Một kiếm vừa rồi của hắn, hắn vốn muốn đả thương Cát Cùng này, muốn cho những phi kiếm từ bốn phương tám hướng có cơ hội công kích. Nhưng lại không nghĩ rằng, một kiếm này, không ngờ có thể chặt đứt được một đầu.
Thời gian không cho phép hắn được nghĩ nhiều, chỉ có thể ôm lấy cái đầu nam tử trung niên khiến cho hắn cảm thấy quỉ dị kia, sau đó biến ra phía trước ngoài nghìn trượng. Nhưng chỉ trong nháy mắt, cái đầu dữ tợn kia cũng ầm một cái nổ tung, hóa thành một ngọn lửa. Bên trong ngọn lửa kia có một mảnh vỡ màu xanh.
Mảnh vỡ này dường như là một mảnh đồ gốm bị vỡ, nhưng ở trên mặt lại có một luồng uy lực tràn ngập thiên địa.
Hai mắt Vương Lâm sững lại, nhưng thân ảnh cũng không hề đình trệ, nắm lấy mảnh vỡ, hóa thành tàn ảnh bay thẳng về phía trước.
Giờ phút này, cái nhánh của Cát Cùng bị mất đầu kia bất chợt héo rũ, một lát sau liền hóa thành một đám thanh khí tiêu tan. Mười bảy cái đầu còn lại đồng loạt ngẩng lên, ngay cả thân thể như một người đàn ông cường tráng cũng trở nên run rẩy kịch liệt.
Một tiếng rít gào long trời lở đất trong nháy mắt vang lên. Tiếng rít gào này át cả tiếng sấm, hình thành một sóng âm rầm rầm truyền lại. Trời đất trong Kim Quan này dường như bị đảo lộn, những thanh phi kiếm từ bốn phương tám hướng đang tấn công tới cũng đồng loạt run lên.
Mười bảy cái đầu của Cát Cùng lộ ra vẻ không cam lòng, không ngừng rống giận, dường như muốn chống lại chưởng ấn, đang giáng xuống cái đầu khổng lồ vừa mới hiện ra kia.
Đồng tử trong ha mắt Vương Lâm co rút lại, lúc trước hắn đã cảm thấy có chút không thích hợp. Cát Cùng này mạnh nhưng không hùng mạnh như trong kí ức của Cổ Thần Đồ Ti trong đầu hắn. Tuy trong trí nhớ Cát Cùng có ba mươi sáu cái đầu, nhưng lúc này Cát Cùng chỉ có mười tám cái.
Một sự hoài nghi dâng lên trong lòng hắn, chỉ có điều chưa kịp suy nghĩ, Cát Cùng này liền triển hiện ra một sức mạnh thần thông khiến cho da đầu hắn run lên. Cái đầu to lớn nghìn trượng kia gần như vừa mới xuất hiện liền lập tức khiến cho nguyên lực toàn thân Vương Lâm dường như ngừng vận chuyển, đột nhiên có dấu hiệu đông cứng lại.
Lại dưới một cái nuốt này, bên ngoài thân thể Vương Lâm xuất hiện một lực hút vô tận. Lực hút này rất mạnh, hắn tuyệt đối không thể chống cự, hơn nữa nguyên lực trong cơ thể dường như bị đọng lại, trong thời gian ngắn Vương Lâm không thể thoát thân, thân mình lập tức bị hút lấy, bay thẳng đến miệng của cái đầu khổng lồ kia.
Dường như thần thông cái đầu này thi triển có thể nuốt lấy thiên địa, cơn sóng phi kiếm thứ hai từ bốn phương tám hướng không ngờ trong lúc run rẩy, cũng bị hút lấy.
Nếu chỉ như thế thì cũng thôi, nhưng càng làm cho Vương Lâm kinh hãi hơn, chính là thiên địa dường như trong cơn chấn động, như thể bị cái miệng to này nuốt lấy, bỗng nhiên giống như bị xé rách, ngưng tụ lại.
Giờ phút này, trong một mặt trăng bên ngoài Chu Tước Tinh, trong một ngọn núi rất tầm thường, Vương Lâm đang khoanh chân ngồi bên trong một trận pháp tiên khí, thân mình run lên, mở mạnh hai mắt, trong mắt lộ ra vẻ kinh ngạc!
- Cát Cùng!
Vương Lâm hít sâu, hắn không nghĩ tới phân thân của mình đang muốn đi tới để nhìn thấy uy lực Thác Sâm, không ngờ chưa gặp được Thác Sâm đã phải chết trong miệng của Cát Cùng.
- Thần thông con thú này triển hiện ra lúc trước mặc dù rất mạnh, nhưng ta vẫn có thể chống lại được, lại còn có thể chặt bỏ một đầu. Chỉ có điều… hiện giờ nghĩ lại, hết thảy nguyên nhân đều là vì con thú này vẫn chưa thi triển ra thần thông chân chính. Nói vậy lúc trước nó còn có chút e dè… Trước mắt Vương Lâm hiện ra chưởng ấn trên mi tâm của cái đầu to lớn nghìn trượng cùng với đám tử khí thủ ấn xuất hiện ngay khi Cát Cùng thi triển thần thông nuốt lấy thiên địa.
- Hay là nó bị phong ấn, nếu thi triển ra thần thông chân chính, sẽ kích thích sức mạnh của phong ấn… Cái đầu to lớn nghìn trượng cuối cùng mà nó biến ảo ra… thực sự quá mức khủng khiếp! Hai tốc phù của ta có thể so sánh với tốc độ của Toái Niết hậu kì, nhưng dưới lực hút này, không ngờ không có một chút sức mạnh nào!
- Vương Lâm, tu vi hiện giờ của ngươi trong trời đất này vẫn chưa đáng là gi, hết thảy vẫn phải cẩn thận!
Trên mặt Vương Lâm lộ ra vẻ chua xót, ở vùng đất Yêu Linh, ngày đánh Hư Không Tử, tối đánh Thiên Vận Tử, Mộng hồi viễn cổ đánh với Cổ Ma, rồi sau đó lại trở thành Chu Tước thánh hoàng, lại cứu Thanh Long ra, cứu tiên đế Thanh Lâm thức tỉnh, tu vi của Vương Lâm tăng lên gấp bội, nhất là sau khi trở thành Chu Tước thánh hoàng, bày hết mọi kế để xúi giục khắp nơi đánh Thác Sâm.
Hết thảy những chuyện này, khiến hắn không khỏi có một cảm giác có thể nắm trong tay tất cả mọi thứ, lại bởi vì có thể đối đầu với Toái Niết tu sĩ, vô hình trung khiến cho hắn có một chút tự mãn.
Khi nhìn đến Cát Cùng, nếu hắn vẫn còn chút cẩn thận như trước kia, tuyệt đối sẽ không mưu toan đả thương đối phương khi vẫn có cơ hội rời khỏi, thế cho nên mới rơi vào kết cục bị đối phương nuốt lấy.
Phân thân tử vong dường như là một đòn cảnh cáo, hung hăng nện lên đầu Vương Lâm, đem sự tự mãn trong lòng hắn lập tức đánh nát, không còn một chút nào tồn tại.
Cảm giác tử vong trong khoảnh khắc vừa rồi cực kì chân thật, cũng khiến cho Vương Lâm lần thứ hai trong cuộc đời này nếm trải hương vị của cái chết. Mang theo sự chua xót, Vương Lâm trầm ngâm thật lâu, lúc ngẩng đầu, thần sắc ngưng trọng, lộ ra vẻ cẩn thận, hai tay bấm quyết, điểm vào mi tâm một cái, lập tức phân ra một đạo nguyên thần xuất hiện.
Cũng như lúc trước, một lần nữa lấy đá vụn bốn phía ngưng tụ thành một khối phân thân, nguyên thần dung nhập vào, nhoáng lên một cái, biến mất ở bên trong ngọn núi.
- Tiên thuật này Thanh Lâm cần rất nhiều tiên lực, hơn nữa nếu có nhiều phân thân hơn, đối với nguyên thần của ta sẽ có ảnh hưởng rất lớn. Phân thân thứ hai này, dĩ nhiên đã là cực hạn… …….
Vương Lâm nhắm hai mắt lại, yên lặng tĩnh tọa, tâm thần đặt lên phân thân.
Dùng thuật Súc Địa Thành Thốn, Vương Lâm lại đi tới Chu Tước Tinh, không hề ngừng lại, trực tiếp đi vào trong vùng đất Cổ Thần, ở trước lối vào hít sâu, một bước tiến vào trong.
Với sự cẩn thận khi còn là Kết Đan tu sĩ năm đó, Vương Lâm đi một mạch xuyên qua hư vô, rất nhanh đã đi tới chổ vòng xoáy lối vào kia, tay phải tung một trảo vào hư không, lấy ra một thanh phi kiếm, thần thức ngưng tụ lại trên đó, khống chế phi kiếm bay thẳng vào vòng xoáy. Thanh phi kiếm vừa mới đi vào, hắn liền lập tức cảm thấy được một cơn bão cát.