Tiên Nghịch

Chương 1990: Không đi!



Tất cả lực lượng dung nhập trong một chỉ này, đồng thời điểm tới, lại càng nhờ mảnh vỡ cốt âm đao của hắn phản chiếu kim quang trong mắt, khiến lực lượng của phân thân Vương Lâm trong hư vô trong trận pháp được hình thành tại mặt đao không lớn này phóng ra tới mức độ lớn nhất.

Dùng tất cả lực lượng để đánh ra một chỉ này, sát khí tràn ngập cơ thể Vương Lâm. Tính cách của hắn từ trước tới giờ đều như vậy, nếu có người muốn giết hắn vậy thì hắn nhất định phải giết đối phương!

Trên con phố dài đầy gió tuyết, một chỉ bất ngờ xuất hiện này cùng một chỉ ẩn chứa sát lục của Vương Lâm trong tích tắc va chạm với nhau!

Trong gió tuyết, song chỉ ***ng nhau trong nháy mắt, lực lượng Đạo Cổ do Hồn Huyết biến thành ầm ầm bộc phát, va chạm đầu tiên với ngón tay kia.

Tiếng ầm vang bỗng nhiên truyền ra. Năm thần mạch trong cơ thể Vương Lâm ngưng tụ chín mươi chín thân ảnh thành một, hơn nữa có lực lượng của Thiên Ngưu Hồn Khải, trở thành làn sóng oanh kích thứ hai, đánh thẳng lên ngón tay đối phương!

Tiếng chấn động kinh thiên động địa truyền ra. Trong đêm gió tuyết yên tĩnh này tiếng động này giống như sấm sét cuồn cuộn, chấn động bốn phía, càng khiến cho Hải Tử Thiên Tôn đang định tới trợ giúp chấn động tâm thần, hai chân cất lên nhưng lại không thể đi về phía trước.

Ngón tay của đối phương cũng sững lại một chút, xuất hiện một tia máu, giống như đối với một đòn phản kích của Vương Lâm, ngón tay này cũng không chịu nổi.

Nhưng tất cả còn chưa chấm dứt. Ngũ hành chân thân của Vương Lâm, lôi đình chân thân, còn cả dòng xoáy do tam đại hư bản nguyên biến thành lúc này đồng thời ngưng tụ lực lượng lại làm một theo đầu ngón tay của Vương Lâm trở thành làn sóng oanh kích thứ ba. Bên trong ẩn chứa đạo cả đời của Vương Lâm!

Tiếng ầm ầm điếc tai truyền ra. Ngón tay của Vương Lâm lập tức cũng tràn ngập tơ máu. Nhưng hắn không lùi bước chút nào, trong tiếng gầm nhẹ liền điểm tới!

Làn sóng oanh kích thứ tư đến từ lực lượng phân thân của Vương Lâm trong hư vô. Luồng lực lượng này từ hai mắt Vương Lâm hóa thành kim quang, bao phủ đầu ngón tay của hắn, đồng thời cũng khiến cho kim mang phản chiếu từ ốt đao trở nên mãnh liệt, khiến cho ngón tay hắn trong chớp mắt này hoàn toàn biến thành màu vàng!

Một ngón tay màu vàng kim!

Chiến lực đỉnh điểm của hắn khiến cho ngón tay đối phương vừa đột nhiên xuất hiện trong một tích tắc đối kháng liền ầm ầm tan nát!

Nhưng trong chớp mắt khi ngón tay của đối phương tan nát, một giọng nói bình tĩnh liền vang lên trong thiên địa này.

- Nhân mất đi cho nên sau khi ngưng tụ lại liền gọi là Hữu!

Lời nói này vang lên, ngón tay vừa tan nát liền dùng tốc độ mà mắt thường có thể nhìn thấy được, ngưng tụ lại một lần nữa, giống như chưa từng tồn hai, lại va chạm với ngón tay của Vương Lâm một lần nữa!

- Nhân tồn tại cho nên sau khi biến mất mới gọi là Không!

Trong tích tắc khi lần thứ hai va chạm, lực lượng Đạo Cổ ẩn chứa trên ngón tay của Vương Lâm chợt biến mất một cách quỷ dị, hóa thành không! Ngoài ra thì thần thông do thần mạch ngưng tụ, còn cả lực lượng của Hồn Khải cũng biến mất, giống như bị gió thổi đi, từ tồn tại hóa thành hư vô.

Thậm chí cả ngũ hành chân thân, lôi đình chân thân của hắn dưới lực lượng quỷ dị này cũng tan thành mây khói. Nhưng tam đại hư bản nguyên của hắn lại vẫn tồn tại như trước!

Ba bản nguyên này là bản nguyên căn bản nhất của Vương Lâm, là cảm ngộ cả đời của hắn là biểu hiện đối với đạo, đối với sinh tử, nhân quả, chân giả, không có bất cứ lực lượng nào có thể xua tan được!

Không bị tản đi còn cả kim quang do phân thân của Vương Lâm trong hư vô biến thành!

Tiếng ầm vang lan ra. Khóe miệng Vương Lâm tràn máu tươi, thân thể bị cuốn đi. Nhanh chóng lui lại phía sau, tay phải vung về phía trước. Lập tức mảnh vỡ cốt đao tạo thành trận pháp liền lóe lên kim quang, cũng vỡ tan nhưng lại bắn tới ngón tay đang mơ hồ ngưng tụ lần thứ ba!

Tiếng chấn động tỏa ra khắp con phố dài, khiến cho gió tuyết như sững lại. Chỉ thấy ngón tay vừa ngưng tụ lại một lần nữa bởi cốt đao gào thét đánh tới, lập tức bị vỡ tung thành nhiều mảnh, nhưng lại có dấu hiệu ngưng tụ lại lần thứ tư.

Vương Lâm lui về phía sau với tốc độ cực nhanh, trong chớp mắt đã tới cuối phố. Nơi này chính là biên giới bị giam cầm. Đánh tan nơi này hắn có thể rời khỏi đây, thoát khỏi sát cục này!

Nhưng ngay trong tích tắc khi hắn tới cuối con phố, chỉ thấy trên mái nhà hai bên phố đột nhiên có dao động trong hư vô, xuất hiện gần trăm hư ảnh mơ hồ trong gió tuyết!

Gần trăm thân ảnh này hai mắt lộ vẻ lạnh lùng, trong tích tắc xuất hiện bất ngờ trong tay đều cầm một cây cung, nhắm về phía Vương Lâm. Trăm người đồng loạt giương cung, trong nháy mắt liền có tiếng dây cung bị kéo căng vang lên. Gió tuyết lúc này liền hình thành hơn trăm mũi tên tuyết trên dây cung!

Cũng trong chớp mắt khi trăm mũi tên này ngưng tụ ra, gần trăm người này đồng loạt phun máu tươi lên mũi tên tuyết. Thân thể bọn họ dùng tốc độ mắt thường có thể trông thấy, lập tức héo rũ đi, giống như một ngụm máu này đã hút hết tính mạng của bọn họ vậy!

- Tử sĩ!

Đồng tử trong mắt Vương Lâm co rút lại. Những người xuất hiện trong sát cục này ngoài ngón tay kia ra toàn bộ đều là tử sĩ. Bọn họ hoàn toàn dùng cái giá của tử vong mà tại thành cục diện đáng sợ này!

Loại cục diện này Vương Lâm cả đời mới gặp qua mấy lần nhưng không lần nào có thể so sánh với lần này. Phải biết rằng những sát cục trước đây. Nhưng người giết Vương Lâm còn để ý tới sinh tử của bản thân. Nhưng lúc này hắn phải đối mặt với đám người không cần biết tới sinh tử!

Trong chớp mắt, thân thể hơn trăm người này bất ngờ tiêu tán, thậm chí cả hài cốt cũng không lưu lại, toàn bộ hóa thành tro bụi. Nhưng trước khi bọn họ tử vong, dây cũng buông ra.

Bọn họ biến mất, một trăm tiếng vun vút kinh thiên động địa vang lên!

Tiếng dây cung bắn ra này vọng tới, hơn trăm mũi tên màu máu từ các vị trí bay thẳng về phía Vương Lâm. Hơn trăm mũi tên này hóa thành trăm đạo cầu vồng, tốc độ cực nhanh, trong nháy mắt đã tới gần, không để cho Vương Lâm có chút cơ hội nào né tránh!

Vương Lâm ngửa mặt lên trời gầm thét, hai tay bắt quyết, hướng về phía trước đây ra. Lập tức mái tóc bạc trắng của hắn tung bay, y phục phồng lên, hai mắt lóe lên kim quang. Bất ngờ phía sau Vương Lâm xuất hiện một mặt trời trong gió tuyết.

Trong nháy mắt khi mặt trời này xuất hiện, cả con phố dài tiêu tán, thiên địa cũng trở thành một vùng biển rộng đen kịt, mặt trời ban mai đang ló dạng, tỏa ra lực lượng xua tan tất cả màn đêm!

- Tàn Dạ!

Thuật này vừa đánh ra, hơn trăm mũi tên máu kia dung hợp với màn đêm. Bị lực lượng xé tan màn đêm này quét ngang, phát ra những tiếng ầm ầm liền tung không ngừng.

Trong tiếng động này, giọng nói của Vương Lâm vọng ra!

- Ta tin rằng tất cả đêm tối đều phải bị hủy diệt trước ánh sáng!

- Ta tin rằng tất cả mọi thứ đối với vầng mặt trời bình minh đều là hư vô!

- Ta tin rằng tất cả không và vô đều không thể luân hồi!

Lời nói của Vương Lâm vang lên, vầng mặt trời màu vàng kim bên ngoài cơ thể bỗng nhiên bộc phát ra ánh sáng cực mạnh. Hàng trăm mũi tên kia đồng loạt tan nát, ngay cả ngón tay đang ngưng tụ lần thứ ba trong ánh mặt trời này cũng phát ra tiếng xèo xèo, tỏa ra một lượng lớn hắc khí.

Vương Lâm ngửa mặt lên trời gầm nhẹ, hai tay hướng về phía trước vung mạnh lên. Mặt trời do Tàn Dạ thuật biến thành lập tức điên cuồng oanh kích, quét ngang qua khiến đêm tối tiêu tan. Ngón tay xuất hiện trong hư không trong nháy mắt ***ng tới mặt trời này liền sụp đổ!

Tiếng ầm vang duy trì liên tục, ánh sáng bốn phía tiêu tán, tất cả khôi phục như thường, con phố vẫn đầy gió tuyết như trước!

Nhưng y phục trên người Vương Lâm đã có bảy lỗ hổng, trong đó có bảy mảnh vỡ của mũi tên không bị hủy diệt bởi Tàn Dạ, phá vỡ vầng mặt trời bình minh mà xuyên qua thân thể Vương Lâm.

Khóe miệng hắn trào máu tươi, thân thể lảo đảo lùi lại phía sau, tay phải nắm thành quyền, ầm ầm đánh lên biên giới giam cầm của con phố này. Một quyền hạ xuống liền khiến hư không nơi này vặn vẹo.

Chỉ thấy nơi vặn vẹo này có một cái vòng bảo hộ, bất ngờ lan ra. Bao phủ cả con phố này. Trong nháy mắt khi xuất hiện sóng gợn, Vương Lâm lập tức thấy bên ngoài con phố này có mấy vạn tu sĩ mặc hắc bào đang ngồi!

Đám hắc bào tu sĩ này giống như bị một lực lượng dung hợp với nhau. Cũng chính bọn hắn dưới lực lượng này hợp thành lực giam cầm nơi này!

- Ngươi trốn không thoát đâu!

Một giọng nói bình tĩnh vang vọng trên con phố. Giọng nói này xuất hiện, ngón tay vừa tan nát lại huyễn hóa ra.

- Vì giết ngươi, lúc này đã dùng tới lực lượng mạnh nhất của tông môn ta rồi!

Trong khi giọng nói này vang vọng, sóng gợn trên con phố tiêu tán. Tất cả những gì Vương Lâm nhìn thấy bên ngoài từ từ trở lên mơ hồ, cuối cùng hoàn toàn hóa thành hư vô một lần nữa. Không còn tồn tại.

Chẳng qua trong tích tắc khi hình ảnh bên ngoài biến mất, Vương Lâm thấy trong mấy vạn tu sĩ có hơn trăm người ngẩng phắt đầu, giống như sau khi nuốt đan dược, thân thể liền sụp đổ. Nguyên Thần của bọn họ hóa thành những làn khói bay thẳng về phía con phố bị giam cầm này.

Cùng lúc đó, trên con phố này bất ngờ xuất hiện trăm thân ảnh mơ hồ trong gió tuyết. Bọn họ sau khi xuất hiện liền bộc phát ra tu vi Thiên Tôn, không để ý tới sinh tử mà lao về phía Vương Lâm!

Hai mắt Vương Lâm bình tĩnh, vô cùng lạnh lùng. Hắn xoay người vọt về phía hơn trăm thân ảnh kia, ánh mắt xuyên thấu bọn họ, rơi vào ngón tay vừa ngưng tụ kia. Ngón tay này lơ lửng trên không, vẫn không nhúc nhích.

- Không đế vương mỗ rời đi. vậy thì Vương mỗ hôm nay đơn giãn là không đi nữa! Phương pháp tốt nhất để giải sát cục này chính là giết sạch toàn bộ các người, thế cục này hiển nhiên là sẽ bị phá vỡ.

Mái tóc của Vương Lâm trong tích tắc này lại dài ra một cách quỷ dị, mơ hồ tràn ngập màu đen, giống như mái tóc đổi màu vậy!

Hai mắt hắn vô cùng bình tĩnh, lộ ra vẻ vô tình. Sự vô tình này chính là vẻ lạnh lùng nhìn chúng sinh trong thiên địa. Giờ phút này Vương Lâm lạnh lùng như tuyết!

Ta vốn không muốn sát lục phủ xuống, nhưng hôm này, các ngươi...phải chịu sát lục của ta!

Hai mắt Vương Lâm nhắm lại, trong nháy mắt khi mở ra giống như bị chiến tiên nhập thể. Sát lục lôi đình bản nguyên trong cơ thể hắn lần đầu tiên trở thành chủ đạo trong thân thể Vương Lâm!

Đây cũng là lần đầu tiên Vương Lâm buông lỏng cấm chế cho sát lục lôi đình chân thân, buông lỏng cho thái sơ bản nguyên, khiến cho sát lục lôi đình trong lôi đình bộc phát ra!