Có chút chán nản, Ngọc Vô Tâm lắc đầu, đem miếng da thú bỏ xuống. Nhưng chỉ vừa mới bỏ xong, ba giây chưa đến thì nàng đã vội vã cầm lên lại. Trong đầu nàng chợt loé qua một ý nghĩ...
Tạ Trường Thanh đã là tu sĩ Trúc Cơ hậu kỳ, như vậy cũng tức là nói hắn đã từng dùng qua Trúc Cơ đan rồi. Bên trong giới chỉ còn cất chứa năm viên Trúc Cơ đan nữa, số đan dược này đối với hắn thật sự chẳng hề nhỏ. Tạ Trường Thanh hắn tại sao lại có nhiều Trúc Cơ đan tới vậy? Có thật chỉ nhờ cơ duyên thu lấy? Hay...
"Trong đan phương đề cập để luyện chế Trúc Cơ đan cần có mười hai loại tài liệu, mà thân gia của lão già Tạ Trường Thanh này lại hiện hữu tới tận những mười loại...".
Đan phương Trúc Cơ, năm viên Trúc Cơ đan còn thừa, trong số mười hai loại tài luyện để luyện chế đan dược thì đã có đến mười loại, chuyện này...
Lòng mang hy vọng, Ngọc Vô Tâm một lần nữa xem xét thật kỹ miếng da yêu thú.
"Không có gì khác".
"Có ẩn giấu gì chăng?".
Ngọc Vô Tâm tạm thời bỏ xuống tấm da, chuyển sang kiểm tra các loại tài liệu khác. Biết đâu chừng một trong số chúng lại có một nửa công thức còn lại của Trúc Cơ đan cũng nên...
Một lát sau..
Ngọc Vô Tâm thu hồi thần thức, lâm vào trầm mặc. Nàng không phát hiện được điều gì khác lạ trên các tài liệu nữa cả.
"Lẽ nào ta đã nghĩ nhiều, lão già Tạ Trường Thanh này vốn là nhờ cơ duyên thu được Trúc Cơ đan, chẳng phải tự bản thân luyện chế ra...".
Chưa muốn bỏ cuộc, Ngọc Vô Tâm đảo mắt nhìn đống tài bảo trước mặt, cố công suy nghĩ, xem xem mình có bỏ qua chi tiết nào hay không.
"Tài liệu yêu thú, ngọc giản, phù lục đều đã tra qua, như vậy... ồ!".
Nét mặt trầm tư của Ngọc Vô Tâm bất ngờ biến đổi. Mắt loé tinh quang, nàng nhìn chằm vào những con hạc giấy nằm lẫn bên trong mớ tài bảo.
Những con hạc giấy này đương nhiên không phải vật phàm tục. Chúng là một trong những loại thư từ phổ biến nhất ở tu tiên giới, được các tu sĩ dùng để liên lạc với nhau.
"Có khi nào...".
Mặc dù biết khả năng không quá cao nhưng Ngọc Vô Tâm vẫn quyết định kiểm tra. Nàng hi vọng bên trong những con Thiên Chỉ Hạc này sẽ có chút thông tin gì đó.
"Cái này không có".
Ngọc Vô Tâm bỏ một con Thiên Chỉ Hạc xuống, lại tiếp tục kiểm tra con Thiên Chỉ Hạc thứ hai.
"Cái này cũng không có".
"Cái này cũng vậy".
...
"Chỉ còn lại cái cuối cùng này".
Ngọc Vô Tâm tạm dừng động tác. Nàng hít nhẹ một hơi, sẵn sàng tâm lý để chấp nhận là bản thân đã suy nghĩ quá nhiều, rằng trên thực tế đan phương Trúc Cơ đan chỉ có đúng một nửa, năm viên Trúc Cơ đan còn thừa là Tạ Trường Thanh dựa vào cơ duyên của bản thân thu được.
"Để xem...".
Ngọc Vô Tâm lần nữa thả ra thần thức...
Không như những lần trước, lần này khuôn mặt nàng đã lộ ra nét vui mừng.
Bên trong con Thiên Chỉ Hạc này vậy mà thật có thông tin về Trúc Cơ đan.
"Hoá ra chuyện là như vậy".
Bây giờ thì Ngọc Vô Tâm đã thông suốt rồi. Nàng đã hiểu tại sao thân gia của Tạ Trường Thanh lại có những năm viên Trúc Cơ đan.
Đúng như trực giác mách bảo nàng, số Trúc Cơ đan này không phải dựa vào cơ duyên thu được, tất cả đều là do Tạ Trường Thanh tự mình luyện chế. Mười trong số mười hai loại tài liệu hiện hữu kia, chúng chính là công sức hắn tìm kiếm, thu thập bao năm. Nói cách khác, đan phương Trúc Cơ đan, Tạ Trường Thanh biết được rõ ràng. Toàn bộ.
Chỉ là... Cái công thức hoàn chỉnh kia hiện đã theo hắn xuống dưới cửu tuyền rồi.
Nguyên lai nhiều năm về trước, Tạ Trường Thanh có cùng một người bằng hữu hợp sức thành công giết chết một gã tán tu. Từ trên người gã tán tu này bọn họ thu được khá nhiều đồ vật. Đan phương Trúc Cơ cũng nằm trong số ấy. Bọn họ đã chia nhau mỗi người giữ lấy một nửa...
"Gã Trầm Bát Khảo kia hiện chính là tông chủ của Cực Lạc Tông, cùng với Ma Thần Tông là hai đại tông môn thuộc tốp đầu ở vùng đất Nam man này. Muốn từ trên người hắn thu lấy phân nửa đan phương còn lại... xem ra là không có khả năng".
Ngọc Vô Tâm tự tin chứ không ngu. Nàng biết giữa mình và Trầm Bát Khảo - người bằng hữu năm đó của Tạ Trường Thanh - có bao nhiêu chênh lệch.
"Để sau vậy".
Việc quá khó, Ngọc Vô Tâm chỉ đành gác lại, sau này tính tiếp. Trước mắt nàng có chuyện khác cần làm hơn: đột phá.
Với tu vi hiện tại, chỉ cần dùng thêm một ít Tẩy Tủy Đan, không thì xa xỉ hơn, cắn Bồi Nguyên Đan, như vậy thì chỉ cần dăm bảy ngày là linh lực bên trong cơ thể nàng sẽ đạt đến trạng thái sung mãn nhất của cảnh giới luyện khí hậu kỳ, hay còn được gọi là luyện khí kỳ đỉnh phong. Chừng đó, Ngọc Vô Tâm nàng có thể tiến hành đột phá.
Năm viên Trúc Cơ đan, cho dù có xui xẻo đến mấy thì cũng chắc chắn thành công a.
Những ngày tiếp theo Ngọc Vô Tâm đều không ra khỏi động phủ, cả ngày chỉ ngồi cắn đan tu luyện. Đối với việc này trên dưới Ma Thần Tông đều chẳng lấy gì làm kỳ quái. Bọn họ đinh ninh rằng Ngọc Vô Tâm đã được lão tông chủ thu nhận, hiện đang đích thân chỉ dạy. Còn về dạy những gì, cái đó nào phải chuyện bọn họ nên quan tâm tìm hiểu. Bọn họ chỉ cần biết kể từ giờ địa vị của Ngọc Vô Tâm tại Ma Thần Tông là không thể động chạm là được rồi.
Tương lai, năm mười năm nữa, nói không chừng ngôi vị tông chủ sẽ được truyền lại cho Ngọc Vô Tâm nàng luôn cũng nên.
...
"Phù...".
Bên trong động phủ, Ngọc Vô Tâm mở mắt thu công, miệng thở ra một ngụm trọc khí.
"Bồi Nguyên Đan quả không hỗ là đan dược cao cấp, chỉ mất mấy ngày mà linh lực bên trong đan điền đã tăng lên nhiều như vậy".
Ngọc Vô Tâm có chút cảm thán, đối với đan đạo lại càng xem trọng. Chức nghiệp luyện đan sư này coi bộ sau này phải lưu tâm học hỏi thêm rồi.
"Hiện tại cảnh giới của ta đã là luyện khí kỳ đỉnh phong, cũng nên tiến hành đột phá".
Ngọc Vô Tâm không phải kiểu người thích đợi chờ. Nàng nghỉ ngơi một lúc thì tiến hành đột phá luôn.
Trước tiên nàng điều chỉnh tâm tình, nhắm thấy mọi thứ đã ổn định mới trút ra một viên Trúc Cơ đan, cho vào miệng.
Loại đan dược này có trợ giúp rất lớn cho quá trình đột phá. Tại tu tiên giới, hầu như bất kỳ một tu sĩ luyện khí nào muốn đột phá trúc cơ thì đều phải phục dụng. Ngọc Vô Tâm không có ý định trở thành một trường hợp ngoại lệ hiếm hoi. Hà tất phải? Ngọc Vô Tâm nàng nào có thiếu Trúc Cơ đan.
Hết sức tập trung, Ngọc Vô Tâm sau khi nuốt xuống đan dược thì liền triển khai thần thức, đem linh lực bên trong đan điền điều động, hướng đến vị trí Trúc Cơ đan nhằm luyện hoá, chuẩn bị cho việc đột phá cảnh giới.
Dưới sự thao túng của nàng, từng đạo linh lực màu lam đi ra, cùng nhau bao lấy viên Trúc Cơ đan, chậm rãi luyện hoá. Ban đầu mọi thứ đều rất suông sẻ, thế nhưng sau vài nhịp thở, chuyện ngoài ý muốn lại bất ngờ phát sinh. Nó đến từ bạch liên hoa.
Đoá hoa sen màu trắng nằm ở trung tâm đan điền Ngọc Vô Tâm chả hiểu vì nguyên cớ gì lại tự phát ra bạch sắc quang điểm. Theo lộ tuyến linh lực vận hành, những quang điểm này cũng hướng thẳng tới chỗ Trúc Cơ đan.
"Không ổn!".
Chứng kiến bạch liên hoa tự mình hành động, Ngọc Vô Tâm âm thầm lo lắng. Nàng không hiểu tại sao nó lại làm như vậy, đưa bạch sắc quang điểm vào bên trong Trúc Cơ đan. Đây là linh đan trân quý chứ không phải độc dược, theo lý bạch liên hoa sẽ nằm yên mới đúng. Trước giờ, mỗi khi Ngọc Vô Tâm nàng phục dụng linh đan hữu ích, bạch liên hoa nó nào có loạn động qua. Cớ sao bây giờ...
"Bạch liên hoa, ngươi rốt cuộc là đang tính làm gì?".