dương Tiểu Ngọc không khỏi nhíu mày. Cuối cùng nàng đã quyết định...
"Yêu nghiệt, chịu chết đi!".
...
...
Một lúc sau.
Cuộc truy đuổi hiện đã chấm dứt. Bên thi thể hắc giao - quái thú mình vừa giết, Dương Tiểu Ngọc đứng lẩm bẩm: "Chẳng thu được tin tức nào hữu dụng. Trừ bỏ Lâm Oánh đã chết ra thì những người khác có vẻ như đều không xuất hiện gần đây. Rốt cuộc thì Tiểu Ngư đang ở chỗ nào...".
"Tiểu Ngư..." - Trông về một nơi vô định, Dương Tiểu Ngọc thầm cầu nguyện - "Ngươi nhất định không được xảy ra bất trắc gì. Nếu không cả đời này của ta sẽ trở nên buồn tẻ lắm...".
...
"Ong!".
Dương Tiểu Ngọc đang cúi mặt trầm tư thì đột nhiên, một thanh âm truyền đến. Không phải qua tai mà đi thẳng vào tâm trí của nàng. Nó giống như... truyền âm nhập mật.
"Lại là thứ thanh âm này".
Dương Tiểu Ngọc nhìn về bên trái, nơi mà nàng biết là vị trí khởi nguồn thanh âm kỳ lạ kia, thầm tự hỏi: "Đây rốt cuộc là chuyện gì? Đang hướng ta kêu gọi là ai?".