Tiên Pháp Đạo Kinh

Chương 55: Đụng Phải Vận Đen



Một ngày bình thường, trên bầu trời cao kia bỗng xuất hiện một tầng mây xám mờ nhạt. Những áng mây đen cô đơn phiêu bạt nhìn như chẳng liên quan gì nhau này vậy mà làm ra cử động chẳng khác nào mấy vị bằng hữu thâm giao lâu ngày gặp lại, có đôi khi lại giống như đôi uyên ương cách biệt thiên thu đến hẹn trùng phùng, cứ bám riết lấy nhau ùn ùn tụ lại một chỗ. Phía bên này, một đám nối đuôi nhau tạo thành hàng dài bay lả lướt khắp trời. Phía bên kia, một đám khác lại chồng chất lên nhau khiến cho tầng mây xám mỗi lúc một sậm màu hơn. Ánh thái dương bị áng mây vẩn đục kia che đi phần lớn, chỉ còn vài ba tia sáng nhỏ miễn cưỡng chen lọt qua kẽ hở li ti rơi xuống tầng không bên dưới, vẽ lên nền trời một loại cảnh tượng chấm sáng chấm tối trông khá đẹp mắt. Giữa bầu không gian âm u tịch mịch, những tâm hồn nhỏ bé nhạy cảm bỗng dưng bị một luồng cảm giác man mác thê lương xâm chiếm cõi lòng.

Quang quác mấy tiếng, tiếng chim thú từ sau núi vang đi vọng lại từng hồi nghe thật ghê tai. Đám điểu yêu, trư yêu, xà yêu, hùm yêu bị các luyện thú sư dùng thuật pháp thúc ép nghe lời thi thoảng rú lên những chuỗi thanh âm gay gắt rợn người. Mặc dù không lâu sau đó từng con từng con đều đã bị các luyện thú sư chế trụ nhưng từ cổ họng vẫn còn phát ra tiếng gầm gừ của cơn giận dữ chưa tan. Trong căn phòng nhỏ khuất bóng dưới hạ sơn, lọt thỏm giữa rừng trúc bạt ngàn tươi tốt, khói bếp nghi ngút bốc cao trăm trượng, ánh lửa bập bùng cháy sáng, tiếng xì xèo của các loại rau củ bị ném vào chảo dầu đang sôi phát ra âm thanh phông phốc, kết hợp với mùi hành tỏi cháy khét cũng tạo ra một loại hương thơm nức mũi, khiến cho người chưa đói cũng thấy miệng lưỡi ướt nhẹp, người đang đói thì bụng dạ cồn cào, chỉ muốn vồ lấy dĩa thức ăn trước mặt nuốt chửng một hơi cho hả lòng hả dạ.

Dưới màn trời chiều sương khói mờ mịt, bên trong căn phòng có mấy thanh thiếu niên nam có nữ có đang cặm cụi thực hiện công việc của mình. Người thì xào nấu thức ăn, người thì bưng trà tiếp khách, người thì rửa chén soạn mâm, người thì lo liệu củi lửa, người thì thu chi hối đoái, khí thế rộn ràng như nông dân đến vụ mùa thu hoạch. Mãi cho đến khi ánh hoàng hôn sắp tắt lịm phía cuối chân trời, thoáng thấy khách khứa vãng lai thưa dần, Phá Thiên đưa bàn tay dính đầy dầu mỡ khẽ lau vùng trán đã thấm đượm mồ hôi thở dài một hơi.

- Haiz, rút cuộc cũng sắp xong rồi, thật là một ngày mệt mỏi.

Phá Thiên nghĩ thầm trong bụng, môi nở một nụ cười hồn nhiên, nhanh nhẹn bưng chồng bát đĩa của những thực khách mới dùng bữa xong mang về phía sau khu nhà.

- Tiểu Hành, đệ có mệt lắm không?

- Hì hì, không có, chỉ một chút thôi, so với huynh thì có đáng gì.

Thấy Tử Phục đang vật lộn với đám chén dĩa đã chất thành ngọn núi nhỏ cao quá đầu còn vươn mình hỏi thăm, Phá Thiên chỉ có thể đáp lại một câu thật khẳng khái, cố níu kéo một phần nhiệt tình của tất cả mọi người với công việc hiện tại.

Mấy ngày nay, cùng với sự tranh phong của đám ngoại môn đệ tử, không chỉ nhu cầu về linh đan diệu dược mà nhu cầu với các loại thực phẩm bổ dưỡng cũng được đẩy lên vô số lần. Các loại thiên tài địa bảo được tông môn nhập về, tuy giá thành đắt đỏ nhưng lại bán chạy như tôm tươi. Chỉ cần có tác dụng bồi bổ khí huyết, cải thiện sinh lực thì đều có thể bán được dù nó có ngon miệng và dễ nhìn hay không. Bình thường mấy thứ này tương đối khó bán, lợi nhuận rất thấp. Còn bây giờ khi đám tu sĩ bị các trận giao phong làm cho sinh khí khô kiệt, tinh lực sa sút, những loại thực phẩm bổ dưỡng kiểu này tỏ ra không kén khách hàng chút nào, được các thực khách chào đón vô cùng nồng nhiệt, lợi nhuận vì thế mà tăng lên không ít.

Chưởng quản Thiện Đồ Phòng là một lão bản họ Lưu tuổi đời đã độ ngũ tuần nhưng nhìn vẻ ngoài vẫn còn sung mãn lắm. Tính tình của lão cũng không thể nói là tốt, chẳng qua trong thời gian ngắn kiếm được một số tài phú lớn nên thái độ cũng trở nên xởi lởi hơn hẳn. Thời gian gần đây lão cảm thấy rất hài lòng với mọi thứ, bao gồm cả những đệ tử giúp việc thời vụ như Phá Thiên và Tử Phục, còn hứa hẹn cuối mỗi tháng ngoài tiền lương ra sẽ còn có thưởng nữa. Phá Thiên nghe thế lấy làm vui lắm, mà Tử Phục thì khỏi phải nói, làm việc cứ như cái máy, thứ bảy chủ nhật cũng không dám nghỉ ngơi. Ngay cả những nhân viên tạp dịch được tông môn biên chế làm việc tại đây cũng không ngoại lệ, tính tự giác được đẩy lên đỉnh điểm.

Một khắc đồng hồ trôi qua, nhìn thấy khách khứa không còn đến nữa, bên ngoài trời đã chập choạng tối, Phá Thiên định bụng trở về sau bếp giúp Tử Phục xử lý chỗ soong nồi chén dĩa rồi cùng về thì bất chợt Đằng Thiếu Quân và Trần Bá Giang từ đâu xuất hiện, chẳng biết khi nào đã ngồi bên ngoài sảnh chính đập bàn quát gọi:

- Tiểu nhị đâu, hôm nay có món gì ngon nhất, đắt nhất, bổ dưỡng nhất, mau mang ra cho bổn thiếu chủ thưởng thức.

Cùng lúc đó, mặt mày Phá Thiên đang hồng hào tươi tắn chợt chuyển thành trắng bệch như tờ giấy khi nhận ra thực khách đang hung hăng gọi món ngoài kia là ai. Nghe giọng điệu và biểu cảm trên khuôn mặt của hai người thì hắn không cần hỏi cũng biết rõ ràng cả hai vừa đi đánh nhau về, thậm chí là giành được thắng lợi mỹ mãn, nét kiêu căng còn lộ rõ trong ánh mắt.

Phá Thiên khẽ quay đầu nhìn lại, định bụng nhờ cậy một ai đó thay mình tiếp đón hai vị khách khó ưa này. Chỉ là khi nhìn thấy tất cả mọi người đều bận rộn với công việc của mình, hắn cũng không biết phải mở lời thế nào. Mà lúc này, thấy khách đến cao giọng như thế, biết người đến lại là một con mồi béo bở, lão chủ quán họ Lưu tròn mắt mà nhìn, nhiệt tình muốn vắt ra nước. Bất quá khi thấy Phá Thiên chậm trễ tiếp đón khách hàng, lão đưa ánh mắt có mấy phần không hài lòng nhìn Phá Thiên, miệng không mở ra nhưng ý tứ hối thúc hắn nhanh cái chân lên thì giống như đã khắc thành chữ in lên trên khuôn mặt từ lâu.

Nuốt sự chán ngán và một đống suy tư lộn xộn xuống bụng, Phá Thiên cúi thấp đầu, hơi còng lưng, chậm rãi tiến về chỗ Đằng Thiếu Quân và Trần Bá Giang đang ngồi, nhỏ giọng hỏi:

- Không biết hai vị quan khách muốn dùng món gì?

Nghe giọng điệu đầy khiên cưỡng mà khá quen tai, Đằng Thiếu Quân và Trần Bá Giang đang say sưa thảo luận chiến tích trong ngày chợt nuốt lại câu nói mới thốt ra nửa chừng, bất thình lình đảo mắt nhìn lên. Với khoảng cách gần cùng hành động bất ngờ của Đằng Thiếu Quân, Phá Thiên dù đã cúi thấp đầu cũng không cách nào thoát khỏi ánh mắt xoi mói của gã, lập tức bị nhìn ra. Đến khi phát hiện ra tiểu nhị của quán ăn này là Phá Thiên, bất chợt con mắt của Đằng Thiếu Quân mở to hết cỡ, miệng há ra, thoáng chốc như bị đứng hình.

- Haha, thì ra là ngươi, tiểu bần tiện đây mà, haha haha.

Nghe Đằng Thiếu Quân kinh ngạc thốt lên, Trần Bá Giang ngồi sát bên cũng bàng hoàng nhìn lại, cuối cùng mới xác định được người mà Đằng Thiếu Quân vừa nói tới là ai. Dùng ánh mắt khinh bỉ nhìn Phá Thiên, Trần Bá Giang gắt giọng nói một câu:

- Nguyên lai lại là ngươi. Haha, tiểu súc sinh ăn cháo đá bát, tham tài phụ ân, bất hiếu bất nghĩa đây sao? Này Thiếu Quân huynh, hôm nay hai người chúng ta chưa thua trận nào, trận này huynh không được để thua đâu đấy.

- Haha, Trần sư đệ lo xa rồi, đợi ta ăn thật no xong, một trận này nhất định thắng lợi trở về.

Nghe hai người đối thoại, dù không đầu không đuôi nhưng Phá Thiên đã biết đối phương có ý tứ gì. Rõ ràng bọn họ xem hắn là đối thủ cuối cùng trong ngày, muốn đánh một trận rồi mới chịu về phòng nghỉ ngơi. Chỉ là dù biết như thế, tâm tình Phá Thiên cũng không vì đó mà sợ hãi, ngược lại còn chấn định hơn, mạnh dạn hỏi lại lần nữa.

- Hai vị công tử muốn dùng món gì, có thể nói để ta đi chuẩn bị được không?

Thấy Phá Thiên khép nép thấp giọng hỏi, Đằng Thiếu Quân càng được đà lấn tới, lạnh giọng đập bàn một cái ra lệnh.

- Cút xuống chuẩn bị cho ta, có món gì ngon nhất, đắt nhất, bổ nhất liền mang lên cho bổn thiếu chủ. Chậm một chút đừng có trách bổn thiếu chủ không khách khí với lũ sâu kiến các ngươi.

Nhận được đáp án mong muốn, Phá Thiên cũng không nói gì thêm mà lặng lẽ quay đầu đi vào nhà bếp, chuyển lời cho các đầu bếp chuẩn bị. Bản thân thì soạn sẵn một cái khay lớn, trên khay để hai bộ chén dĩa cùng đũa và muỗng chờ sẵn, buồn bực nhìn về phía Đằng Thiếu Quân và Trần Bá Giang đang ngồi khoác lác ngoài kia, tâm tình càng lúc càng xấu đi.

Ngược lại, tâm tình của Đằng Thiếu Quân lúc này hoàn toàn trái ngược với biểu tình nói nói cười cười bên ngoài của gã. Gã đang cẩn thận suy nghĩ tiếp theo đây phải dùng cách gì để chọc giận Phá Thiên, tìm ra một cái cớ để đánh đập hắn. Mấy bữa nay gã ngày nào cũng đến thao trường sau núi đánh nhau. Chỉ là đối tượng xuất thủ của gã rất có chọn lọc, phàm là người có tu vi tương đồng, hoặc là công pháp tu luyện có chút môn đạo gã mới tiếp chiến. Thực tế cũng cho thấy trong số những ngoại môn đệ tử bao gồm cả mới lẫn cũ mà gã từng giao thủ qua, không có ai là đối thủ xứng tầm, có khả năng ép gã phải dốc toàn lực ứng chiến. Ngay cả một vài đệ tử nội môn đứng trước mặt gã cũng chỉ có thể ăn thua thiệt bất đắc dĩ phải thoái lui, nửa điểm lợi ích cũng không có.

Mục đích duy nhất sau chuỗi hành động này của Đằng Thiếu Quân chính là xác định thực lực của bản thân đã đạt đến trình độ nào. Gã muốn mượn tay người khác để thử thách chính mình, cũng muốn mượn chỗ uy phong này nói cho trên dưới Ứng Thiên Tông biết gã là ai. Mà hết thảy mọi chuyện diễn ra sau đó cũng y hệt như điều gã mong muốn, cái tên Đằng Thiếu Quân lúc mới gia nhập tông môn đã nổi như cồn, bây giờ sau khi hoàn thành phù chiếu trở về liền bay cao như diều gặp gió. Tu vi trấn áp quần hùng, thân thể kiên cố bất hoại, căn cơ vững chắc ngay cả đệ tử nội môn cũng khó lòng bì nổi. Không thể nghi ngờ đặt vào mắt năm vị trưởng lão hay Mặc Nguyên sư huynh, nền móng này của Đằng Thiếu Quân rất có khả năng tiến xa trên con đường tu hành, là ứng viên sáng giá cho vị trí chân truyền đệ tử đời tiếp theo.

Ở trong những trận chiến biết chắc sẽ thắng kia, Đằng Thiếu Quân tha hồ hưởng thụ cảm giác thoả mãn và kiêu căng, nhất thời quên mất đối thủ mà gã muốn chiến thắng nhất là ai. Lúc này nhìn thấy Phá Thiên, trong lòng gã lại sinh ra một cỗ ngạo khí khó mà đè nén, chỉ muốn hung hăng xông lên đánh một trận. Chẳng qua khi nhớ lại bản thân đang ở trong Thiện Đồ Phòng, gã dù có ngạo mạn đến đâu cũng biết nơi này không phải là địa phương xuất thủ phù hợp. Với cỗ hệ thống ban bệ phục vụ cho sự vận hành ổn định và thông suốt của cả tông môn này, người đứng đầu trong đó chắc chắn thân phận không hề tầm thường. Ngay cả khi trong tay bọn họ không nắm giữ chức vụ cụ thể nào thì cỗ thế lực hậu thuẫn sau lưng bọn họ không phải là thứ mà một đệ tử nhỏ bé như gã có khả năng đắc tội. Vô duyên vô cớ gây sự ở đây đối với một đệ tử mới như gã là việc làm hết sức thiếu khôn ngoan, cho nên dù rất muốn nhưng gã không dám bất chấp làm liều.

Suy xét một lúc tính toán thiệt hơn, Đằng Thiếu Quân miễn cưỡng đè xuống lửa giận, cuối cùng đành phải chấp nhận để cho Phá Thiên thuận lợi rời đi. Gã không hề có ý định bỏ qua cho Phá Thiên mà là đang muốn tìm một biện pháp thích hợp hơn để gây chuyện với hắn. Đã không gặp thì thôi, đã gặp rồi làm sao có thể dễ dàng bỏ qua như vậy được. Mặc kệ Phá Thiên có muốn tiếp chiến hay không gã cũng nhất định phải ép đánh cho bằng được. Trước mắt gã chưa có lý do bắt buộc Phá Thiên xuất thủ, dĩ nhiên cần phải dùng cách gì đấy chọc giận Phá Thiên ép hắn xuất thủ trước, bản thân từ đó trở thành người chiếm lý, mượn cơ hội dạy dỗ hắn một trận, trả mối nhục trước đó không lâu hắn gây ra cho mình. Nghĩ như thế, đợi khi bóng dáng Phá Thiên biến mất sau tấm rèm, Đằng Thiếu Quân mới ghé miệng vào tai Trần Bá Giang thì thầm cái gì đó, sau đó bốn mắt đá đá mấy cái, thi thoảng lại nhìn nhau cười sang sảng.