Cái đầu hình dạng nam tử trung niên trong mười tám cái đầu của Cát Cùng kia hai mắt chảy xuống hai dòng máu đen, ngoài ra không ngờ không có một tổn thương gì! Thân mình Cát Cùng run rẩy, mười tám cái đầu toàn bộ ngẩng mạnh lên, hướng về phía trước phát ra vô số tiếng rít gào. Lúc này nó thật sự đã phẫn nộ!
Tiếng rít gào vang vọng, thậm chí ngay cả dòng xoáy chổ Vương Lâm cũng dường như bắt đầu không ổn. Cát Cùng kia bước tới một bước, trong nháy mắt liền đi tới bên cạnh vòng xoáy, ngay khi Vương Lâm biến mất, thân mình cũng chui vào bên trong. Cửa thứ nhất trong vùng đất này là Kim, Mộc, Thủy, Hỏa, Thổ. Vương Lâm năm đó tiến vào chính là Thổ Quan, ở bên trong này đã liều lĩnh giết chết Mạnh Đà Tử, nhưng lúc này hắn tiến vào chính là Kim Quan.
Vừa từ bên trong dòng xoáy đi ra, lập tức hiện ra trước mắt Vương Lâm một vùng đất giống như là phần mộ của kiếm! Trên mặt đất có những thanh kiếm cô độc bị tàn phá cắm trên mặt đất, nhìn thoáng qua vô cùng dày đặc, ở bên trong thế giới vô hạn này, số lượng những thanh kiếm không thể tính được. Một nỗi bi ai của kiếm, ở trong thế giới im lặng này, tản mát ra một vẻ cô độc.
Vương Lâm không kịp quan sát bốn phía, sau khi xuất hiện lập tức hướng về phía trước xông ra. Cùng lúc đó mắt phải lóe lên, lôi quang tràn ngập xung quanh thân thể, hóa thành từng đạo điện quang hình cung vờn quanh. Từ xa nhìn lại, giờ phút này Vương Lâm dường như tái hiện lại danh hiệu Lôi Tiên năm xưa.
Hắn không hề dừng lại chút nào, ngay lúc lao ra, tay phải hướng về phía sau nhanh chóng điểm một cái. Lập tức lôi quang toàn thân hắn giống như sau khi tìm được chổ phát tiết, trong tiếng sấm rầm rầm hướng thẳng ra phía sau hắn.
Đúng lúc này, không trung ở phía xa đằng sau Vương Lâm bỗng nổi lên gợn sóng, trong gợn sóng cuồn cuộn kia thân mình Cát Cùng phẫn nộ bước ra, trực tiếp đánh thẳng vào đạo lôi đình Vương Lâm phát tiết ra.
Tiếng động rầm rầm vang vọng khắp phần mộ của kiếm này. Lôi đình hạ xuống khiến cho Cát Cùng truyền ra tiếng rống giận, không ngờ không để ý tới uy lực của lôi đình, mười bảy cặp mắt đỏ như máu trong mười tám cái đầu nhìn chằm chằm Vương Lâm, lại đuổi theo.
Chỉ có điều uy lực lôi đình của Vương Lâm cũng không thể coi thường, liên tục không ngừng đánh lên người của Cát Cùng, khiến cho tốc độ của nó hoàn toàn không thể phát huy toàn bộ. Cảnh tượng này giống như lúc ở Độ Thiên Kiếp, Vương Lâm trở thành sứ giả của thiên đạo!
Ở phía trước Vương Lâm nhanh chóng bay đi, hai tay không ngừng bấm quyết, lôi quang giống như không có giới hạn, từ trên đầu ngón tay hắn lóe ra, theo các hướng biến ảo hiện ra, trực tiếp đánh lên trên người Cát Cùng.
Cát Cùng không ngừng rít gào, mười tám cái đầu không ngừng truyền ra chú ngữ, hóa thành vô số thần thông lao thẳng đến Vương Lâm. Giờ phút này, ở phía trước Vương Lâm, không ngờ bỗng nhiên xuất hiện một đám mây đen, từ bên trong lại có một cái lưỡi màu đen bay ra, lao thẳng tới cuốn lấy Vương Lâm.
Sắc mặt Vương Lâm có chút tái nhợt, hai mắt lóe lên hàn quang, tay phải tung một trảo vào hư không, thi triển ra Hô Phong thuật, bao phủ hơn phân nửa không trung, biến ảo thành bốn con hắc long, bay thẳng đến cái lưỡi màu đen kia.
Tiếng nổ kịch liệt vang lên, hướng thẳng lên không trung tạo thành hình tròn tản ra. Thân mình Vương Lâm lóe lên, trong khi tấn công lại bay về phía trước, tay phải bấm quyết, lôi đình lại một lần nữa không ngừng phát tiết ra, còn có một biển lửa ngập tràn bốn phía, theo lôi đình lao tới.
Trong tiếng rít gào của Cát Cùng, cái đầu có hình dạng nam tử tóc màu lam hai mắt lộ ra vẻ lạnh như băng, há miệng phun về phía trước, một luồng lam quang tràn ngập, trong nháy mắt ở phía trước nó xuất hiện một đám hơi nước. Đám hơi nước này vừa mới xuất hiện, ngay lập tức liền phóng đại lên, trong nháy mắt không ngờ có nước biển bỗng nhiên tràn ngập quét ngang qua, dường như ở giữa không trung bỗng nhiên xuất hiện đại dương.
Hàn khí này như âm phong, sau khi thổi ra dường như thiên địa run rẩy, bị bao phủ vào bên trong luồng hàn khí này. Nước biển lại truyền ra từng trận tiếng động rắc rắc, nước biển trên không trung tràn ngập hơn phân nửa trời đất trong thời gian ngắn như hóa thành một dòng sông băng , toàn bộ bị đóng băng.
Từng đạo lôi đình bên trong cũng bị đông cứng lại ở trên bề mặt, còn có ngọn lửa vô tận kia, cũng lập tức bị khối băng này bao quanh, không hề nhúc nhích.
Nếu chỉ như vậy vẫn chưa đủ kinh người, nhưng khi hàn khí kia chụp xuống, những khối băng tầng tầng lớp lớp xuất hiện. Trong thanh âm rắc rắc, Vương Lâm lập tức cảm nhận được rõ ràng hàn khí kinh người xung quanh, toàn bộ những vị trí trước sau trái phải trên dưới không ngờ trong giây lát mơ hồ có dấu hiệu đóng băng.
Vương Lâm cả đời chém giết, kinh nghiệm vô cùng phong phú, giờ phút này không hề bấn loạn, trong sự bình tĩnh toàn thân lóe lên hồng quang, lập tức Chu Tước bất chợt từ trên thân thể hắn biến ảo hiện ra, bao vây toàn thân. Chu Tước màu trắng kia vờn quanh bên ngoài thân thể hắn, trong một tiếng kêu của Chu Tước vang lên, toàn thân Vương Lâm lập tức bùng lên một ngọn lửa màu trắng. Hắn xông lên một cái, trực tiếp lao thẳng tới tảng băng chặn ở phía trước. Tiếng động ầm ầm lập tức vang lên, tảng băng kia không đợi Vương Lâm đụng tới, ngay lập tức nhanh chóng tan ra, khiến cho Vương Lâm một đường xông tới, phá vỡ hết thảy những tảng băng lao ra ngoài!
Lao ra khỏi những tảng băng, Vương Lâm nhấc tay phải lên, lập tức lôi đình lại xuất hiện. Nhưng lúc này đây, hắn không đem lôi đình này đánh lên người Cát Cùng đang điên cuồng tới gần ở cách đó không xa, mà đánh xuống phần mộ của kiếm ở mặt đất bên dưới.
Trong thời gian ngắn, lôi đình này đánh lên mặt đất, phát ra tiếng nổ ầm ầm, lại khiến cho lôi quang tản ra, lan đến bên trên những thanh kiếm. Điện quang lưu động trên thân những thanh kiếm này lại không ngừng tràn ra, gần như trong khoảnh khắc, trong phạm vi nghìn trượng trên mặt đất, tất cả những thanh tàn kiếm đều lóe lên điện quang.
Quát khẽ một tiếng, Vương Lâm đưa hai tay về phía trước hung hăng nhấc lên, khi Cát Cùng kia tới gần chưa đến trăm trượng, những thanh tàn kiếm trên mặt đất trong tiếng ong ong bị lôi quang dẫn dắt, đột ngột từ mặt đất bay lên, hình thành một cơn mưa kiếm, mang theo lôi đình và kiếm khí gào thét lao thẳng tới Cát Cùng!
Trong mắt Vương Lâm lóe lên hàn quang. Đối với sát khí của Cát Cùng kia đối với hắn, giờ phút này sau khi Vương Lâm cùng với Cát Cùng giằng co không ngớt, cũng nổi lên sát khí!
Chẳng qua, với tu vi của hắn, muốn giết Cát Cùng này vô cùng khó khăn! Nếu tốc độ của hắn không nhanh, chỉ sợ sớm đã bị mãnh thú này đuổi theo nuốt lấy.
Tuy lúc này là phân thân của hắn tới đây, có được toàn bộ tu vi, cho dù là chết, cũng sẽ không ảnh hưởng bản thể trên mặt trăng. Nhưng mục đích của Vương Lâm tới đây là vì muốn nhìn thấy thực lực của Thác Sâm. Nếu bị chết ở trong này, hắn không thể chấp nhận được.
Giờ phút này phi kiếm lao ra trong phạm vi nghìn trượng, thẳng đến Cát Cùng. Thân mình Vương Lâm lui rất nhanh về phía sau, hai tay đồng thời xuất hiện lôi quang, rầm rầm hướng về phần mộ của kiếm ở phía dưới đánh xuống. Mỗi một lần lôi quang đánh xuống, đều khiến cho những thanh kiếm trong vòng nghìn trượng bị lôi quang vờn quanh, đột ngột từ dưới đất bay lên.
Thân ảnh Vương Lâm càng lúc càng nhanh, gần như trong nháy mắt, những thanh tàn kiếm trong phạm vi nghìn trượng này toàn bộ đều bay lên, trên thân kiếm lôi quang vờn quanh chi chít như hình thành một tấm lưới kiếm, trong tiếng gào théo long trời lở đất của kiếm khí, không ngờ át được cả tiếng sấm, thậm chí còn át đi cả tiếng rít gào của Cát Cùng.
- Kiếm vũ!
Không có từ ngữ nào có thể hình dung được cảnh tượng trước mắt, chỉ có hai chữ Kiếm Vũ!
Vô số tàn kiếm trên đó còn có những vết rỉ sét loang lổ, nhưng giờ phút này ở bên trong lôi quang, những vết rỉ sét này không ngờ lần lượt bị bóc ra. Trong nháy mắt hiện lên ở trước mắt Vương Lâm là một luồng ngân quang bắn ra bốn phía, trong tiếng rít gào đồng loạt nhằm về phía Cát Cùng.
Những thanh phi kiếm này càng lúc càng nhanh, kiếm khí tung hoành, lôi quang bốn phía từ bốn phương tám hướng hướng về phía Cát Cùng điên cuồng phóng tới. Cát Cùng liên tục rống giận, mười tám cái đầu cùng phát ra chú ngữ, hai tay ở trên thân thể lại giống như tu sĩ bấm quyết, phối hợp với chú ngữ của mười tám cái đầu, ở ngay bên ngoài thân thể xuất hiện một đám dấu ấn lóe lên hắc quang.
Dấu ấn này càng lúc càng nhiều, xuất hiện càng lúc càng nhanh, trong nháy mắt dường như hình thành một màn hào quang, bao phủ lấy toàn thân nó vào bên trong. Cùng lúc đó, Kiếm Vũ tấn công đến, vang lên tiếng ầm ầm!
Những thanh phi kiếm điên cuồng đâm vào bên trên màn hào quang kia. Những thanh kiếm này được lôi quang dẫn dắt, bộc phát ra uy lực kinh người, có một khí thế bất kể sống chết, đâm vào màn hào quang, nếu màn hào quang không vỡ, thì kiếm vỡ! Tiếng động rầm rầm lại vang lên.
Màn hào quang kia dần dần run rẩy, cuối cùng lóe lên hắc quang, lại có dấu hiệu sụp đổ, chỉ có điều những thanh kiếm cũng ngày càng ít. Nhưng Vương Lâm sao có thể để chuyện này xảy ra. Thân mình hắn từ lúc Kiếm Vũ phóng đi liền lập tức lui về phía sau, hai tay lóe lên lôi quang, không ngừng đánh xuống mặt đất ở phía xa hơn.
Gần như ngay khi cơn sóng phi kiếm thứ nhất toàn bộ sụp đổ, ở phía xa, cơn sóng kiếm thứ hai đã che phủ trời đất lao tới.
Nhưng vào lúc này, một tiếng rống giận từ trong màn hào quang kia truyền ra. Màn hào quang này lập tức trong suốt, lộ ra bên trong là một ngọn lửa, một cái đầu của Cát Cùng có hình dạng nam tử trung niên hai mắt chảy ra máu đen kia từ trong miệng phun ra một ngọn lửa lớn. Màu của ngọn lửa này không phải là đỏ, mà là màu vàng!
Ngọn lửa màu vàng này chạy ra khỏi màn hào quang, hướng ra phía ngoài điên cuồng tản ra, bên trong ẩn chứa sức nóng vô cùng, đủ để làm tan chảy hết thảy mọi phi kiếm! Thấy ngọn lửa tràn ra, Vương Lâm không hề kinh sợ mà trong mắt lại lóe lên vẻ do dự, lập tức đứng nguyên tại chổ!