Tiên Nghịch

Chương 1991: Vương Lâm tóc đen!



Lôi đình này ẩn chứa một sức mạnh diệt thế, hủy diệt tất cả sinh linh. Sự tồn tại của nó chính là khởi nguồn của tất cả sự hắc ám trong thiên địa, là biểu hiện của tất cả những sự hủy diệt và tử vong!

Ngay khi Vương Lâm mở hai mắt, trong hai mắt hắn không có kim quang, mà chỉ có một màu tối đen. Màu tối đen này chiếm cứ toàn bộ đồng tử của hắn làm cho mái tóc trên đầu hắn với tốc độ mắt thường có thể nhìn thấy được toàn bộ đều biến thành màu đen!

Mái tóc đen dài, hai mắt đen kịt, một Vương Lâm màu đen!

Không biết trạng thái của ta hôm nay có thể vượt qua tầng thứ nhất của Thiên Tôn Niết không…

Khóe miệng Vương Lâm lộ ra nụ cười mỉm, nhưng nụ cười này bất kỳ kẻ nào nhìn thấy tâm thần đều phải phát lạnh!

Mỉm cười này không phải biểu lộ một sự vui sướng, mà là vẻ tàn nhẫn!

Hải Tử Thiên Tôn ở đằng xa ngay khi nhìn thấy nụ cười của Vương Lâm, lập tức toàn thân lạnh như băng, giống như người ở trước mặt và Vương Lâm mà nàng biết hoàn toàn khác xa nhau!

Vương Lâm tóc đen này thậm chí còn làm cho nàng có một cảm giác sợ hầi đến cực điểm, giống như là một thiên địch, khiến cho thân thể nàng run rẩy, liên tục lùi lại phía sau mấy bước!

Còn có ngón tay xuất hiện từ trong hư vô kia trong khoảnh khắc này cũng chậm rãi thu lại, mơ hồ từ trong hư vô lộ ra hai ánh mắt mang theo một vẻ khiếp sợ!

Giết chóc, bắt đầu.

Mái tóc đen của Vương Lâm tung lên, từ bên trong thân thể hắn lập tức phát ra tiếng nổ ầm ầm. Chỉ thấy vô số lôi đình màu đen bỗng nhiên xuất hiện, vờn quanh bốn phía Vương Lâm. Hắn ngửa mặt lên trời gào lên một tiếng, lao thẳng tới mấy trăm thân ảnh phía trước.

Mấy trăm thân ảnh này vốn không hề sợ chết, bọn họ chính là tử sĩ, mục đích tới đây chính là lấy mạng sống ra làm giá phải trả để hoàn thành nhiệm vụ. Thậm chí tình cảm của bọn họ đã bị áp chế rất sâu, gần như đã bị xóa bỏ!

Nhưng lúc này, khi tận mắt nhìn thấy Vương Lâm tóc đen kia đang gào thét lao tới, mấy trăm thân ảnh này đều tâm thần chấn động, nhưng lúc này bọn họ đã không còn đường lui, nhất tề lao tới!

Vương Lâm tóc đen lộ ra một nụ cười tàn nhẫn, hai mắt lóe lên vẻ điên cuồng, trong lúc bước tới trực tiếp tới gần mấy trăm người này. Hắn giơ tay phải lên, bỗng nhiên vung về phía trước, lôi đình màu đen ầm ầm vang lên, hình thành nên một tấm lưới lôi đình màu đen.

Tiếng ầm ầm vang vọng, mấy chục người đi đầu trong đám mấy trăm người kia ngay khi tấm lưới lôi đình này úp tới đều tự bạo. Tiếng ầm ầm vang lên kinh thiên, sức mạnh do tự bạo hình thành nên va chạm với tấm lưới lôi đình.

Nhưng điều quỷ dị là sức mạnh này mặc dù có thể phá tan thiên địa, nhưng ở trước mặt tấm lưới này lại vô cùng yếu ớt. Tấm lưới lôi đình này tản ra, hóa thành vô số lao thẳng về phía trước.

Phàm là những người bị tấm lưới lôi đình này chạm phải đều lập tức run lên, thân hình tan nát!

Vương Lâm đi lại như gió. đối mặt với mấy trăm người này thân thể hắn không ngừng hiện lên lôi đình, những nơi hắn đi qua hề thân ảnh nào chạm phải đều ầm ầm tan vỡ!

Thân thể hắn cực nhanh, trong nháy mắt đã xuất hiện ở phía sau một thân ảnh gió tuyết mơ hồ, giơ tay phải lên, điểm lên thân ảnh này một cái. Dưới một chỉ này, lôi đình màu đen lóe lên, tu sĩ kia run rẩy, lập tức nổ tung.

Thân thể Vương Lâm nhoáng lên một cái, không ngừng nhoáng lên mà chém giết. Hắn dường như không biết mệt mỏi, thậm chí không biết thương xót. Những sức mạnh tự bạo kia đánh lên người hắn không khiến hắn dừng lại một chút nào.

- Kết thúc!

Trong mấy nhịp thở ngắn ngủi, những người chết dưới lôi đình của Vương Lâm đã lên tới một nửa. Trăm người còn lại trong tiếng gầm nhẹ của một người ngưng tụ lại với nhau, hợp thành một trận pháp quỷ dị. Ngay khi trận pháp này hình thành, mặt đất chấn động, dường như có địa khí phun lên, dũng mãnh dung nhập vào trong trận pháp của những người này, bất ngờ hóa thành một bàn tay rất lớn. Bàn tay này toàn bộ có một màu đen. sau khi hiện ra lao thẳng tới chụp lấy Vương Lâm tóc đen.

Bước chân của Vương Lâm không hề dừng lại, hắn giơ hai tay lên, bất ngờ có hàng trăm đạo lôi đình màu đen bỗng nhiên xuất hiện, bên trong ẩn chứa một sức mạnh chết chóc hủy diệt, hóa thành những làn khói nhẹ, bao phủ toàn thân Vương Lâm, khiến cho thân hình hắn lúc này giống như một đạo lưu tinh do vô số lôi cầu tạo thành, lao thẳng tới cánh tay kia.

Ầm ầm ầm ầm!

Cánh tay kia đột nhiên vỡ tan, trăm người ở bên trong toàn bộ đều tan nát. Vương Lâm đi ra, khóe miệng tràn ra máu tươi, nhưng hai mắt hắn lại càng thêm vẻ điên cuồng. Ngay khi hắn định bước lên phía trước, đột nhiên ở phía trước hắn hư không bỗng nổi lên gợn sóng, ngón tay lúc trước đã biến mất bỗng nhiên lại xuất hiện, điểm lên mi tâm Vương Lâm!

- Tất cả mọi thứ đều sẽ trở thành Vô.

Theo một chỉ điểm xuống, một thanh âm kỳ dị vang vọng trong thiên địa.

Nhưng ở dưới một chỉ này, Vương Lâm lại ngẩng mạnh đầu, vẻ điên cuồng trong hai mắt hắn càng đậm, không hề có một chút nào dấu hiệu tiêu tan.

Hủy diệt vốn là để làm cho tất cả mọi thứ trở thành hư vô, chỉ với sức mạnh của ngươi mà cũng dám làm cho tan tiêu tan sao!

Vương Lâm giơ tay phải lên đánh một quyền vào thiên địa phía trước. Hư không xuất hiện sự vặn vẹo kịch liệt, mơ hồ truyền ra một tiếng kêu bi thương. Theo gợn sóng nổi lên, ngón tay điểm lên mi tâm Vương Lâm lập tức tiêu tan.

Ngay khi ngón tay kia tiêu tan, ở hai bên đường bất ngờ xuất hiện mấy ngàn thân ảnh mơ hồ. Nhưng thân ảnh này sau khi xuất hiện đều nhất tề nhằm về phía Vương Lâm!

Khóe miệng Vương Lâm lộ ra một sự tàn nhẫn nồng đậm. vẻ điên cuồng trong mắt ngợp trời. Trong khi hắn xoay mạnh người, tóc đen trên đầu tung bay, chợt kéo dài ra một cách quỷ dị, hướng về bốn phía lao nhanh đi, trong nháy mắt va chạm với mấy ngàn thân ảnh kia.

Tiếng ầm ầm vang vọng, mấy ngàn thân ảnh kia ngay khi bị tóc đen chạm phải liền chọn cách tự bạo, hình thành nên một vòng xoáy hủy diệt thiên địa. Bao phủ thân hình Vương Lâm.

Trong tiếng ầm ầm vang vọng, Vương Lâm phun ra một ngụm máu tươi, nhưng phần lớn sức tấn công lúc này đã bị vô số sát lục lôi đình từ trên thân thể hắn tản ra đối kháng.

Trên đường lại xuất hiện thêm mấy ngàn thân ảnh, ở phía sau bọn họ lại có mấy ngàn người hiện ra.

Thần sắc Vương Lâm dữ tợn, trong khi ngẩng mặt lên trời gào thét, hắn giơ tay phải lên túm mạnh vào ngực!

- Thiên Ngưu Hồn Kkhải, đi ra cho ta!

Trong tiếng gầm nhẹ, tay phải hắn kéo mạnh một cái, bất ngờ từ trong ngực kéo ra hồn phách của thiên ngưu, ném ra phía ngoài. Trên thân thể hắn lúc này đã không còn Thiên Ngưu Hồn Khải!

Sau khi vứt Hồn Khải đi, vẻ điên cuồng của Vương Lâm tóc đen chợt biến mất, hóa thành một sự bình tĩnh, nhưng khóe miệng của hắn vẫn lộ ra một sự tàn nhẫn.

Mất đi Hồn Khải, lập tức khiến cho tu vi của Vương Lâm giảm xuống, nhưng cùng lúc đó, khí tức chết chóc hủy diệt trên thân thể hắn cũng tăng mạnh lên mấy lần. Dưới khí tức này, những tia hắc khí ở bên ngoài thân thể Vương Lâm tràn ngập càng đậm. Thân thể hắn nhoáng lên một cái lao thẳng tới mấy ngàn người kia!

Trận chém giết trong khi Hải Tử Thiên Tôn đang run rẩy tâm thần không ngừng tiếp tục. Vương Lâm giống như là ma tôn, mỗi khi hắn giết một người, bên ngoài thân thể hắn lại có thêm một tia màu đen. Mỗi khi giết một người, đều khiến cho Hải Tử Thiên Tôn kia càng cảm thấy xa lạ!

Trong trận chém giết điên cuồng này, sau một lát, theo mấy ngàn thân ảnh bị xé nát, bên ngoài thân thể Vương Lâm đã có vô số hắc khí vờn quanh, không còn nhìn rõ thân ảnh. Đúng lúc này, ở bên ngoài đám hắc khí của Vương Lâm, ngón tay kia lại một lần nữa hiện ra, hung hăng điểm tới. Nhưng ngón tay này chưa kịp điểm tới đã bị Vương Lâm trực tiếp túm lấy, trong tiếng cười điên cuồng mạnh mẽ kéo ra phía ngoài.

Dưới một cái túm này, một nửa cánh tay đã bị lôi ra.

- Đi ra đây cho ta!

Vương Lâm túm lấy ngón tay kia, trong tiếng gầm nhẹ lao đầu đánh tới. Thiên địa ầm vang, cánh tay này tan nát, đồng thời từ trong hư vô truyền ra một tiếng rên bi thương!

Toàn bộ mọi người hãy tiến vào giết chết người này!

Từ bên trong hư vô, theo tiếng rên kia truyền ra một thanh âm chết chóc!

Khi thanh âm này xuất hiện, chỉ thấy ở hai bên đường, từng đạo thân ảnh nhanh chóng hiện ra. Trong nháy mắt, mấy vạn thân ảnh nhất tề xuất hiện, sau khi chiếm cứ toàn bộ phạm vi ở nơi này, không để ý tới Hải Tử Thiên Tôn chút nào, mà lao thẳng về phía Vương Lâm.

Thân thể Vương Lâm tóc đen lùi lại mấy bước, trên thân thể bị rất nhiều hắc khí bao phủ. Hai mắt hắn bình tĩnh, khóe miệng nở một cười tàn nhẫn trông không phù hợp một chút nào. Bỗng nhiên hắn giơ tay phải lên, hung hăng vỗ mạnh lên mi tâm!

- Ngũ hành chân thân, đi ra cho ta!

Dưới một cái vỗ này, thân thể Vương Lâm run lên kịch liệt, ở bên ngoài thân thể hắn xuất hiện những hư ảnh trùng điệp. Chỉ thấy ngũ hành chân thân kia dưới một cái vỗ của hắn từ trong thân thể bị chấn ra ngoài!

Ngũ hành chân thân lảo đảo, thần sắc cực kỳ ngưng trọng, lui về phía sau xuất hiện ở bên cạnh Hải Tử Thiên Tôn, ngưng thần nhìn lại.

Chỉ thấy tu vi của Vương Lâm tóc đen kia sau khi mất đi ngũ hành chân thân tu vi lại giảm xuống, nhưng khí tức chết chóc bên ngoài thân thể hắn lại càng trở nên tinh thuần hơn!

- Cấm chế bản nguyên, đi ra cho ta!

- thái sơ bản nguyên, đi ra!

- Lôi đình bản nguyên, cũng đi ra!

Vương Lâm bị đám hắc khí bao phủ, trong tiếng gào thét này bản nguyên ở trong cơ thể hắn bất ngờ bị chấn ra bên ngoài thân thể!

Lúc này, mấy vạn thân ảnh kia tới gần, Vương Lâm ở bên trong hắc khí ngẩng mạnh đầu, hai mắt hắn vẫn bình tĩnh như trước, nhưng nụ cười tàn nhẫn trên khóe miệng hắn đã tiêu tan đi không ít. Thân thể hắn nhoáng lên một cái cùng với mấy vạn người kia bắt đầu chém giết.

Trong tiếng ầm vang không ngừng, một lát sau, Vương Lâm phun ra máu tươi, thân thể hắn như muốn vỡ thành từng mảnh. Mặc dù hắn đã mạnh trở lại nhưng cũng không thể chịu được sự chém giết của mấy vạn người này!

- Sinh tử, nhân quả, chân giả, đi ra cho ta!

Vương Lâm ở bên trong hắc khí phát ra tiếng gào thét cuối cùng. Trong tiếng gào thét này, thân thể hắn run lên, chỉ thấy ba hư bản nguyên kia cũng bị bức ra ngoài thân thể!

Lúc này Vương Lâm tóc đen ở bên trong đám sương đen chỉ còn hai đạo bản nguyên, một là hủy diệt, một là sát lục! Càng không có bất cứ chân thân nào, chỉ có một bản thể!

Hắc khí ở bên ngoài thân thể hắn trong khoảnh khắc này chợt co rút lại, hóa thành một trường bào màu đen mặc lên người Vương Lâm. Tóc trên đầu hắn toàn bộ đã biến thành màu đen, hai mắt bình tĩnh, khóe miệng không còn mỉm cười nữa, thoạt nhìn toàn thân giống như là hóa thần tử vong!

Hắn bình tĩnh nhìn mấy vạn người kia, nhắm hai mắt lại. Ngay khi hắn nhắm mắt lại, thân thể mấy vạn người kia bất ngờ run lên. Ngay khi Vương Lâm tóc đen này mở mắt ra, mấy vạn người này ở trước mặt hắn toàn bộ đều hóa thành mây khói!

Những thứ tiêu tan còn có đường phố, còn có nhà cửa hai bên, toàn bộ vô thanh vô tức đã trở thành bụi trần của lịch sử, hóa thành một đống đổ nát. Thậm chí ngay cả gió tuyết kia trong lúc phủ xuống cũng lần lượt biến thành màu đen.

- Tỏa thiên vận, ấn minh triều. Chúng sinh không thể biết được thật giả, thường lao vào bế khổ, vĩnh viễn mất đi chân đạo, phụng chí tu chân hành!

Vương Lâm thì thào, giơ tay phải lên, túm lấy ngón tay đột nhiên xuất hiện đang điểm tới bên người, nhẹ nhàng vuốt một cái.

Rắc một tiếng, ngón tay này bị hắn vuốt mạnh! Kéo một cái, một thân ảnh toàn thân tỏa ra ánh sáng màu trắng bị hắn lôi từ trong hư vô ra, kéo ra ngoài.

- Ngươi không phải là quốc sư!

Vương Lâm cũng không nhìn, sau khi kéo thân ảnh màu trắng này ra, tay phải buông hắn ra, trực tiếp bóp lấy cổ thân ảnh này, lại vuốt một cái.

Thân thể thân ảnh kia run lên kịch liệt, ầm ầm tan vỡ.

- Ngươi… ngươi không phải là Vương Lâm! Ngươi là ai?

Thanh âm của Hải Tử Thiên Tôn hoảng sợ đến cực điểm, vang vọng trong đêm tối yên tĩnh.

Vương Lâm tóc đen quay đầu, lạnh lùng nhìn về phía Hải Tử Thiên Tôn, từng bước đi tới.