Tiên Ngạo

Chương 352: Thần Thông Vĩ Đại



Dư Tắc Thành tính toán một chút, giờ phút này khôi phục thanh tịnh, tâm tư trong sáng.

Một ngày này đại lễ lập tức bắt đầu, đầu tiên là tiếng chuông lớn vang lên "Boong, boong, boong", tất cả đệ tử Vô Lượng tông tiến vào vị trí chiến đấu của mình, khống chế đại trận cấm chế các nơi, những tôi tớ này toàn bộ lại trốn trong chỗ tránh nạn.

Chuông lớn vang lên, trong vòng ngàn dặm tất cả đại trận bảo vệ toàn bộ khởi động, lập tức một tầng hộ thuẫn dâng lên, kích hoạt từng đạo cấm chế, ở trên bầu trời, trên động phủ Vô Lượng, nghi thức tế điện ngàn năm long trọng chậm rãi tổ chức.

Nguyên Anh Chân Quân của các phái tới nơi này tham quan toàn bộ tụ tập trên quảng trường, chúc mừng buổi lễ long trọng này của Vô Lượng tông. Mấy người Dư Tắc Thành trở về đội ngũ môn phái, tham gia đại lễ.

Tất cả là long trọng như vậy, tất cả là trang nghiêm như vậy, xướng pháp ca, tế tổ tiên, bái tổ sư, tạ ơn thiên địa, dạy quyền binh, truyền pháp quy, từng việc tiến hành có thứ tự.

Phong Sư tổ sư đột nhiên thần thức truyền âm nói:

- Dư Tắc Thành, Long Thiên Hoàng, Anh Ngạo cốt, đây là Thiên Lý Cấp Độn phù, các ngươi mỗi người ba tấm trước hết hãy ly khai nơi đây, nếu như phát sinh chiến đấu lập tức liên tục sử dụng thứ này chạy trốn ra xa.

- Đệ tử còn lại, lấy ta và Vũ Bá làm chủ, chúng ta kết hai Kiếm Cưu Đại Trận, toàn lực trợ giúp Vô Lượng tông, hễ ai là địch của Vô Lượng tông chính là địch nhân của chúng ta.

- Ngàn dặm nơi này đã khởi động pháp nguyên, Vô Lượng tông thất bại sẽ dẫn nổ thiên địa, vạn dặm đồ thán, không ai có thể sống sót. Cho nên muốn sống sót, nhất định phải trợ giúp Vô Lượng tông. Như vậy vừa có thể nhận được giao tình, cũng không uổng công chúng ta tới đây một chuyến. Đọc Truyện Kiếm Hiệp Hay Nhất: http://truyenfull.vn

Ba người Dư Tắc Thành mỗi người nhận ba tấm độn phù, sau đó ba người bọn họ lặng lẽ rời khỏi hội trường, lập tức rời khỏi Vô Lượng thiên địa động phủ. Ở trên đường Long Thiên Hoàng không biết tung tích, mỗi người đều có bí mật của mình. Dư Tắc Thành hoài nghi hắn đi tìm chỗ bế quan của Tư Đồ Nhã, thế nhưng tìm được thì làm sao, người ta chỉ cần nhìn một cái là có thể giết chết hắn.

Quên đi, mỗi người có duyên phận của mình, Dư Tắc Thành trước tiên bay tới chỗ Lưu Thi Vận, mình mang nàng đi thôi.

Không ngờ khi Dư Tắc Thành tới chỗ ở của Lưu Thi Vận, chỉ thấy nơi này nào có động phủ gì, hoàn toàn là một mảnh đất trống, ngôi sao tương lai Lưu Thi Vận đã được Vô Lượng tông bảo vệ chắc chắn, không biết đã giấu ở nơi nào, Dư Tắc Thành căn bản không tìm được nàng.

Dư Tắc Thành ngây ngốc nhìn bãi đất trống trước mắt, thở dài một tiếng. Quên đi, ai có số mệnh của người ấy, muốn lo lắng cũng không được, đi tới Đan viện kia trước.

Trên đường đi toàn bộ ngoại môn phồn hoa của Vô Lượng tông hoàn toàn trống trơn, người sống không có một người, chỉ có một mình Dư Tắc Thành đi trên đường, giống như ở trong quỷ thành, trống rỗng vắng vẻ, lạnh lèo thê lương.

Đi tới cửa Đan viện, Dư Tắc Thành đã nhìn thấy Anh Ngạo cốt, chỉ thấy hắn đã chờ ở đó, hai người liếc nhìn nhau, gật đầu chào hỏi, tiến vào Đan viện.

Đan viện này ở dưới chân một ngọn núi, chiếm khoảng đất lớn, có đủ mười ba đình viện cấu thành, mỗi đình viện đều chiếm mấy mẫu, đều có vô số đan lô. Âm Dương Nhị Khí Lô của Dư Tắc Thành ở ngoại thành Sơn Trúc ở đây cùng có ba cái. Ở trong đình viện bên ngoài cùng là để cho tân thủ cảnh giới Dẫn khí luyện đan.

Những phòng ốc Đan viện này, phía trên là ngói lưu ly, tay vịn lan can đều được điêu khắc mới mẻ đa dạng, cũng không sơn phết hào nhoáng, phái dưới lát nền bằng đá trắng, ghép thành hình hoa thược dược.

Mái ngói cong vút, hoa văn trang sức tinh mỹ, ngói vàng tường đỏ, đan lô cao tới mấy chục thước. Đan lô bằng đồng dưới ánh mặt trời phát sáng lấp lánh, xung quanh đan lô treo chuông đồng ở trong gió nhẹ rung động leng keng, làm cho người ta vui về thoải mái.

Hai bên vừa nhìn, tường trắng như tuyết, phía dưới là đá da hổ, quả nhiên không rơi vào khuôn sáo cũ. vừa nhìn đã khiến người ta thích thú.

Trong mỗi đình viện đều khéo léo kết hợp, có bình phong phỉ thúy chắn ở phía trước, đều có tùng trúc mai các loại cây cỏ. Một đình viện trong đó lại có một mảnh rừng trúc, trúc dài nhiều đốt như những chiếc roi rủ từ trên tường viện xuống. Phía dưới một giếng nước trong suốt thấy đáy, nơi này luyện đan vô số, trong giếng có mùi khí thơm ngát của đan dược.

Chỗ luyện đan nhất định có nước, trong những đình viện này có máng nước chảy qua, máng nước ở bên ngoài tụ tập đến trong một hồ nước nho nhỏ.

Trong hồ có một tòa thủy tạ hồng lục tương giao. Nhà thủy tạ chia làm hai phòng Nam Bắc, hai bức tường khảm các loại hoa văn đồ án, cửa sổ làm bằng thủy tinh trong suốt tinh xảo đặc sắc, ánh mặt trời chiếu vào vô cùng chói mất. Thủy tạ từ Đông sang Tây có hành lang cửu khúc nối liền hai bờ.

Toàn bộ thủy tạ in bóng trong sóng xanh, hơn hẳn Thủy Tinh Cung trong truyền thuyết, đẹp không lời nào có thể diễn tả, đây chính là cửa vào đi tích Tiên Tần kia.

Hai người Dư Tắc Thành đi qua Đan viện, theo mương nhỏ đi tới nơi này, bước trên thủy tạ, lại đi về phía trước đi tới cửa vào của di tích Tiên Tần.

Thế nhưng phía trước lại xuất hiện một chướng ngại vật, một Kim Đan Chân Nhân ngồi trên thủy tạ, trấn thủ yếu địa nơi này, tuyệt đối sẽ không để bất luận người nào tiến vào nơi đây.

Nhìn thấy Kim Đan Chân Nhân này, Dư Tắc Thành lập tức biến sắc, không biết làm thế nào cho phải, lấy lực hai người đại chiến với hắn? Thế nhưng chỉ cần vừa động thủ sẽ bị vô số pháp trận cảm ứng, nếu như đại lễ kia đánh nhau lớn ngược lại không có vấn đề, thế nhưng phía trên chưa đánh, phía dưới đã đánh, quả thực chính là tự chui đầu vào rọ.

Dư Tắc Thành nhìn Kim Đan Chân Nhân này thở dài một tiếng. Anh Ngạo Cốt kia cẩn thận nhìn xem, yên lặng giống như đang nghĩ cái gì, đột nhiên nói với Dư Tắc Thành:

- Ta đối phó hắn tuyệt đối không có vấn đề. Ngươi có linh thạch không, linh thạch thượng phẩm, cần mười viên. Không nên nói ngươi không có, tiên tửu Cực Lạc Thiên kia chính là ngươi bán, đến lúc ngươi phải bỏ vốn rồi.

Dư Tắc Thành lấy ra mười viên linh thạch, hỏi:

- Ngươi đây là pháp thuật gì, Càn Khôn Nhất Trịch của Càn Khôn giáo? Chẳng qua cái kia là đồng tiền, ngươi đây là linh thạch?

Anh Ngạo cốt nói:

- Học đi, sư đệ, cho ngươi xem thần thông vĩ đại nhất thế gian, có tiền có thể sai khiến cả quỷ thần.

Nói xong. Anh Ngạo cốt liền đi tới bắt đầu giao lưu với Kim Đan Chân Nhân kia, hai người nói sáu bảy câu, Anh Ngạo cốt đưa qua sáu viên linh thạch, vung tay lên, ý bảo Dư Tắc Thành đi qua. Dư Tắc Thành ôm thái độ hoài nghi đi qua, Kim Đan Chân Nhân kia tựa như không nhìn thấy hắn, tùy ý để hai người tiến vào nơi này.

Dư Tắc Thành nhất thời kinh ngạc không gì sánh được, nhìn Anh Ngạo Cốt. Anh Ngạo cốt truyền âm nói:

- Đến lúc nào rồi mà Kim Đan Chân Nhân này còn được bố trí ở đây, vừa nhìn chính là hạng người vô năng không được hoan nghênh ở trong môn phái. Ngươi xem ánh mắt hắn hay thay đổi, thần sắc hoảng hốt, sợ là đã sớm chuẩn bị tốt tâm lý bỏ chạy rồi, lúc này còn có linh thạch thu vào, hắn còn quản chuyện này sao, ai biết sau một khắc này Vô Lượng tông có tồn tại hay không.

Dư Tắc Thành gật đầu nói:

- Ta còn thấy ngươi cho hắn sáu viên linh thạch, còn lại bốn viên đâu.

Anh Ngạo cốt cười ha hả, nói:

- Ta quên mất, xin lỗi.

Nói xong đưa trả hai viên, còn nói thêm:

- Quy củ giang hồ, thấy mặt chia một phần, hai viên này ngươi vui lòng nhận cho.

Dư Tắc Thành lắc đầu, hai người theo hành lang cửu khúc đi về phía trước, chỉ chốc lát đã đi tới trong nhà thủy tạ. Nơi này dựa theo ghi chép chính là cửa vào của di tích Tiên Tần. Hai người tiến vào nhà thủy tạ, nhìn trái, nhìn phải, không ai tìm được cửa vào di tích. Dư Tắc Thành nói:

- Sư huynh, đến lúc người phát huy tài năng thần bộ rồi, tìm đi mau tìm được cửa vào mật đạo.

Anh Ngạo cốt gật đầu, bắt đầu tìm kiếm khắp nơi trong này, nhìn cái này, xoay cái kia. Bình nước có đúng là bộ phận then chốt hay không, cái tay vịn kia có đúng là cửa vào ám đạo hay không, tìm hết một khắc cũng không tìm ra cửa vào mật đạo kia.

Dư Tắc Thành ở bên trong nhìn xem bên trái, nhìn xem bên phải, đi tới cửa vào thủy tạ theo hành lang cửu khúc tiếp tục đi tới, không xa chính là một thang đá kéo dài xuống phía dưới.

Dư Tắc Thành đi xuống phía dưới, lại hô lớn:

- Thần bộ, bên này, bên này. Chuyện này vẫn phải có nhân sĩ chuyên nghiệp như ta mới có thể giải quyết. Cửa vào nơi này.

Anh Ngạo cốt chạy tới, lúc này mới phát hiện, hành lang cửu khúc trước khi hai người tiến vào thủy tạ tiếp tục đi về phía trước chính là mật đạo kia.

Anh Ngạo cốt sắc mặt nhất thời đỏ lên, nói:

- Đám đệ tử của Vô Lượng tông này, quá không chú ý vấn đề bảo mật rồi, di tích quan trọng như vậy lại cứ mở ra như thế, nếu là ta thế nào cũng phải thêm một bộ cơ quan cấm chế.

Hai người theo bậc thang này đi xuống phía dưới, không lâu sau đã tiến vào trong động phủ dưới lòng đất. động phủ này uốn lượn quanh co, chỉ có thạch lộ có thể đi xuống phía dưới.

Thạch lộ thông suốt vắng vẻ, hai người yên lặng đi tới, trên đường cứ cách mười trượng lại có một đèn linh thạch, người đi tới đó tự động sáng lên, người đi qua tự động tắt, ngàn năm mới có thể tiêu hao một viên linh thạch, các môn phái lớn đều có vật này.