Thời gian trôi qua, số lượng bạch sắc quang điểm tiến đến chỗ viên Trúc Cơ đan ngày càng nhiều. Chúng đem viên đan dược vây lấy, rồi luyện hoá. Chẳng mấy chốc, đan dược bị hoà tan, biến thành linh lực, cuồn cuộn chảy vào bên trong đan điền.
"Bạch liên hoa đang trợ giúp ta luyện hoá đan dược ư?" Ngọc Vô Tâm quan sát tới đây thì trong đầu chợt nghĩ.
Xui thay, nàng nghĩ sai rồi. Thật ra bạch liên hoa không hề giúp nàng, nó chỉ giúp cho bản thân mà thôi. Hãy nhìn xem, số linh lực dồi dào thu được từ việc luyện hoá Trúc Cơ đan kia, chúng đâu có được tích cho Ngọc Vô Tâm. Bạch liên hoa đã đem dẫn hết về phía mình, rồi hấp thụ.
Ngọc Vô Tâm há hốc, nói chẳng thành lời. Thiên địa thần minh ơi, bạch liên hoa nó vậy mà cũng biết tự mình "tu luyện"!
Bao năm an tĩnh, hôm nay đoá hoa sen này muốn làm phản hay sao?
Số linh lực được chuyển hoá từ Trúc Cơ đan nào phải nhỏ, Ngọc Vô Tâm há có thể trơ mắt để mặc bị bạch liên hoa cướp đi. Nàng gấp rút triển khai thêm thần thức, cố gắng đem chỗ linh lực kia đoạt lại.
"Ong!".
"Hoa sen chết tiệt!".
Gặp phải sự kháng cự mạnh mẽ từ bạch liên hoa, Ngọc Vô Tâm vừa sợ vừa giận, cắn răng tranh giành. Không may thay, thần thức của nàng đã chẳng thắng được bạch liên hoa. Toàn bộ chỗ linh lực được chuyển hoá từ viên Trúc Cơ đan hiện đều đã dung nhập vào bên trong bạch liên hoa, biến thành một phần của nó.
"Khốn kiếp!".
Ngọc Vô Tâm thu hồi thần thức, chửi thề. Tâm tình nàng đang khó chịu lắm.
Trúc Cơ đan là vật gì chứ? Chính là thứ đan dược mà bất kỳ một tên tu sĩ luyện khí kỳ nào cũng đều khao khát có được. Nó hết sức trân quý. Ấy vậy mà bạch liên hoa, nó nỡ nào cướp đoạt sạch sành sanh, ngay cả một tia linh lực cũng chẳng để lại cho nàng...
Mười tám năm, trải qua không biết bao nhiêu là gian nan, nguy hiểm, Ngọc Vô Tâm nàng đã cùng với bạch liên hoa nó đồng hành. Nhiều lần nàng đối mặt sinh tử, chính nó đã bảo hộ cho nàng. Ngọc Vô Tâm nàng đã rất cảm kích, coi nó như một vị bằng hữu, thế mà giờ bạch liên hoa nó lại đối xử với nàng như vầy. Chiếm đoạt Trúc Cơ đan của nàng thì có khác nào đoạn tuyệt tiên lộ của nàng?
Ngọc Vô Tâm nàng không nói quá. Thử nghĩ, nếu như trong tay nàng nắm giữ không phải năm mà chỉ duy nhất một viên Trúc Cơ đan thì sao?
Trúc Cơ đan há đâu lại dễ kiếm! Nên biết cho dù đệ tử đại tông môn thì Trúc Cơ đan cũng là vật khó khăn lắm mới sở hữu được đấy!
Trừ phi tư chất thuộc hàng nghịch thiên, bằng không nếu muốn trúc cơ thành công, tu sĩ luyện khí kỳ bắt buộc phải phục dụng Trúc Cơ đan. Cả tu tiên giới đều công nhận như vậy. Ngọc Vô Tâm nàng cũng chẳng xem mình là trường hợp ngoại lệ. Nàng biết để từ luyện khí kỳ đỉnh phong tiến vào cảnh giới trúc cơ là gian nan cỡ nào...
"Đây là chuyện gì chứ...".
Sau một hồi im lặng, tâm trạng của Ngọc Vô Tâm cũng dần bình tĩnh lại. Nàng bắt đầu nghiền ngẫm, phân tích.
"Trong suốt mười năm ta tu luyện ở Ma Thần Tông này, đan dược ăn vào không ít, thế nhưng chưa có khi nào bạch liên hoa đá động. Trước nay, khiến nó chủ động xuất ra bạch sắc quang điểm cũng chỉ những lúc ta bị trúng kịch độc hoặc là gánh chịu vết thương chí mạng. Sự thể vừa rồi mới là lần đầu tiên".
"Bạch liên hoa này rõ ràng rất khát vọng đối với Trúc Cơ đan. Để làm gì chứ?".
Tâm tư máy động, Ngọc Vô Tâm triển khai thần thức, thi triển Nội Thị Thuật. Nàng muốn tra xét bạch liên hoa, xem xem nó có biến đổi gì không.
Bên trong đan điền, đoá hoa sen vẫn như cũ nằm lơ lửng tại trung tâm. Hình dáng, kích thước đều giống trước, chẳng có gì thay đổi cả.
"Không... Đã có thay đổi".
Dưới lượng thần thức được tăng cường, Ngọc Vô Tâm rốt cuộc cũng nhìn ra điểm khác thường. Nàng thấy so với trước lúc chiếm đoạt chỗ linh lực do Trúc Cơ đan chuyển hoá thì bây giờ màu sắc của bạch liên hoa đã rõ ràng hơn một chút. Sự thay đổi này rất nhỏ, nhưng thật sự là đã có thay đổi.
"Không lẽ... bạch liên hoa còn có thể tiến cấp?".
Suy nghĩ này làm cho Ngọc Vô Tâm rung động.
Hoá giải độc tố, chữa lành thương tích, thu giữ và bảo hộ thần hồn, bạch liên hoa hiện tại đã có thể tính là chí bảo, nếu còn có thể tiến cấp... Chuyện này sẽ rất có ý nghĩa đấy.
"Bạch liên hoa đã hấp thu dược lực của Trúc Cơ đan, không biết đối với những đan dược khác có thể hay không".
"Thử nghiệm một chút".
Nghĩ liền làm, Ngọc Vô Tâm lấy từ không gian giới chỉ ra một viên đan dược, cho vào miệng nuốt xuống.
Viên đan dược này tất nhiên không phải Trúc Cơ đan, nó là Bồi Nguyên Đan - thứ đan dược phổ biến để tu sĩ trúc cơ kỳ dùng cho tu luyện.
Dược lực của Bồi Nguyên Đan căn bản vô pháp bì được với Trúc Cơ đan, nhưng tốt xấu gì cũng là linh đan, cũng có thể chuyển đổi thành linh lực, chung quy vẫn là hữu dụng trong việc đề thăng tu vi phẩm vị.
Thời điểm Bồi Nguyên Đan đi xuống dưới bụng, bạch liên hoa chẳng hề phản ứng giống như cái cách đã làm với Trúc Cơ đan. Điều này Ngọc Vô Tâm cũng sớm đoán được nên không thấy có gì ngoài ý muốn. Nàng tranh thủ đem viên đan dược luyện hoá, đợi khi toàn bộ dược lực đều đã chuyển hết thành linh lực thì đem dẫn về đan điền, hướng thẳng tới chỗ bạch liên hoa.
Vẫn như cũ, bạch liên hoa im lìm bất động.
Ngọc Vô Tâm thấy vậy thì gia tăng thêm thần thức, cố gắng đem bạch sắc quang điểm từ bạch liên hoa dẫn ra.
Trái ngược ban nãy, lần này bạch liên hoa không hề phản kháng, nó đã để cho Ngọc Vô Tâm tự do điều động. Chỉ có điều là... những bạch sắc quang điểm này, chúng chẳng hề thu nạp đạo linh lực do Bồi Nguyên Đan chuyển hoá thành.
"Trúc Cơ đan thì được mà Bồi Nguyên Đan lại không, đây là vì sao?".
"Lẽ nào liên quan đến phẩm cấp? Bạch liên hoa chỉ cần tinh hoa của đan dược cao cấp dạng như Trúc Cơ đan?".
...
Suy nghĩ rồi lại nghĩ suy, Ngọc Vô Tâm ngồi trong động phủ cân nhắc mãi. Cuối cùng, nàng quyết định thử thêm một lần nữa. Nàng sẽ phục dụng thêm một viên Trúc Cơ đan.
Sau khi điều chỉnh thân thể về trạng thái tốt nhất, lúc này Ngọc Vô Tâm mới đem viên Trúc Cơ đan thứ hai nuốt vào, kế đó bắt đầu điều động linh lực trong cơ thể.
Chỉ thấy dược lực rất nhanh tản ra khắp thân thể.
Ầm!
Một cỗ nhiệt lưu nồng hậu từ đan điền tản về kỳ kinh bát mạch khiến Ngọc Vô Tâm cảm thấy toàn thân như đang ở trong một lò lửa vậy. Cảm giác khác xa hoàn toàn so với khi phục dụng Bồi Nguyên Đan.
Đã kinh qua nên Ngọc Vô Tâm cũng chẳng có chút gì hoảng hốt. Nàng thả lỏng người để dòng nhiệt lưu tùy ý lưu chuyển trong tứ chi bách hải, thần thức chăm chú quan sát đan điền, bảo trì linh đài ở trạng thái sáng tỏ.
Không ngoài dự liệu, từ trung tâm đan điền, bạch liên hoa lại một lần nữa tự mình hành động. Những điểm sáng màu trắng từ bạch liên hoa đi ra, hợp thành một dải bạch sắc hướng thẳng tới chỗ viên Trúc Cơ đan.
Thần tình ngưng trọng, Ngọc Vô Tâm tập trung hết mức, thông qua thần thức dõi theo.
Sau một hồi luyện hoá, những bạch sắc quang điểm rốt cuộc thành công đem viên Trúc Cơ đan chuyển hoá hoàn toàn thành linh lực. Chỗ lực lượng này, nó đang được dẫn về trung tâm đan điền, dung nhập vào bên trong bạch liên hoa...
"Quả nhiên là chỉ có hứng thú với Trúc Cơ đan...".
Ngọc Vô Tâm đã quan sát rõ. Nàng khẳng định bạch liên hoa rất khát vọng đối với dược lực của Trúc Cơ đan. Chỗ tinh hoa này giúp nó đề thăng phẩm vị. Điều đó cũng đồng nghĩa bạch liên hoa là một dạng chí bảo có thể tiến cấp được.
Bảo vật trong người còn có thể phát triển đi lên, đáng ra Ngọc Vô Tâm nên cảm thấy vui mừng. Nhưng thực tế, lúc này nàng lại vui không nổi.
Trước sau tính gộp, Ngọc Vô Tâm nàng đã mất đi hai viên Trúc Cơ đan rồi a!
Nếu là bình thường, không có sự can thiệp của bạch liên hoa thì thời khắc này Ngọc Vô Tâm nàng đã trở thành một vị cao thủ trúc cơ kỳ rồi!
"Hai viên Trúc Cơ đan..." Ngọc Vô Tâm lẩm bẩm, miệng cười méo mó, so với khóc còn khó coi hơn. Tâm tình của nàng bây giờ... khó tả lắm. Nàng thậm chí không biết mình nên vui hay buồn. Nhưng trong mớ hỗn tạp ấy, có một loại cảm xúc mà nàng chắc chắn: tiếc rẻ.
Chỉ trong chưa đầy một canh giờ đã mất toi hai viên Trúc Cơ đan, có thể không tiếc được sao?