Tiên Môn

Chương 280: Vũ



Dương Tiểu Ngọc, nàng thật là chẳng tài nào hiểu được. Rõ ràng đây là lần đầu tiên nàng đến chỗ này, tại sao lại có người kêu gọi? Đối phương nhận thức nàng ư? Từ bao giờ, và bằng cách nào?

"Hừm... Ta cũng đang muốn xem thử ngươi là thần thánh phương nào".

Trong lòng đã có quyết định, Dương Tiểu Ngọc xoay chân, hướng nơi phát ra thanh âm kỳ lạ bước đến. 

Quãng đường không tính xa nên chẳng tốn bao nhiêu thời gian thì Dương Tiểu Ngọc đã tới nơi. Dừng trước một vách đá dựng đứng, nàng nín thở ngưng thần, chờ đợi dị biến phát sinh.

Rất chóng vánh, nó đã xảy ra.

Vốn đang yên lặng, một phần vách đá bỗng phát ra tiếng kêu trầm thấp, rồi nhoè đi. Chẳng bao lâu sau thì một thông đạo hiện ra. Tối đen như mực.

Nhìn vào lối đi tăm tối nọ, Dương Tiểu Ngọc hơi do dự nhưng cuối cùng cũng quyết định nhấc chân tiến tới. 

Luồng khí tức lạnh lẽo đang lan toả kia, nó cho nàng một cảm giác rất lạ. Hình như... có chút gì đó gần gũi, quen thuộc...

...

Một cách chậm rãi, Dương Tiểu Ngọc đều đặn bước đi trong thông đạo tối tăm. Cứ thế, nàng đi mãi... đi mãi... tận cho đến khi nhìn thấy thứ ánh sáng màu lam huyền ảo nọ.

"Thứ đó là gì?".

Ngưng trong phút chốc, Dương Tiểu Ngọc thầm tự hỏi. Và dĩ nhiên là câu trả lời, nàng vẫn chưa biết được. Muốn tường minh, nàng chỉ có thể tự mình tới xem, tự mình tìm hiểu.

Hiếu kì, nghi hoặc, Dương Tiểu Ngọc lại lần nữa nhấc chân lên...

...

Ba mươi, hoặc thêm một chút, qua khoảng tầm ấy bước chân, Dương Tiểu Ngọc hiện đã dừng lại. 

Lúc này, sau một hồi quan sát, Dương Tiểu Ngọc rốt cuộc cũng hoàn toàn khẳng định được. Nàng đã biết khởi nguồn ánh sáng là thứ gì. 

Vật này, nó có hình chữ nhật, được làm từ một loại băng đặc biệt, rất trong suốt. Đứng bên ngoài, chỉ với mắt thường Dương Tiểu Ngọc vẫn có thể dễ dàng nhìn thấy hết không gian trống trải ở phía trong.

Một cái hộp rỗng? 

Có lẽ gọi nó là một chiếc quan tài thì chính xác hơn.

...

"Chiếc quan tài này...".

Những tưởng sau khi tìm được nơi khởi nguồn của ánh sáng, của thứ thanh âm đã kêu gọi mình thì bản thân có thể tường minh, ấy vậy mà... Ngay lúc này đây, Dương Tiểu Ngọc chỉ càng thêm thắc mắc. 

Quan tài, nó rõ ràng trống rỗng. Bên trong chả thấy ai nằm...

"Lạ thật... Quan tài này đích xác là nơi phát ra thanh âm, cảm giác của ta chắc chắn sẽ không sai được. Thế nhưng tại sao bên trong lại chẳng có thứ gì. Vừa rồi ta cũng đã dùng pháp nhãn xem qua...".

"Hmm... Liệu ta có nên mở quan tài ra để xem thử?".

Đắn đo mấy lượt, sau cùng, Dương Tiểu Ngọc vẫn quyết định điều tra. Hết sức cẩn trọng, nàng đưa tay về trước, nhưng khi chỉ vừa mới chạm vào nắp quan thì...

Dị biến, nó chợt nổi lên.

Bên trong quan tài, từ đâu chả rõ, một làn khói đen bỗng bất ngờ xuất hiện, rồi mau chóng bành trướng. Chỉ thoáng chốc, toàn bộ không gian bên trong quan tài đều đã bị khói đen chiếm giữ.

...

Chứng kiến cảnh nọ, Dương Tiểu Ngọc càng thêm cảnh giác. Nàng lập tức lùi lại; bên trong thể nội, linh lực tùy thời xuất động.

...

"Crắc...".

Thanh âm vụn vỡ đã vừa mới vang lên. Chiếc quan tài, nó đã bắt đầu rạn nứt.

"Crắc...".

Lại thêm một vết nứt nữa...

"Crắc... crắc... rắc...".

... Và nhiều vết nữa... 

Những vết nứt, chúng cứ vậy mà thi nhau xuất hiện, rồi kéo dài. Chẳng mấy chốc, từ vẹn nguyên trong suốt, chiếc quan tài đã hoàn toàn hư hỏng. Đổ vỡ, đấy là điều không thể nào tránh khỏi.

Và thực tế thì... nó đã vừa vỡ. Băng, nó vương vãi khắp nơi, đang dần tan chảy... Lúc này, duy nhất còn "lành lặn", có chăng là đám khói đen quỷ dị kia. 

...

Vô thanh vô tức xuất hiện, hiện thân xong liền đem quan tài phá vỡ... Rốt cuộc thì đám khói đen này, nó là thứ gì?

Dương Tiểu Ngọc, nàng đang rất muốn biết.

May mắn, nàng đã không phải chờ đợi quá lâu. Đáp án rất nhanh liền có được.

"Xèo xèo" mấy tiếng, đám khói đen trước mặt nàng tức thì biến đổi. Ban đầu là chân, tiếp đến là tay, rồi bụng, rồi đầu,..., một thân ảnh đã được hiển hoá ra. 

Nhân loại?

Cũng không hẳn. Xét hình dáng, thân ảnh vừa xuất hiện đúng thật tương đồng, tuy nhiên, trên người nàng vẫn tồn tại một vài điểm khác biệt. Ví như bốn chiếc răng nanh, vài chiếc vảy phủ gần đuôi mắt, đồng tử màu vàng chẳng hạn...

"Yêu quái", đấy là ý nghĩ đầu tiên của Dương Tiểu Ngọc. Nhưng rồi sau đó, nàng đã tự mình phủ định. Bởi lẽ khí tức trên người nữ nhân kia, nó không hề giống. Yêu? So với thánh giả nhân loại, chỉ sợ nàng còn thanh khiết hơn. 

"Lẽ nào... nàng là linh chủng?".

Mang theo ngờ vực, Dương Tiểu Ngọc hướng nữ nhân mặc hắc y kia hỏi: "Ngươi là người đã kêu gọi ta?".

"Phải." Nơi đối diện, hắc y nữ tử gật đầu xác nhận.

Dương Tiểu Ngọc hỏi tiếp: "Ngươi không phải nhân loại?".

"Phải, ta không phải nhân loại." Một lần nữa, hắc y nữ tử gật đầu.

"Vậy... ngươi là ai?".

Lần này, hắc y nữ tử không đáp ngay. Nàng tiến sát Dương Tiểu Ngọc rồi mới trả lời: "Ta là Vũ".