Thứ đó đen thui như thể một túm tóc, nhìn kỹ mới có thể nhận ra hình dạng khuôn mặt.
Lê Duệ Bạch cuống quít dời mắt.
Từ Chi Ngôn cũng phát hiện ra thứ đó, lúc anh nhìn sang thì nó như thể bị hoảng sợ, vội vàng dúi vào vai Bối Bối mà trốn.
Ngộ Trừng mở giới thiệu về nhà ma Cao Nhai cho mọi người xem.
Kiến trúc của ngôi nhà này được xây dựng mô phỏng theo bệnh viện phổi Cao Nhai ở Hồng Kong xưa.
Trên cuốn sổ giới thiệu có hình ảnh chi tiết của bệnh viện Cao Nhai đó.
Bệnh viện được xây dựng từ trước năm 1982 ở Hồng Kong, trước chiến tranh nó được sử dụng để nhận chữa bệnh nhân hủi. Khi đó là một bệnh lây nhiễm nghiêm trọng nên mọi người chỉ có thể cách ly ở bệnh viện chờ chết.
Hồng Kong rơi vào khói lửa, ngày ấy quân đội chọn nơi đó làm pháp trường, giết hại biết bao nhiêu người. Mà công viên George V ở trước bệnh viện từng là một bãi tha ma, sau thì thành viện tâm thành, không ít bệnh nhân đã tự sát ở đó, còn có bệnh nhân tự đâm đầu vào tường nên thường xuyên vang vọng tiếng rầm rầm và tiếng kêu la thảm thiết.
Đến thập niên 70, những người trong bệnh viện nghe thấy tiếng la hét nhưng lúc đó bệnh viện lại không được đưa vào sử dụng.
Sau đó có mấy bộ phim Hồng Kong lấy đề tài liên quan khiến câu chuyện nổi tiếng hơn, thành ra khá nhiều nhà ma trong các công viên giải trí lựa chọn phong cách giống vậy.
Mãi tới khi trời tối hẳn mấy người Lê Duệ Bạch mới bước vào trong nhà ma.
Từ bé đến giờ, đây là lần đầu tiên Lê Duệ Bạch được đi chơi nhà ma. Mới vừa bước vô, âm nhạc kinh dị đã dồn tới, biểu cảm trên mặt cô đông cứng trong tích tắc, đành phải căng da đầu bước về phía trước.
Trong lòng Ngộ Trừng đã sợ đến phát điên nhưng ngại Từ Chi Ngôn đang ở đây nên phải tỏ ra mạnh mẽ. Tuy run lẩy bẩy nhưng vẫn phải thẳng lưng, sóng vai đi với Mục Thiên Thủy đằng trước.
Đến khi Mục Thiên Thủy mất cảm giác trên cánh tay thì không nhịn được hỏi: "Bạn học này, cậu sợ à?"
Ngộ Trừng lắc đầu, ngụ ý cậu không sợ chút nào.
Mục Thiên Thủy bèn mắng: "Không sợ thì đừng túm tay tôi, da đỏ hết cả lên rồi đây này."
Ngộ Trừng vội buông tay, mặt đầy tổn thương, yên lặng lùi ra sau Từ Minh Sương.
Nhân viên vào khoảng mười phút, sau đó bọn họ mới bước vào.
Nhà ma Cao Nhai tổng cộng có ba tầng, mỗi tầng có cửa ra vào khác nhau, và mỗi lối ra đều là nơi đặc biệt quan trọng để người chơi thoát khỏi nhà ma.
Cửa vào đầu tiên là một đường hầm chật hẹp, Từ Chi Ngôn đi bên cạnh Lê Duệ Bạch, cơ thể hai người dính sát vào nhau. Anh nghiêng đầu ghé vào bên tai cô, khẽ nói: "Lát nữa phải theo sát tôi, nếu Mục Thiên Sơn nói nơi này có vấn đề thì nên chú ý chút vẫn hơn."
Hơi thở nóng rực của anh phả vào vành tai Lê Duệ Bạch, hai tai cô đỏ lên. Cô gật đầu, ngoan ngoãn vâng một tiếng.
Đi thêm một lát, Lê Duệ Bạch cảm thấy đằng trước đã thoáng hơn, mỗi bước đều có thể nghe thấy âm thanh vang vọng trong không gian trống trải.
Xung quanh tối đen, chỉ có ánh sáng màu đỏ mỏng manh tản ra từ những vật trang trí hình thù kinh dị.
Đột nhiên, âm thanh sởn da gà biến thành bài đồng dao khủng bố. Lê Duệ Bạch nghe được tiếng trẻ con chơi đùa lẫn trong đó. Từ Chi Ngôn yên lặng lắng tai, nói: "Tôi không nghe thấy tiếng trẻ con."
Lê Duệ Bạch không nói gì, giật giật môi cười khổ.
"Cái, cái nhà mà này sao mà kinh dị thế?" Ngay khi bài đồng dao vang lên, Ngộ Trừng sởn tóc gáy, vội vàng chụp lấy cánh tay Từ Minh Sương.
Cảm giác của Lê Duệ Bạch nhạy bén hơn Ngộ Trừng, cô thậm chí cảm nhận được trong chỗ tối luôn có thứ gì đó nhìn chằm chằm bọn họ. Loại cảm giác này khiến người ta rất không thoải mái, cô không tự chủ được mà nhích lại gần Từ Chi Ngôn hơn.
Ban nãy đứng xếp hàng bên ngoài, Lê Duệ Bạch có tra qua thông tin của công viên giải trí này. Trên đó nói ở đây từng có án mạng, lúc tàu lượn siêu tốc lao thẳng xuống thì gặp sự cố, mười mấy hành khách tử vong tại chỗ. Từ đó công viên giải trí xuất hiện nhiều hiện tượng kì dị.
Bên trong nhà ma đều được bày biện theo kiểu bệnh viện thời kì trước. Tầng một là văn phòng của bác sĩ, phòng phẫu thuật và nhà xác.
Bọn họ bước tới nhà xác, giữa không gian nhá nhem có rất nhiều giường bệnh đặt xác người đắp vải trắng.
"Chân thật ghê." Mục Thiên Thủy cảm thán.
Vừa dứt lời, xác nằm trên giường đột nhiên ngồi bật dậy, Ngộ Trừng gào to một tiếng trốn ra sau tường.
Vải trắng trên những xác chết ngồi dậy kia rớt xuống, tuy nhìn là biết bọn họ chỉ là NPC hóa trang thành nhưng vẫn làm người ta hơi lạnh sống lưng.
*NPC (Non-player character): nhân vật không phải là người chơi
Những người đó quay đầu nhìn ra cửa, há miệng gầm lên, nhảy xuống giường chạy tới phía họ.
Lê Duệ Bạch phản ứng cực nhanh, lôi Từ Chi Ngôn chạy đi.
Kéo giãn một khoảng cách khá xa rồi, mấy người Lê Duệ Bạch dừng bước quay đầu lại nhìn. Ngộ Trừng vẫn còn đứng nguyên một chỗ, tay cầm một sấp bùa, dán lên đầu NPC.
Mà NPC đó cũng rất là chuyên nghiệp, phát hiện mình bị người chơi dán bùa còn phối hợp vươn tay, nhảy nhảy một chỗ.
"Có tác dụng!" Ngộ Trừng hưng phấn phất tay với mấy người Lê Duệ Bạch.
Lê Duệ Bạch nín cười, nghe thấy Từ chi Ngôn thở dài một hơi như có như không.
Đi tới cầu thang dẫn lên tầng hai, Lê Duệ Bạch thấy có ánh lửa lập lòe. Bọn họ bước từng bậc lên trên, tường của hành lang tầng hai có từng ô vuông lõm vào, đặt đèn dầu trong đó.
Từ Chi Ngôn ngửi mùi khói từ cây đèn dầu, nhíu mày nói: "Đèn dầu người?"
Mục Thiên Thủy chỉ chỉ bảng hướng dẫn, cười nói: "Thật đúng là, còn viết đèn dầu người xuất hiện tượng trưng cho cổng âm phủ đã mở, mời mau chóng tìm lối ra."
"Ý tôi là..." Từ Chi Ngôn nói: "Đó là đèn dầu người thật, trên bàn cúng Đại Hắc Thiên nhà cậu cũng có một cái, cậu không nhận ra?"
Mục Thiên Thủy nghe anh nói vậy thì bước tới nhìn ngó kỹ càng, sau đó chửi tục một câu: "Mẹ nó, đúng là đèn dầu người thật.
Anh ta lùi ra sau mấy bước, liếc nhìn lọ chứa dầu bên dưới nói: "Không biết đã giết bao nhiêu người mới nấu được nhiều dầu như vậy?"
"Từ đã" Mục Thiên Thủy như phát hiện ra điều gì đó, ngẩng đầu nói: "Trình tự sắp xếp của mấy cây đèn dầu trên hành lang này sao cứ trông quen quen?"
Từ Chi Ngôn nhàn nhạt nói: "Đây chắc là trận pháp mà anh cậu nói tới."
Ở tầng một, dù là văn phòng hay trên hành lang, bọn họ không nhìn thấy có bất cứ cái cửa sổ nào. Nhưng tầng hai thì ngược lại, có rất nhiều cửa sổ.
Bên ngoài cửa sổ là đêm đen vô tận, mà khiến người ta cảm thấy kỳ lạ là trên cửa sổ không hề có bóng dáng bọn họ, chỉ có phản chiếu của cây đèn dầu.
Lê Duệ Bạch nhìn đèn dầu trên tường, lại nhìn hình ảnh phản chiếu của nó trên cửa sổ. Đột nhiên cô lờ mờ thấy là lạ, cái ảnh phản chiếu trên cửa sổ kia hình như xuất hiện mấy hoa văn.
Cô nhìn chằm chằm để phân biệt, nhận ra chữ "nhân" (人), giống như hình dạng của ngôn ngữ khác.
Đi sâu vào bên trong, hoa văn trên cửa sổ có sự thay đổi, là chữ "cổn" (丨) và chữ "lực" (力).
Lê Duệ Bạch nghiền ngẫm những văn tự này thật lâu, cảm thấy dường như đã gặp qua ở đâu đó.
Đúng lúc này, trên tường bỗng có tiếng "rầm, rầm, rầm". Nhưng bọn họ nhìn xung quanh thì hành lang vẫn trống trơn, trừ bọn họ ra không hề có ai khác.
"Đó không phải là tiếng những bệnh nhân tâm thần đâm đầu tự sát trong cuốn sổ giới thiệu nói đâu nhỉ?" Ngộ Trừng nuốt nước bọt, suy đoán.
Lê Duệ Bạch đáp: "Chắc là không phải đâu, chuyện kia là ở công viên đối diện bệnh viện này, không liên qua gì tới chỗ này cả."
Đột nhiên trên hành lang có tiếng bước chân chạy vội, còn có tiếng phụ nữ thét chói tai.
Mấy đèn dầu trên tường bỗng vụt tắt, xung quanh tối đen như mực, Mục Thiên Sơn xuất hiện, lạnh lùng nói: "Rời khỏi đây, mau!"
Từ Chi Ngôn: "Đi theo tôi!"
Mọi người mờ mịt đi theo Từ Chi Ngôn quay lại đường cũ xuống dưới lầu, lúc đi tới chỗ cầu thang, có thứ gì đó khiến Lê Duệ Bạch phải quay đầu lại nhìn. Cô bỗng thấy blogger Bối Bối kia và bạn đồng hành đang đứng trên hành lang, vẻ mặt lạnh lùng nhìn theo bóng bọn họ rời đi.
Từ Chi Ngôn nhìn cô, nhẹ giọng nhắc nhở: "Đừng quay đầu lại."
Bọn họ đi ngược đường ra ngoài từ tối vào nên vừa ra đã bị nhân viên chặn lại: "Mọi người không thể ra từ chỗ này được, phải tìm lối ra ở trong đó."
Từ Minh Sương phân bua một hồi lâu, mãi mới để bọn họ đi.
Lê Duệ Bạch nhìn những người vẫn đang xếp hàng ở ngoài hỏi: "Những người này vào đó không sao chứ?"
Từ Chi Ngôn nhìn cô, sau đó lấy điện thoại ra gọi một cuộc. Lát sau những người đang xếp hàng rời đi với vẻ mặt thất vọng, mà những nhân viên ở cổng cũng ngừng soát vé. Bảo vệ bước vào trong nhà ma để đưa những người chơi bên trong ra ngoài.
Ngồi vào xe, Ngộ Trừng nhận ra điều gì đó, mở miệng nói.
"Tiếng thét vừa rồi là giọng của Bối Bối." Ngộ Trừng giải thích thêm: "Là nữ blogger mà chiều nay chúng ta nhìn thấy."
Từ Minh Sương trầm mặt nói: "Cô ta có phát sóng trực tiếp không?"
Ngộ Trừng vội lấy điện thoại ra, mở trang web của một nền tảng phát sóng trực tiếp nào đó, tìm được phòng trực tiếp của Bối Bối.
Trên video, mấy người đang chơi trò gọi quỷ, là một trò gọi quỷ dân gian của Đài Loan- Y Tử Cô.
Y Tử Cô là một bé gái ba tuổi bị chị dâu bạo hành đến chết, lúc chết thì vẫn còn ngồi trên ghế nên trong một số ngày hội, thường sẽ có người lấy ghế dựa ra gọi cô bé lên để hỏi chuyện.
Khi anh ta nhìn tới chỗ hiển thị số người đang xem thì sững sờ: "Trước đây có nhiều người xem như vậy không?"
"Chưa từng, trước đó nhiều nhất là mấy chục vạn người." Ngộ Trừng lắc đầu: "Từ khi cô ấy trở lại, em không có xem phát sóng trực tiếp của cô ấy thường xuyên lắm, chắc là độ nổi tiếng tăng lên."
Lúc này, Từ Chi Ngôn bỗng mở miệng nói một câu làm cho người ta sởn tóc gáy: "Số liệu này chắc là thật, chỉ không biết lượt xem này rốt cuộc là người hay quỷ."