Tiên Pháp Đạo Kinh

Chương 54: Sinh Ý Bất Tận



Mấy ngày trôi qua, có hàng ngàn trận đấu đã diễn ra, có trận thắng trận thua, có trận hai bên bắt tay giảng hoà. Nhưng dựa vào những gì hắn quan sát thấy, đa phần mọi người đều có lĩnh hội với hai đạo công pháp kia so với hắn không mấy khác biệt. Chỉ có điều khi Đằng Thiếu Quân và một số thế gia hậu duệ khác xuất chiến lại có vẻ như chưa dốc hết toàn lực. Buồn bực nhất là đã không xuất toàn lực mà vẫn chiếm được thượng phong, rút cuộc một phần cao thâm nhất vẫn bị che giấu mà không triển lộ ra ngoài, điều này khiến hắn buồn bực không thôi. Hắn cũng thấy trong số rất nhiều người tham gia tranh tài, chỉ có Tuyết Liên, Chu Cảnh Nghi và Tử Phục là chưa từng xuất hiện, còn lại bất kỳ ai cũng đã lên đài thi đấu ít nhất một lần. Thậm chí trong đây có rất nhiều đệ tử ngoại môn gia nhập sớm hơn và một vài đệ tử mới tiến vào nội môn không lâu. Tất nhiên Phá Thiên không ngốc đến mức không nhìn ra số đệ tử nội môn kia xuất thủ bề ngoài nói là giao lưu học hỏi, có đánh mới quen nhưng thực tế e rằng còn đang ẩn giấu tâm tư khác. Có lẽ là muốn thông qua trận chiến này xác minh một luồng tư duy của bản thân, mà đến chín phần có liên quan đến việc năm vị trưởng lão xé rách quy củ để tạo ra tấm phù chiếu đặc biệt lạ đời vừa rồi.

Bất quá biết thì để trong lòng, những loại suy đoán thiếu căn cứ này chỉ có thể một mình mình biết mà thôi. Chỉ là kết quả sau đó mới là thứ khiến cho người ta phải thốt lên kinh ngạc. Thực lực những đệ tử ngoại môn không tham gia phù chiếu hay không nằm trong danh sách tham gia so với những người đã tu luyện hai đạo pháp môn kia tỏ ra yếu thế hơn thì không nói làm gì. Dù sao thì lần phù chiếu này lựa chọn đa phần là người có tu vi khá cao, khi nhận được tài nguyên và công pháp tu vi tăng tiến rõ rệt, chiếm được ưu thế là vấn đề không nằm ngoài dự liệu của mọi người. Nhưng nếu chỉ dừng lại ở đó thì cũng thôi, đằng này tình huống đáng kinh ngạc nhất lại không nằm ở những người này mà nằm ở chỗ các nội môn đệ tử. Theo lẽ thường suy đoán, khi một đệ tử ngoại môn và một đệ tử nội môn giao thủ, ưu thế tất nhiên sẽ rơi vào người đệ tử nội môn. Nhưng hết lần này đến lần khác mọi chuyện xảy ra hoàn toàn ngược lại, những đệ tử nội môn kia khi đối chiến với các thế gia hậu duệ không những không chiếm được chút ưu thế nào, ngược lại còn có mấy phần bị chèn ép, bộ dạng chật vật không thôi.

Chuyện này đối với hầu hết các đệ tử nội môn lẫn ngoại môn tận mắt chứng kiến chẳng khác nào chuyện kinh thiên động địa, nhưng rơi vào mắt người hiểu biết thì lại là chuyện nhỏ bé không đáng nhắc đến. Phải biết các thế gia hậu duệ kia tu vi không thấp hơn những đệ tử nội môn, từ rất nhỏ đã tu luyện pháp môn gia tộc truyền thừa, uy lực không hề thua kém so với các công pháp mà các đệ tử nội môn đã tu luyện qua, thậm chí một số còn cao cấp hơn. Bây giờ khi tu luyện qua mấy loại công pháp cơ sở trùng tu tiềm lực cá nhân một lượt, thực lực của bọn họ đã tiến thêm một bước khó mà tưởng tượng nổi. Ngược lại những nội môn đệ tử kia cũng không phải là nhân vật thiên kiêu xuất chúng, tự nhiên công pháp tu luyện qua cũng chỉ ở mức độ trung bình mà thôi, so ra còn không bằng những thế gia hậu duệ kia. Đổi là trước đây, bọn họ dựa vào căn cơ thâm hậu và tu vi chênh lệch để dành lấy ưu thế thì bây giờ khi những người này nhận được công pháp trùng tu căn cơ thì chút lợi thế đó cũng đã biến mất. Hiện tại khi hai bên so chiêu, những đệ tử nội môn kia bị đẩy vào thế yếu cũng không có gì không hợp lý, đây chỉ là vấn đề sớm hay muộn mà thôi. Một phần trong đây còn do các thế gia hậu duệ kia còn muốn giữ lại mặt mũi cho bề trên. Bằng không nếu toàn lực xuất thủ mà nói, những đệ tử nội môn hạng bét kia nhiều khi còn không chịu nổi một kích ấy chứ.

Hết thảy những chuyện Phá Thiên biết được đều nhờ vào quan sát biểu hiện của người tham gia tỷ thí ở thao trường tự suy diễn lấy. Nhìn cái cách từng người từng người ôm vẻ mặt thất thểu lẫn buồn bã rời đi thì hắn cũng nắm bắt phần nào tâm tư của bọn họ. Hắn biết một trận chiến này dù là giao lưu học hỏi, lấy xã giao làm chính nhưng vô hình lại trở thành nỗi ám ảnh của không ít người. Những đệ tử nội môn muốn dùng cách làm này để chứng minh cách nghĩ của năm vị trưởng lão là sai lầm, cuối cùng thứ muốn chứng minh lại không chứng minh được, ngược lại còn khiến bản thân mất hết mặt mũi, tâm cảnh rơi vào trạng thái bất ổn. Đám đệ tử ngoại môn gia nhập sớm hơn vì bất mãn với quyết định của năm vị trưởng lão nên mới ra mặt, chắc hẳn muốn vớt vát một chút sĩ diện. E rằng nhân tiện đó cũng muốn nói cho trên dưới Ứng Thiên Tông biết rằng bọn hắn cũng có năng lực, cũng xứng đáng để sư môn cất nhắc trọng dụng. Chẳng ai ngờ rằng một cái xuất thủ này không những không đòi lại được chút mặt mũi nào, ngược lại càng ném chút mặt mũi cuối cùng vào vũng bùn. Thậm chí còn biến bản thân thành trò cười, bị những người khác nhạo báng, một số lại ví von bọn họ là chuột bạch cho những thế gia hậu duệ thử nghiệm thành tựu của loại công pháp mới nhận được. Cái loại khuất nhục kêu trời trời không thấu, kêu đất đất chẳng nghe này đối với ai cũng khó mà nuốt trôi cho được.

Chẳng qua từ đầu chí cuối, không có ai thèm quan tâm đến suy nghĩ của bọn họ. Quyết định của năm vị trưởng lão là hướng đi của cả Ứng Thiên Tông, ảnh hưởng đến sự phồn thịnh hay suy bại của cả tông môn trong tương lai, tự nhiên sẽ không vì cảm giác của một số đệ tử bên dưới mà thay đổi. Huống hồ đứng ở vị trí của một số người như Phá Thiên mà nói, một trận đệ tử thư hùng tranh bá này mang lại vô số chỗ tốt mà có tiền cũng không mua được. Một trận chiến này, chiến càng hăng máu, chiến càng mãnh liệt bao nhiêu thì thực lực của mỗi người sẽ bộc lộ ra rõ ràng bấy nhiêu. Theo đó phương thức vận dụng công pháp, con đường luân chuyển khí lực, trình độ tu vi cảnh giới của người thi triển sẽ không giấu được, bị tất cả mọi người ghi nhớ lại. Đây là một lần người quan chiến sẽ thu nhận được cách thức đối phương tu luyện, lĩnh hội của bọn họ đối với môn công pháp kia ra sao.

Tính ra một người thì không có bao nhiêu, nhưng tập hợp hàng trăm hàng ngàn người mà nói thì đây là một con số không hề nhỏ. Công pháp dưới cái nhìn của rất nhiều người, khai thác vô số khía cạnh khác nhau tự nhiên sẽ bộc lộ ra mặt mạnh mặt yếu khác nhau. Cùng một lúc nhận được vô số chỉ điểm như vậy, chỉ cần là người có chút đầu óc thì hẳn sẽ biết làm gì với chúng. Một khi những thứ này được tổng kết lại với nhau, chọn lọc ra ưu điểm nhược điểm rồi đúc kết lại một thể thì sẽ tạo thành một con đường trọn vẹn không tỳ vết. Đây mới là thứ mà hầu hết mọi người có mặt đều đang tìm kiếm, chẳng qua thứ cuối cùng mỗi người nhận được lại phải xem ngộ tính của bọn họ đến đâu. Người có tư chất càng cao tự nhiên khi quan chiến sẽ nhận được lợi ích càng lớn hơn. Cho nên ở thao trường càng về sau càng đông người, trong đây không chỉ người muốn tham gia tranh tài mà còn có người muốn đến tìm kiếm cơ hội của mình.

Trong mấy ngày đầu, năm vị trưởng lão, các vị chấp sự đều cho rằng đây là sự tình mang tính chất cá nhân giữa các đệ tử, tông môn không cần can thiệp vào làm gì. Thế nhưng sau không lâu sự tình phát sinh giữa các đệ tử có xu hướng chuyển biến tiêu cực đã kinh động đến năm vị trưởng lão. Thế là chỉ qua ba bốn ngày sau đó, tông môn liền cắt cử một số chấp sự của Chấp Pháp Ti cùng cùng với một số đệ tử nội môn đến thao trường sau núi an bài sự vụ, nghiêm khắc chấn chỉnh môn quy mới bình ổn được sự quá khích của đám đệ tử bên dưới. Mà việc cá cược thắng thua cũng vì đó miễn cưỡng phải chấm dứt.

Thiên địa tạo hoá đã định rõ rằng, việc tranh đấu tất sẽ phải có người thắng kẻ thua. Người thắng vui sướng bao nhiêu thì người thua khắc buồn khổ bấy nhiêu. Chỉ có người ngoài cuộc là chẳng ảnh hưởng gì, điềm nhiên cười khẩy sự đời nhạt thếch. Nhưng ông trời đôi khi cũng biết rủ lòng thương người, trước nay chưa đoạn tuyệt đường sống của ai bao giờ, cho nên nhân gian mới có câu trời sinh voi sinh cỏ, quay đầu là bến là bờ. Mà lần này, việc các đệ tử tranh đấu vô tình mang đến sinh ý bất tận cho các đệ tử trên dưới Kỳ Đan Điện, nhất thời khiến cho túi trữ vật của vô số đệ tử căng ra, bồn đầy bát tràn, tiền tài tìm đến tận cửa.

Thao trường sau núi ngày nào ngày nấy đông như cái chợ, tranh đấu diễn ra không ngừng, số lượng đệ tử gãy xương trật khớp, trầy da đứt thịt, rụng răng méo hàm cũng càng lúc càng đông. Theo đó, nhu cầu đối với các loại dược liệu trị thương và linh đan bổ khí cũng tăng lên chóng mặt. Dược sư và luyện đan sư hầu như ngày đêm không ngủ mà vẫn không tài nào đáp ứng được nhu cầu của đám đệ tử đang hăng máu ngoài kia. Mấy ngày nay ở Linh Dược Đường và Luyện Đan Phòng người ra người vào tấp nập như hội, không phải là người bị thương tìm đến mua thuốc hoặc nhờ dược sư thăm khám thì cũng là tu sĩ cần mua đan dược bổ sung khí lực nhằm hồi phục thực lực hòng báo thù rửa hận. Một ngày lại một ngày, người ra người vào nhiều không đếm xuể, tất cả đều do lần phù chiếu này mà ra. Các đệ tử nội môn cũng vì đó bận rộn ngày đêm, làm việc liên tục nhưng số lượng không kịp cung ứng. Tiền tài sung túc, sinh ý tràn trề, đó là hai câu mô tả chính xác nhất về hoàn cảnh của Luyện Đan Phòng và Linh Dược Đường lúc này.

Hôm nay, sau bao nhiêu ngày ăn no ngủ kỹ, gạo tiền không lo, Phá Thiên mới hạ quyết định đi tới nhà ăn xin giúp việc. Giúp việc ở nhà ăn có nhiều cái lợi, cái lợi lớn nhất đó là cơm ngày ba bữa, bao no. Thời gian làm việc cũng tương đối ngắn, chỉ vào ba bữa sáng trưa tối mà thôi, thời gian còn lại có thể dùng để tu luyện hoặc làm việc khác. Vác mặt đến Thiện Đồ Phòng xin việc, chẳng ngờ lại gặp Tử Phục cũng có mặt ở đó. Thấy Tử Phục đang kì cọ một đống nồi to nồi nhỏ dính đầy than đen, Phá Thiên vui vẻ cao giọng nói:

- Tử Phục, sao huynh lại ở đây, đệ còn tưởng huynh đang đi tìm người luyện chế Tiềm Linh Đan chứ?

Chỉ vài ba chữ vừa thốt ra khỏi cửa miệng, Tử Phục không cần ngẩng đầu lên nhìn cũng biết chủ nhân câu nói kia là ai, khóe miệng chợt nở rộ một nụ cười rạng rỡ, xởi lởi đáp:

- Đệ cũng nhớ chuyện đó sao.

- Tất nhiên là nhớ rồi, để đệ giúp một tay.

Dứt lời Phá Thiên nhanh chân tiến đến, ngồi cạnh Tử Phục lấy dẻ lau kì cọ chỗ soong nồi còn lại. Nhìn thấy Phá Thiên tinh thần sảng khoái, khí tức sung mãn, sức lực dồi dào, Tử Phục vô cùng yên tâm, gật nhẹ đầu nói:

- Đệ cũng biết rồi đấy, Tiềm Linh Đan cũng đâu chỉ cần mỗi Giáng Ma Thảo là luyện ra được đâu. Số linh thảo còn lại cần phải mua số lượng không ít, giá cả cũng không hề rẻ, cho nên...

- Đệ biết, cho nên phải chăm chỉ làm việc kiếm tiền.

- Khiến đệ chê cười rồi.

- Tại sao huynh không trực tiếp quy đổi Tiềm Linh Đan như những người khác?

- Cái đó sao? Ta đã hỏi qua một vài đệ tử Kỳ Đan Điện về chuyện này, chẳng qua giá cả quy đổi quá đắt đỏ. Nếu quy đổi như vậy, chỗ Giáng Ma Thảo có thể luyện ra một trăm viên Tiềm Linh Đan chỉ có thể quy đổi tối đa mười viên, mà phẩm chất chỉ ở mức trung bình mà thôi.

- Lại đắt như vậy?

- Cũng không đắt như thế. Chẳng qua thời gian gần đây số người quy đổi Giáng Ma Thảo quá nhiều, thành ra giá cả bị ép đến mức như vậy.

- Haiz, thật quá đáng.

Nghe Phá Thiên nhăn mặt phàn nàn, Tử Phục chỉ có thể cười khổ một tiếng, lúc lắc cái đầu tỏ ra bất lực.

- Tiểu Hành, ta dự định thời gian tới sẽ đến Luyện Đan Phòng học tập, đệ có muốn cùng đi với ta không?

Chỉ cần nghe Tử Phục mở miệng, Phá Thiên lập tức nghe ra dụng gì của hắn là gì. Những linh dược còn thiếu dùng tiền có thể mua trực tiếp ở Linh Dược Đường, nhưng mướn người luyện chế với giá cả hợp lý cùng độ tin cậy cao tuyệt đối là cần phải có sự chọn lọc mới được. Quyết định này của Tử Phục e rằng có liên quan đến điểm này, có lẽ là muốn đến Luyện Đan Phòng tạo quan hệ với các sư huynh sư tỷ ở đó, đồng thời tìm kiếm đối tượng phù hợp với tiêu chí mình đưa ra. Ngẫm nghĩ một lúc, nhận ra bản thân vẫn chưa có chủ ý gì cho học kỳ tới, Phá Thiên quả quyết đáp lời:

- Được, đệ cùng huynh tới đó.