Mười mấy năm qua, mỗi khi đến Tết Nguyên tiêu Lâm thị sẽ chịu nỗi đau thấu tim vì Khê Khách đã bị kẻ xấu bắt đi vào ngày này. Tết Nguyên tiêu năm nay, cuối cùng con gái cũng quay về bên cạnh mình, Lâm thị cảm thấy rất vui mừng, giữ vững tinh thần chuẩn bị buổi tối ra ngoài đi rước đèn cùng hai con gái.
Đương nhiên là Liên Ba bằng lòng đưa mẫu thân ra ngoài giải sầu, chỉ là lo lắng cơ thể Lâm thị suy nhược đi lại bất tiện. Nàng đang định bảo An Tiểu Hổ đi thuê một chiếc kiệu thì Bồng Lai bỗng xuất hiện đưa một chiếc xe lăn mới tinh tới.
Chiếc xe lăn này được thiết kế tinh xảo, đẩy đi mượt mà, dễ ngắm đèn hơn là ngồi trong kiệu, Liên Ba vô cùng vui vẻ mà hỏi lai lịch của xe lăn.
Bồng Lai cười hì hì nói: “Là lang quân nhà ta mời người làm đó.” Nói xong còn cố ý nhìn thoáng qua Thanh Đàn, ý là Lý Hư Bạch tặng món quà này để lấy lòng nàng.
Đáng tiếc là, Thanh Đàn giống như không cảm kích, hỏi hắn: “Là Vi Vô Cực làm sao?”
Bồng Lai gật đầu: “Trước khi đi, lang quân đã dặn dò hắn dù thế nào cũng phải làm xong vào Tết Nguyên tiêu để đưa đến đây ạ. Tết Nguyên tiêu nữ lang cùng phu nhân đi ngắm đèn, có lẽ cần dùng đến.”
Thanh Đàn cười nhẹ nhàng nói: “Ngày mai ta sẽ đưa chút đồ ăn ngon cảm ơn huynh ấy.”
Bồng Lai rầu rĩ cáo từ. Trong lòng thầm nói, nữ lang ơi sao cô không cảm ơn lang quân nhà ta, chẳng lẽ không phải là tâm ý của lang quân nhà ta sao?
Liên Ba nói với Thanh Đàn: “Tuy rằng xe lăn do Vi Vô Cực làm nhưng cũng phải cảm ơn Lý Hư Bạch cho đàng hoàng. Hắn cũng rất có lòng mà.”
Thanh Đàn đẩy xe lăn, mỉm cười vâng một tiếng. Món quà này không tệ, đợi đến đầu xuân, thời tiết trở nên ấm áp, nàng có thể mang theo mẹ ra ngoài giải sầu mỗi ngày.
Liên Ba nghiêm túc nói: “Hôn nhân đại sự không phải là trò đùa. Lúc đó muội chỉ xem hắn là lá chắn, nói với mẹ là thích hắn. Nếu như nửa năm sau vị hôn thê của hắn không có tin tức gì, muội thật sự đồng ý với hôn sự này à?”
Thanh Đàn lại cười nói: “Tỷ không cần lo đâu. Hắn báo được thù cho cha mẹ thì có thể sẽ biến mất khỏi U Thành. Hôn sự này không phải đương nhiên cũng không thành sao?”
Thật ra nàng cũng cảm thấy bất ngờ với câu trả lời của lão đường chủ, nàng còn tưởng hắn sẽ từ chối ngay, nhưng cẩn thận nghĩ lại thì cảm thấy thời gian nửa năm này có lẽ hắn có ý đồ khác. Có lẽ hắn căn bản không có vị hôn thê nào cả, cho dù cha mẹ đã từng đính hôn cho hắn nhưng hắn cũng đã che giấu tung tích nhiều năm, chỉ sợ vị hôn thê đó đã sớm thành thân với người khác rồi.
Liên Ba không tin: “Đây chỉ là suy đoán của muội thôi. Chờ hắn quay về, muội hỏi xem hắn có dự định này hay không.”
Thanh Đàn nói chắc chắn: “Không cần hỏi. Đối với chuyện của hắn, muội đoán là trúng ngay.”
Liên Ba có phần tiếc nuối: “Vậy thì chứng tỏ muội và hắn có thần giao cách cảm.”
Thanh Đàn trêu ghẹo nói: “Không phải đâu, chứng tỏ muội thông minh đó. Muội đoán lát nữa khi ngắm đèn, Thẩm đại nhân nhất định sẽ tới tìm tỷ đó.”
Liên Ba xấu hổ nói: “Được, muội là thần tính toán.”
Quả nhiên, khi Liên Ba và Thanh Đàn đẩy Lâm thị đi ngắm đèn thì Thẩm Tòng Lan mang theo A Vĩnh bước đến đầu phố đối diện.
Cho dù y đeo mặt nạ, Liên Ba cũng nhận ra thân hình y, huống chi chuỗi ngọc y đeo bên hông là do nàng tự tay bện vào năm đó. Thẩm Tòng Lan cố ý đeo ở eo chính là để nàng liếc mắt liền nhận ra.
Bên cạnh Liên Ba không chỉ có Lâm thị và Thanh Đàn mà còn có Thư Hương, Mặc Hương, An Tiểu Hổ nên Thẩm Tòng Lan không tiện tiến lên, cứ đi theo sau họ không gần cũng không xa.
Thanh Đàn nhạy bén nhận ra sự khác thường, từ nét mặt không được tự nhiên của Liên Ba, nàng đoán được người đàn ông đeo mặt nạ đi sau lưng không xa chính là Thẩm Tòng Lan, thế là nàng thì thầm với Liên Ba: “Muội ở với mẹ, tỷ mau đi đi.”
Sắc mặt Liên Ba đỏ lên, khom lưng nói với Lâm thị: “Mẹ ơi, con đi một chút rồi quay lại.”
Lâm thị không yên tâm, dặn dò An Tiểu Hổ và Mặc Hương đi theo Liên Ba.
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
Hàng xóm láng giềng đều ra ngoài ngắm đèn, Liên Ba lo bị người quen nhìn thấy nên đi đến quầy hàng bên cạnh mua một chiếc mặt nạ na vũ đeo lên. Lúc này nàng mới yên tâm, dũng cảm đi đến trước mặt Thẩm Tòng Lan.
Thẩm Tòng Lan dịu dàng nói: “Ta đã tìm nàng rất lâu rồi. Chỉ sợ hôm nay nàng không ra ngoài.”
Y biết Tết Nguyên tiêu hàng năm đối với mẹ con Lâm thị mà nói là ngày buồn nhất, mấy năm qua bọn họ căn bản không đi ra ngoài ngắm đèn.
Hôm nay tâm tình Liên Ba tốt, mỉm cười đáp: “Năm nay muội muội về rồi, sao ta lại không ra ngoài chứ.”
Dòng người rộn ràng, thỉnh thoảng còn có đứa bé nghịch ngợm chạy nhảy vui đùa ầm ĩ, Thẩm Tòng Lan nắm tay Liên Ba một cách tự nhiên, bảo vệ nàng tránh bị mấy đứa trẻ đụng vào. Liên Ba khẽ giãy một chút rồi cũng mặc kệ hắn. Dù sao hai người cũng đeo mặt nạ, không ai nhận ra. A Vĩnh, Tiểu Hổ và Mặc Hương cũng sẽ không nói lung tung.
Thẩm Tòng Lan đã nhịn rất nhiều ngày mới gặp được Liên Ba, nắm lấy tay nàng không nỡ buông ra. Hai người đi dạo dọc chợ đèn hoa một lúc, không dễ gì mới tìm được chỗ không người ở bên đường.
Thẩm Tòng Lan dừng bước nhìn Liên Ba, giọng điệu có chút hưng phấn: “Sau khi ta về Kinh thì đã nói chuyện cầu hôn với mẫu thân ta. Mẫu thân ta không có dị nghị gì, chỉ khuyên ta đừng quá nôn nóng, sợ người khác chỉ trích ta và nàng đã sớm có tư tình.”
Liên Ba không ngờ rằng mẹ Thẩm lại đồng ý mối hôn sự này, có chút không dám tin: “Có phải huynh lừa ta nói mẫu thân huynh không có dị nghị gì không, dù sao ta cũng từng gả cho người khác mà.”
Thẩm Tòng Lan nghiêm mặt nói: “Chuyện như vậy làm sao dám lừa nàng chứ. Đâu phải là mẹ ta không biết nàng. Trước kia bà đã khen phẩm hạnh của nàng không dứt miệng rồi, cảm thấy ta không xứng với nàng, cưới nàng làm thê tử là suy nghĩ viển vông. Bây giờ ta đã có chức quan, cũng chỉ là miễn cưỡng có thể xứng với nàng thôi.”
Trong lòng Liên Ba ấm áp, nàng nhỏ giọng nói: “Bà đề cao ta quá rồi.”
Thẩm Tòng Lan cầm hai bàn tay nàng lại rồi chân thành nói: “Hai năm nay, nhiều lần có người đến đề nghị thành thân, đều bị ta từ chối hết. Mẫu thân cũng biết trong lòng ta vẫn còn nhớ nàng, người khác không lọt vào mắt ta được.”
Trong lòng Liên Ba hơi cảm động, nói thẳng: “Thật ra ta đã không có dự định lập gia đình nữa.”
Thẩm Tòng Lan nắm chặt lấy tay nàng, thành khẩn nói: “Nàng thử một lần nữa được không?”
Liên Ba mất hết hứng thú nói: “Năm đó Cao Vân Thăng cũng răm rắp nghe lời, thề non hẹn biển với ta, kết quả cũng không phải là giở trò quỷ sau lưng, dan díu với biểu muội à.”
Thẩm Tòng Lan vội nói: “Ta và hắn không giống nhau. Ta tuyệt đối sẽ không phụ lòng nàng.”
“Ta biết. Khi Sở Định Khôn bắt ta, chàng bằng lòng dùng bản thân làm con tin để đổi lấy ta.” Liên Ba dịu dàng nói: “Bởi vì chàng liều mình vì ta nên ta mới đổi ý, sẵn lòng thử lần nữa.”
Thẩm Tòng Lan thở phào: “Ta biết mẹ nàng không yên tâm về nàng nhất, cho nên ta muốn nhanh chóng đính hôn để bà cụ an tâm.”
Liên Ba hừ nói: “Chàng đang lo lắng lỡ như mẹ ta không còn thì không có ai quản được ta nữa. Ta không đồng ý hôn sự, ai cũng không thể làm gì được ta, cho dù chàng là Tri huyện thì cũng bó tay hết cách, đúng không?”
Thẩm Tòng Lan bị nói trúng tâm sự, lúng túng cười nói: “Hôn sự cứ định ra trước, không truyền ra ngoài là được. Cũng không vội thành hôn.” Nói xong lại thấp giọng lầm bầm: “Thật ra ta vội lắm. Ước gì ngày mai có thể cưới nàng luôn.”
Trong lòng Liên Ba mềm nhũn: “Ta đã đồng ý rồi, chàng còn vội cái gì?”
Thẩm Tòng Lan nói: “Sao lại không vội? Gặp nàng rõ ràng là chuyện quang minh chính đại nhưng lại lén lén lút lút giống như làm trộm vậy, còn phải đeo mặt nạ nữa.”
Liên Ba buồn cười: “Ai bảo chàng là quan phụ mẫu cơ chứ.”
Hai người lại lần nữa quay về đầu phố. Sau khi đi dạo chợ đèn hoa xong, Thẩm Tòng Lan lưu luyến không rời mà đưa Liên Ba về.
Trời vừa sáng là Lý Hư Bạch đã rời khỏi Kinh Thành, chạy về nhà ở U Thành và lập tức dặn dò Bồng Lai thu dọn hành lý, buổi chiều sẽ xuất phát đến núi Nhĩ Khổng.
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
Bồng Lai nhìn phòng ngủ của hắn chép miệng, nói nhỏ: “Lang quân, Sở nữ lang đến, đang ở chỗ Vi Vô Cực.”
Lý Hư Bạch dừng tay lại một chút rồi hỏi: “Nàng ấy đã đến mấy lần? Mỗi lần ở lại bao lâu?”
Bồng Lai nói đúng sự thật: “Mỗi ngày tới một lần, xem một chút rồi đi. Chỉ là hôm nay ở lại lâu hơn, hơn nữa còn mang theo vài thứ cho Vi Vô Cực.”
Lý Hư Bạch đẩy cửa phòng ra, đi đến trước tủ quần áo, hơi ổn định tinh thần lại, sau đó đi vào đường ngầm. Cánh cửa gỗ ở đầu bên kia đường ngầm mở ra hắn còn chưa đi đến phía trước thì đã mơ hồ nghe thấy cuộc đối thoại của hai người.
“Mẹ huynh không bị liên lụy chứ?”
“Lúc ta về Kinh Thành thì đã đưa bà ấy đi rồi. Bà ấy an toàn lắm, sẽ không có chuyện gì đâu.”
“Vậy thì tốt.” Một lúc sau, Thanh Đàn hỏi một vấn đề rất đột ngột: “Mẹ huynh có từng đính hôn cho huynh không?”
Vi Vô Cực không chút do dự mà trả lời không.
Thanh Đàn hỏi tiếp: “Huynh là con trai độc nhất, vì sao không thành thân sớm một chút?”
Kể từ khi biết được Thần Lực Đan sẽ khiến người ta chết sớm, lần nào nàng nhìn thấy Vi Vô Cực thì luôn không nhịn được mà nghĩ nếu hắn chết rồi, cha mẹ của hắn làm sao đây. Nếu như có cháu trai thì có lẽ cha mẹ hắn sẽ không đến mức tuyệt vọng nhỉ.
Vi Vô Cực tùy ý nói: “Lý Hư Bạch cũng là con trai độc nhất, hắn cũng chưa thành thân mà.”
“Hắn và huynh khác nhau.” Hắn không cha không mẹ, cũng không chết sớm. Nhưng mà Thanh Đàn không thể nói ra những lời này được.
Vi Vô Cực tò mò: “Sao lại khác nhau.”
Thanh Đàn nghiêm mặt nói: “Huynh không có tiền! Huynh còn không nhân lúc trẻ tuổi xinh đẹp mà nhanh chóng thành thân đi!”
Vi Vô Cực cười đến mức lông mày cũng sắp bay lên: “Trẻ tuổi xinh đẹp à! Ôi chao ta thích nghe lời này nha.”
Trong lòng Lý Hư Bạch nhói lên một cái, hắn đi ra khỏi đường ngầm, vẻ mặt hờ hững nhìn lướt qua hai người: “Buổi chiều chúng ta phải khởi hành.”
Vi Vô Cực kinh ngạc: “Nhanh vậy!”
Thanh Đàn lập tức đứng dậy: “Được, ta về nói với mẹ ta một tiếng.” Một cánh hoa mai rơi xuống từ cành cây, đậu trên mái tóc đen nhánh của nàng.
Lý Hư Bạch nhìn qua nàng, nói một câu: “Chờ đã”, sau đó hất cằm lên với Vi Vô Cực: “Đi lấy địa đồ ra đây.”
Vi Vô Cực nhanh chóng lấy một tấm địa đồ từ trong phòng ra, bày ra trên bàn.
Lý Hư Bạch chỉ vào chính giữa địa đồ, nói với Thanh Đàn: “Đây chính là Sinh Tử Hải.”
Thanh Đàn đã sớm nghe nói đến Sinh Tử Hải, nhưng chưa bao giờ đến đó. Khi nàng nhìn tấm địa đồ của núi Nhĩ Khổng thì mới hiểu được vì sao nơi này gọi là núi Nhĩ Khổng, Sinh Tử Hải
Thì ra con đường đi đến Sinh Tử Hải lại quanh co lòng vòng, đường lại hẹp giống như lỗ tai vậy. Mà trong khe núi đúng lúc có một dòng sông tự nhiên, bao vây nơi cao ở chính giữa thành một hòn đảo. Nhà giam được xây dựng trên đảo, muốn ra vào nhất định phải đi thuyền. Mặc dù chỉ là một con sông, lại được xưng là hải cũng có ý là cách núi cách biển [*].
[*] Cả câu đầy đủ là 隔山隔海不知深,知人知面不知心: Ý nghĩa là không biết được độ sâu của núi của biển, cũng như biết người biết mặt không biết lòng.
Lý Hư Bạch nói: “Người chết sẽ được đưa ra ngoài, chôn cất ở trong cánh rừng tùng ở bờ đối diện.”
Hắn nhìn Thanh Đàn: “Sau khi Vi thúc vào đó thì trước tiên phải tìm được Liên Hạc rồi tìm cơ hội đưa thuốc cho ông ấy. Cho nên không có cách nào xác định được rốt cuộc là ngày nào bọn họ mới được đưa ra khỏi Sinh Tử Hải. Chúng ta chỉ có thể chờ. Trời đông giá rét, chỉ có một căn nhà rách của thợ săn để dung thân, cô nhất định muốn đi cùng sao?”
Thanh Đàn nhướn mày: “Các huynh cũng có thể chịu được, vì sao ta không thể chứ? Huynh có chịu khổ nhiều bằng ta không?”
Lý Hư Bạch không trả lời, trong tay cầm cánh hoa mai rơi xuống từ trên tóc nàng, yên lặng thầm nghĩ: Thật ra, khổ cực ta từng trải còn nhiều hơn nàng đấy.