Tiên Nhân Trạng

Chương 69



Mấy ngày trước Thanh Đàn đã từng nói với Lâm thị là phải cùng Lý Hư Bạch đi ra ngoài một chuyến. Đương nhiên là nàng cũng không dám nói thật. Nàng lấy cớ là mình muốn nhớ lại chuyện khi còn nhỏ, nhờ Lý Hư Bạch đưa nàng đi tìm một vị thần y già ở ẩn tại Kinh Giao, xem xem ông ấy có thể trị liệu cho Thanh Đàn không.

Đương nhiên là Lâm thị đồng ý, hơn nữa bà cũng tin tưởng nhân phẩm của Lý Hư Bạch, không hề nghi ngờ hắn chút nào.

Thanh Đàn rời khỏi đường ngầm, về nhà lấy hành lý đã được chuẩn bị trước, nói với Liên Ba và Lâm thị một tiếng rồi cùng Lý Hư Bạch rời khỏi U Thành, đi cùng họ còn có Vi Vô Cực và Bồng Lai, nhóm bốn người đi vào núi Nhĩ Khổng vào ba ngày sau.

U Thành và núi Nhĩ Khổng ở hai hướng ngược nhau của Kinh Thành, Lý Hư Bạch đi từ Kinh Thành về U Thành rồi mới xuất phát, tính ra thì có lẽ sẽ đến muộn hơn Vi Trường Sinh một ngày.

Đến chân núi, Vi Vô Cực không vội lên núi mà cẩn thận kiểm tra tìm kiếm dọc theo đường đi. Cuối cùng, hắn phát hiện ra một dấu vết trên một tấm bia đá nát, vội vàng chỉ cho Lý Hư Bạch xem: “Cha ta đã đến rồi.”

Lý Hư Bạch nhìn ký hiệu Vi Trường Sinh để lại, thở phào nhẹ nhõm. Bây giờ xem ra mọi thứ đều phát triển thuận lợi theo đúng kế hoạch của mình, chỉ cần Vi Trường Sinh mang theo Liên Hạc ra khỏi Sinh Tử Hải nữa thì ván cờ này đã được xem như là nắm chắc thắng lợi trong tay.

Bốn người đi vòng đến một khe núi phía sau núi, Vi Vô Cực nói với Lý Hư Bạch và Thanh Đàn: “Hai người chờ ở đây, ta và Bồng Lai đi lấy đồ.”

Thanh Đàn nhìn thấy trong khe núi có mấy căn nhà rách thì hỏi: “Là mấy nhà đó sao?”

“Đúng vậy, tháng trước ta từng tới một chuyến, để lại một số bạc cho thợ săn họ Trương, bảo hắn đặt mua đồ chờ ta tới lấy.” Vi Vô Cực đeo mặt nạ, lại lấy một chiếc mặt nạ khác ra để Bồng Lai đeo. Sau khi hai người cải trang thì chia nhau dắt ngựa đi đến trước nhà của thợ săn Trương Đại Dũng.

Trương Đại Dũng nhận ra Vi Vô Cực chính là vị lang quân giàu nứt đố đổ vách mà tháng trước từng tới, hắn vô cùng ân cần đón hai người vào nhà, nói dông nói dài: “Việc lang quân nhắn nhủ ta đã làm xong cả rồi. Trong phòng đã chuẩn bị nồi và lò, ta còn bổ ít củi nhét trong khe núi phía sau. Lương khô và chăn bông thì ta không dám để vào đó, sợ bị người ta trộm mất. Lát nữa ta sẽ ôm tới cho lang quân.”

“Không cần đâu, bọn ta tự mang đi.” Vi Vô Cực lại lấy một thỏi bạc ra đưa cho ông ta: “Chăm sóc mấy con ngựa này giúp bọn ta trước.”

Trương Đại Dũng hớn hở nhận lấy bạc: “Lang quân yên tâm, ta sẽ chăm sóc chúng thật tốt.”

Hắn đã sống hơn nửa đời người mà chưa từng gặp chuyện tốt như vậy, vị thần tài từ trên trời rơi xuống này ra tay hào phóng thật. Trương Đại Dũng vô cùng vui vẻ chạy vào trong phòng, ôm hai bộ chăn mền và một túi lương khô lớn ra, vẻ mặt lấy lòng nói: “Theo lời dặn dò của lang quân, chăn mền đều là đồ mới làm ạ.”

“Đa tạ.” Vô Vô Cực nhận lấy chăn mền, cố ý nói: “Nếu có thể săn được mấy con báo về bán với giá tốt thì cũng không uổng công đi chuyến này.”

Trương Đại Dũng vội nói: “Trên núi này không chỉ có báo với hươu mà còn có lợn rừng và sói nữa ạ. Hai vị lang quân, nhất định phải cẩn thận nhé.”

Vi Vô Cực cười ha ha nói: “Cầu phú quý trong nguy hiểm mà.”

Bồng Lai và Vi Vô Cực ôm chăn mền và lương khô, Lý Hư Bạch và Thanh Đàn lấy hành lý, bốn người đi dọc theo đường hẹp quanh co sau núi, đi thẳng tới cánh rừng tùng kia.

Ngoại trừ Thanh Đàn, ba người bọn họ vì tìm hiểu tình hình, thăm dò địa hình mà đã từng tới núi Nhĩ Khổng mấy lần, căn nhà gỗ của Trương Đại Dũng ở trên vách núi, từ trên cao nhìn xuống vừa vặn có thể nhìn thấy rừng tùng.

Đúng như Lý Hư Bạch từng nói, nhà gỗ thấp bé chật chội, vô cùng đơn sơ. Vấn đề khó khăn lớn nhất là trong phòng chỉ có một chỗ ngủ được tùy tiện ghép lại từ mấy tấm ván gỗ. Thanh Đàn đã làm Phong Hầu mấy năm, màn trời chiếu đất cũng là chuyện thường xảy ra, nàng nhìn lướt qua nhà gỗ mà không nói gì, cũng không hề xuất hiện vẻ bất mãn và hối hận.

Bồng Lai đặt chăn mền lên giường ván gỗ, gãi đầu, khó xử nhìn về phía Lý Hư Bạch: “Lang quân, cái này làm sao mà ngủ?”

Lý Hư Bạch và Vi Vô Cực liếc nhìn nhau, hai người rất ăn ý nói: “Dựng thêm cái lều bên cạnh nhà gỗ đi.”

Sinh Tử Hải không thua gì thiên lao, không có ai từng có chủ ý cướp ngục, con sông đó lại là một lá chắn tự nhiên, cho nên bên kia bờ sông không hề được sắp xếp binh lính canh phòng. Trời đông giá rét như này thì ngoại trừ thợ săn đi ra ngoài săn thú thì trên núi gần như không có ai, vì nhà gỗ ở gần rừng tùng nơi chôn người chết nên lại càng không có ai qua lại.

Vốn dĩ dự định của bọn họ là đợi sau khi Vi Trường Sinh và Liên Hạc được chôn cất thì lại đào hai người lên, cho nên trong hành lý có mang theo dao và xẻng. Vi Vô Cực và Bồng Lai đi chặt một ít cành tùng, nhặt chút cây khô. Thanh Đàn định giúp đỡ thì Vi Vô Cực cười nói: “Chút việc này đâu đến lượt Sở nữ lang động tay vào. Cô đứng ở chỗ cao nhìn ngó, trông chừng thay bọn ta đi.”

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net

Thanh Đàn cười nói được, phi thân nhảy lên một thân cây trên vách núi, từ trên cao nhìn xuống bốn phía. Rừng tùng sâu thẳm, trong đó chôn cất những người chết trong Sinh Tử Hải, không có bia mộ, chỉ dựng một đoạn cành tùng hoặc là cây gỗ trước đống đất, biểu hiện ở đây có chôn người chết.

Ba người tay chân lanh lẹ, chẳng mấy chốc đã dựng được một chiếc lều đơn sơ bên cạnh nhà gỗ, đúng lúc có thể chứa được hai người.

Vi Vô Cực phủi tay nói: “Chiếc lều này trước khi rời đi phải phá đi, không cần làm quá tốt, có thể che gió che mưa mấy ngày là được. Nếu không phải nữ lang ở đây, ba người bọn ta chen chúc nhau cũng không có vấn đề gì.”

Thanh Đàn ngượng ngùng nói: “Là ta gây thêm phiền phức cho các huynh rồi.”

Vi Vô Cực liên tục xua tay: “Chút chuyện nhỏ này thì tính là gì chứ, dù sao bọn ta rảnh rỗi cũng chán. Đúng lúc tìm chuyện để làm, hoạt động gân cốt một chút.”

Bồng Lai ôm một bộ chăn mền trong nhà gỗ ra bỏ vào trong lều, ấp úng hỏi Lý Hư Bạch: “Lang quân, chắc là để ta và Vi Vô Cực ngủ ở đây đi.”

Vi Vô Cực lập tức nói: “Việc này còn phải hỏi sao?”

Thanh Đàn cũng không dị nghị, nghiêng đầu nhìn Lý Hư Bạch, phát hiện tai hắn lại ửng hồng, vẻ mặt hắn hiện lên vẻ ngại ngùng bèn không nhịn được mà cố ý nói: “Ta và Vi Vô Cực ở cùng nhau cũng được.”

Lý Hư Bạch còn chưa lên tiếng thì Vi Vô Cực đã luôn miệng nói: “Không, không, không, không được!”

Thanh Đàn buồn cười: “Huynh sợ ta ăn huynh à.”

Vi Vô Cực cười mỉm chi chỉ vào Lý Hư Bạch: “Hắn sẽ ăn ta.”

Thanh Đàn cố ý nói: “Tại sao hắn lại muốn ăn huynh chứ.”

“Bởi vì hắn…” Vi Vô Cực còn chưa nói hết thì đã bị Lý Hư Bạch cưỡng ép cắt ngang: “Nhanh đi múc nước đi.”

Vi Vô Cực cười đùa hí hửng kéo Bồng Lai ra khỏi lều: “Chúng ta đi lấy nước.”

Thanh Đàn xách chiếc lò từ trong nhà gỗ ra chuẩn bị nhóm lửa. Lý Hư Bạch ngăn nàng lại, nói bằng giọng điệu không cho xen vào: “Cô quay vào nhà đi, để ta làm.”

Thanh Đàn bình thường chỉ từng thấy Lý Hư Bạch xem bệnh cho người ta nhưng chưa từng thấy hắn làm việc nặng. Nhìn dáng vẻ hắn nhóm lửa đốt lò, vô cùng quen thuộc thành thạo, bao gồm cả khi dựng lều, hắn cũng làm dễ dàng như trở bàn tay. Nàng không khỏi thầm thấy lạ, sau khi cha mẹ hắn chết, hắn đến Sóc Châu tìm nơi nương tựa chỗ Tiêu Vinh. Lúc đó Tiêu Vinh đã là Sóc Châu Tiết độ sứ, Tiêu gia dù sao cũng không đến mức để hắn làm việc nặng nhọc đâu nhỉ? Vì sao hắn lại làm những việc này thuần thục như vậy?

Không bao lâu sau, Bồng Lai và Vi Vô Cực đã xách hai thùng nước từ bên sông về, nấu một thùng trước dùng để ngâm lương khô, uống trà, thùng còn lại dùng để rửa mặt.

Bốn người bôn ba cả ngày đều đã rất mệt, Vi Vô Cực và Bồng Lai ngồi trong nhà gỗ nói chuyện một lúc thì ngáp không ngừng, đi sang chiếc lều bên cạnh ngủ. Trong nhà gỗ chỉ còn lại Lý Hư Bạch và Thanh Đàn. Xung quanh bỗng nhiên yên tĩnh, bầu không khí có chút cảm giác mờ ám.

Thanh Đàn trải chăn mền ra, để xoa dịu bầu không khí mà còn cố ý nói đùa: “May mà không phải chăn mền màu đen.”

Lý Hư Bạch lập tức nghĩ đến câu nói không hề suy nghĩ kia của mình, bất giác ngày càng xấu hổ, thấp giọng nói: “Nếu cô cảm thấy không tiện thì ngày mai ta dựng thêm một cái lều nữa.”

Thanh Đàn ngoái đầu nhìn hắn: “Vậy huynh không đắp chăn sao?”

Lý Hư Bạch không lên tiếng.

Thanh Đàn thoải mái nói: “Người hành tẩu giang hồ mà, màn trời chiếu đất cũng là chuyện thường xảy ra, không chú trọng nhiều như vậy. Hơn nữa hai ta cũng không phải ngủ chung gối, vẫn mặc áo mà ngủ, gối ai người nấy nằm, có thể có gì không tiện chứ. Ngược lại là huynh đó, không được tự nhiên, ngại ngại ngùng ngùng, còn e dè hơn cả phụ nữ nữa.”

Nàng vừa nói vừa rút trâm cài tóc trên đầu ra, mái tóc đen tản ra như thác nước, tựa như một vệt ánh sáng lướt qua trước mặt. Nàng tiện tay bó lại, thắt thành một bím tóc, sau đó búng ngón tay tắt đèn.

Ván giường vang lên tiếng kẽo kẹt khiến cho trái tim Lý Hư Bạch đập dữ dội. Hắn có chút không biết làm sao, cũng không dám động đậy lung tung. Trong bóng tối, tiếng hít thở của Thanh Đàn nhẹ nhàng bay bổng giống như gió mát ngày xuân, lẳng lặng tràn đến từ sau lưng, hắn bất giác nắm lấy ngón tay.

Thanh Đàn trở mình, nhìn bóng người đen như mực ở bên giường, nói nhỏ: “Huynh định ngồi cả đêm sao?”

Lý Hư Bạch nói một tiếng: “Không phải” nhỏ đến mức không thể nghe thấy. Hắn chậm rãi nằm xuống, trượt vào trong chăn, ván giường chật hẹp, không có cách nào tránh khỏi việc đụng vào người nàng, trái tim hắn lại đập loạn thình thịch một lúc.

Thanh Đàn cảm nhận được sự căng thẳng của hắn, buồn cười nói: “Huynh không cần sợ, ta sẽ không lừa huynh, cứ muốn gả cho huynh đâu, yên tâm đi.”

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net

“Cô có lừa, ta cũng không sợ.”

Câu trả lời của Lý Hư Bạch khiến Thanh Đàn ngẩn ra, nàng chần chờ một chút rồi hỏi: “Có phải đợi vụ án này kết thúc thì huynh sẽ rời khỏi U Thành không?”

Lý Hư Bạch nói phải.

Thanh Đàn không ngờ hắn sẽ trả lời thật như vậy, mặc dù đã đoán được là như thế nhưng khi chính tai nghe được, trong lòng vẫn thất vọng, buồn bã. Có duyên không phận, đại khái là thế này nhỉ.

Nàng không nói gì nữa, định đi ngủ. Nhưng Lý Hư Bạch lại nói tiếp: “Khi còn nhỏ, Tiêu bá phụ từng định một mối hôn sự ở Sóc Châu cho ta. Nữ lang đó cũng họ Sở.”

Thanh Đàn yên lặng cười khổ, thật đúng là khéo.

Lý Hư Bạch nhẹ giọng nói: “Đợi vụ án này kết thúc ta sẽ đi đến Sóc Châu trước. Nếu nửa năm sau vẫn chưa có tin tức của Sở nữ lang, ta sẽ quay lại U Thành.”

Thanh Đàn miễn cưỡng nói: “Huynh quay lại U Thành làm gì?”

“Lão đường chủ chưa trả lời mẫu thân cô sao?”

“Trả lời rồi.”

“Vậy vì sao cô còn hỏi nữa?”

“Ai mà biết được huynh quay lại U Thành làm gì.” Thanh Đàn cố ý hỏi: “Muốn mở y quán sao?”

“Rõ ràng là cô biết ta không phải nói đến việc này.”

“Ồ, huynh đang nói… quay lại U Thành cưới ta à?” Thanh Đàn chậm rãi nói: “Huynh không cần quay lại nữa, nói không chừng ta đã thành thân với người khác rồi.”

Ván giường kêu tiếng cọt kẹt, Lý Hư Bạch ngồi dậy: “Cô muốn thành thân với ai?”

“Nếu gặp được người mình thích và mẹ ta cũng thích thì ta sẽ thành thân ngay.” Thanh Đàn cố ý chọc giận hắn: “Ta dựa vào cái gì mà phải chờ huynh nửa năm? Ta sẽ không ngồi đợi đâu.”

Lý Hư Bạch im lặng một lúc: “Nếu nửa năm sau ta không quay lại, ta sẽ cho cô hết tất cả gia sản.”

“Cũng hào phóng lắm đó, nhưng ta không thèm.” Thanh Đàn khách sáo nói: “Huynh và ta có quan hệ gì chứ? Ta lấy tiền của huynh làm gì?”

Ta chỉ cần con người chàng thôi.

Lý Hư Bạch chợt vén chăn lên đứng dậy đi ra khỏi nhà gỗ.

Thanh Đàn nói ra sự khó chịu đã nhẫn nhịn trong lòng mấy ngày cho thoải mái, còn thấy chọc giận Lý Hư Bạch cũng rất vui. Nhưng đợi gần nửa canh giờ mà nàng vẫn không thấy Lý Hư Bạch đi vào, nàng không khỏi có chút lo lắng, trời lạnh như thế, còn ở trên núi nữa, lỡ như hắn bị lạnh sinh bệnh thì chẳng phải là chậm trễ đại sự à.

Thôi, đại nhân không chấp tiểu nhân. Duyên phận không thể cưỡng cầu, thuận theo lẽ tự nhiên là được. Thanh Đàn rộng lượng bò ra khỏi chăn, đi ra khỏi nhà gỗ tìm hắn.

Đêm trăng âm u, trên bầu trời điểm xuyết vô số vì sao, khiến ngọn núi càng thêm vắng vẻ lạnh lẽo.

Thân thể Lý Hư Bạch hòa vào trong màn đêm, có thể thấy lờ mờ một bóng dáng cao gầy, mỏng như giấy dưới ánh trăng. Thanh Đàn nhất thời mềm lòng, thấp giọng nói: “Sao huynh không vào trong, đừng để bị lạnh rồi bệnh đấy.”

“Không cần cô lo.”

Thanh Đàn đi đến bên cạnh hắn, nhẹ nhàng dụ dỗ nói: “Huynh đừng có không nói lý lẽ như vậy. Huynh xem ta là một lựa chọn, lại bảo ta đợi huynh, việc này không công bằng.”

“Không phải là lựa chọn. Cho dù nửa năm sau ta không tới tìm cô thì cũng vì ta có nỗi khổ tâm.”

“Có nỗi khổ tâm gì?”

Lý Hư Bạch im lặng không nói.

Thanh Đàn hơi tức giận: “Huynh đã nói như vậy, vậy trong vòng nửa năm ta mà gả cho người khác thì cũng là vì có nỗi khổ tâm.”

Nàng lười tranh luận thêm với hắn, chuẩn bị quay vào nhà, khi xoay người thì đột nhiên bị ôm lấy. Một mùi hương lành lạnh trong veo phả vào mặt nàng, đúng lúc này trên môi nàng mát lạnh, lạnh đến mức Thanh Đàn run lên.

Một luồng hơi lạnh thuận theo cổ nàng mà đi xuống, nụ hôn hung hăng bất chợt phủ xuống. Đây là lần đầu hắn hôn người ta, hắn không có kỹ thuật gì, chỉ biết cậy mạnh mà cạy mở môi nàng, trực tiếp mút lấy đầu lưỡi.

Lần trước Thanh Đàn hôn hắn cũng chỉ là gặp dịp thì chơi, chạm một cái như chuồn chuồn lướt nước, đâu có hung ác tham lam như hắn.

Oán khí không có chỗ trút và sự đau khổ đã bị đè nén nhiều năm bị nàng kích thích mà nứt ra, hắn tự giận mình mà nghĩ, ông trời bất công với mình như thế, cho dù hắn liều lĩnh một lần thì thế nào chứ? Là nàng trêu chọc hắn trước mà.

Thanh Đàn nhéo eo hắn thật mạnh, muốn đẩy hắn ra. Bồng Lai và Vi Vô Cực đang ngủ ở trong lều sau lưng, nàng và hắn cãi nhau thì không sợ gì, chỉ sợ hai người họ đi ra nhìn thấy cảnh này thì thật sự sẽ xấu hổ chết mất.

Hắn giống như không biết đau, mặc cho nàng nhéo eo mình, hôn đủ rồi thì hắn mới thả ra.

Thanh Đàn liếm đôi môi sưng đau, phát hiện ra đầu lưỡi cũng đau, tức giận đến mức đấm một quyền thật mạnh.

Lý Hư Bạch tiếp được nắm đấm của nàng, đặt trước ngực, nghiến răng nói bên tai nàng: “Lúc nàng hôn ta có từng hỏi ta không? Lúc sờ ta có từng hỏi ta không? Là nàng không công bằng với ta trước. Dựa vào gì mà nàng có thể muốn làm gì ta thì làm, còn ta thì không thể ngang ngược một lần hả?”