Trong video có Bối Bối và một nữ sinh khá là sợ hãi đang nắm chặt lưng ghế, miệng lẩm bẩm: "Y Tử Cô, Y Tử Cô, mời ngài tới ngồi ghế, Y Tử Cô, Y Tử Cô, mời ngài tới ngồi ghế..."
Lẩm bẩm một hồi, chẳng biết là diễn hay thật sự có tà vật gì đó tới. Cái ghế dựa bột rung lên bần bật, kéo hai người đâm "rầm rầm" vào tường.
Từ Minh Sương nói: "Đây hẳn là âm thay ban nãy chúng ta nghe thấy."
"Thật sự có thể gọi tà vật gì đó đến?" Từ Minh Sương không thể hiểu nổi, đi theo Từ Chi Ngôn nhiều năm như vậy, đây là lần đầu tiên cô thấy có người cứ nhất định phải đi gặp quỷ.
Lê Duệ Bạch hỏi: "Dùng cách này có thể gọi quỷ tới thật ư?" Cô chợt nhớ tới thứ đen thui trên vai Bối Bối.
Từ Chi Ngôn đáp: "Những nơi cô ta tới đều là chỗ cực âm, gọi được cũng không có gì lạ."
Cuối cùng, trong video vang lên tiếng thét chói tai của Bối Bối sau đó phiên trực tiếp ngừng lại.
Mà như lời Từ Chi Ngôn nói, lúc Bối Bối hét toáng lên thì người xem từ mấy trăm vạn nhảy lên mấy ngàn vạn.
Dưới phần bình luận đều nô nức hỏi lần phát sóng tiếp theo.
Xuống xe, Mục Thiên Sơn lại ra, lạnh mắt đứng ở cửa nói chuyện với Từ Chi Ngôn mấy câu, sau đó giận đùng đùng rời đi.
Lê Duệ Bạch đứng trong sân, thấy Từ Chi Ngôn đi vào thì bước tới nở nụ cười lấy lòng: "Tiên sinh, em có chuyện không rõ lắm cần hỏi anh."
Từ Chi Ngôn nắm tay cô nói: "Về rồi nói."
Lê Duệ Bạch đáp vâng, đi theo Từ Chi Ngôn tới nhà trước.
Từ Minh Sương dùng nước lẩu cà chua còn thừa nấu bốn chén mì, mỗi chén thêm một quả trứng, lấy thêm một đĩa bò kho.
Từ Minh Sương hơi lo lắng: "Cái cô nữ blogger kia cứ mặc kệ thì có xảy ra chuyện gì không?"
"Cô ta đã xảy ra chuyện rồi, hơn nữa... " Từ Chi Ngôn gặp trái trứng trong chén mình sang chén Lê Duệ Bạch, nhàn nhạt nói: "Tôi chưa bao giờ quản mấy loại người tự đi tìm chết như thế. Tôi là phong thủy sư chứ không phải Quan Thế Âm Bồ Tát phổ độ chúng sinh."
Lê Duệ Bạch kể lại cảnh tượng mình nhìn thấy trước khi xuống lầu, hỏi: "Có phải cô ta bị thứ tà vật gì quấn lên người không?"
Từ Chi Ngôn trả lời: "Chắc là cô ta đã có giao kèo gì đó với đồ vật trên vai kia. Cô ta phát sóng trực tiếp gặp nhiều chuyện kì dị như vậy mà có thể sống bình an tới bây giờ là nhờ có nó."
Ngộ Trừng hỏi: "Thế còn trận pháp mà Mục Thiên Sơn nói thì sao?"
Từ Chi Ngôn liếc nhìn cậu ta: "Đèn dầu người chính là trận pháp, cửa sổ trên hành lang phản chiếu hình ảnh của đèn dầu người, vừa lúc hợp với những cái đèn dầu kia làm thành một hoa văn nào đó."
Từ Chi Ngôn nói tới hoa văn, là những chữ mà cô đã nhìn thấy.
Trong chốc lát, Lê Duệ Bạch sắp nhận ra được thì nghe Từ Chi Ngôn nói: "Là sắc lệnh."
Bảo sao lúc ấy cô lại thấy quen thuộc. "Cổn" là trói buộc, lá bùa lúc Từ Chi Ngôn ở ngân hàng đưa cho bác Tiễn cũng có xuất hiện chữ này.
Sắc lệnh là pháp chú của Đạo giáo, ngụ ý mệnh lệnh được viết bằng chữ triện.
Lúc trước Từ Chi Ngôn vẽ lá bùa thế này để trấn áp Ngũ Quỷ Vận Tài, vậy người hạ đạo phù chú như vậy xuống nhà ma là để trấn áp thứ gì?
Từ Chi Ngôn nói: "Đèn dầu người có tác dụng ngăn những thứ tà vật tới gần, còn chú sắc lệnh là để những thứ đồ dơ bẩn khác nữa không tiếp cận nhà ma."
"Cho nên, linh hồn của Mục Thiên Sơn mới cảm thấy bị bó buộc?" Từ Minh Sương nói.
Từ Chi Ngôn gật đầu: "Có thể nói như vậy."
Sự thật chứng minh, lời Từ Chi Ngôn nói là chuẩn xác. Ngày hôm sau lúc đang ăn cơm, Ngộ Trừng nói đêm qua blogger kia đã đăng weibo giải thích.
"Giải thích?" Lê Duệ Bạch tò mò.
Ngộ Trừng gật đầu, để điện thoại lên bàn nói: "Đúng vậy. Bối Bối giải thích rằng hôm qua vì bảo vệ đột nhiên xông vào nên cô ấy mới hoảng sợ hét lên. Sau đó vì thiết bị nào đó trong nhà ma bị hỏng nên không thể quay chụp được nữa, mới phải ngừng phát sóng một cách đột ngột như vậy."
Từ Minh Sương: "Nói dối!"
Hôm qua bọn họ ra ngoài rồi bảo vệ mới vào, mà tiếng thét chói tai bọn họ nghe được lúc đang còn ở trên hành lang tầng hai.
Ngộ Trừng nói: "Hình như mấy ngày nữa bọn họ định phát sóng trực tiếp lại. Đăng bài nói lần tới họ muốn chơi trò - Thuật Chiêu Quỷ."
"Thuật Chiêu Quỷ?" Lê Duệ Bạch hỏi.
Từ Minh Sương nói: "Thuật Chiêu Quỷ là đúng mười hai giờ đêm đi tới một ngõ nhỏ dẫn từ nam tới bắc, bước theo bóng của mình đằng trước. Mỗi một bước thì gọi tên của mình, đến bước thứ mười ba sẽ thấy trên đất có hai cái bóng, một cái khác chính là quỷ."
Nói xong, cô than nhẹ: "Đúng là liều mạng để kiếm tiền, rõ ràng là đã chọc phải tà vật mà vẫn còn tiếp tục tìm đường chết."
Lê Duệ Bạch nói: "Cô ta còn đăng weibo giải thích được thì chắc vẫn chưa xảy ra chuyện gì?"
"Chắc là không đâu." Ngộ Trừng nói: "Nếu có chuyện gì thật thì bên phía cảnh sát sẽ nhận được tin tức ngay. Ngày hôm qua mấy bảo vệ vào trong đó tìm bọn họ đó thôi, có chuyện thì sáng nay đã thấy trên báo rồi."
Mấy ngày sau chuyện này, Ngộ Minh và Ngộ Triệt về lại, bọn họ nhìn tiều tụy đi nhiều, có lẽ gặp phải thứ khó chơi.
Buổi tối Từ Minh Sương làm một bàn đồ ăn phong phú để đón gió tẩy trần. Ăn cơm xong không có chuyện gì, rảnh rỗi bọn họ lại nói chuyện của Bối Bối.
Ngộ Triệt nghe thấy cũng phải kinh ngạc: "Mấy người này đúng là lớn gan lớn mật."
Vừa hay tối nay có buổi phát sóng trực tiếp, mấy người cùng nhau đợi xem.
Ngộ Trừng lấy cái máy tính màn hình 15 inch của mình ra, mở giao diện phát sóng trực tiếp lên.
Hồi sáng Từ Minh Sương làm rất nhiều khô bò, vừa lúc lấy ra làm đồ ăn vặt.
Phát sóng trực tiếp còn chưa bắt đầu nhưng người xem đã đạt tới hơn hai mươi vạn, khu bình luận thì nhốn nháo vô cùng, ai nấy đều đang nói về sự cố của buổi phát sóng trực tiếp lần trước.
Buổi phát trực tiếp bắt đầu, trên màn hình lập tức đầy quà tặng và lời khen ngợi. Ngộ Trừng mở video lớn hết cỡ, Bối Bối xuất hiện trong khung hình. Đầu tiên cô ta chào hỏi mọi người, sau đó giới thiệu trò chơi mà tối nay họ muốn thử.
"Với các bạn theo dõi tôi từ lâu thì chắc đã biết, nhưng để những người mới vào xem lần đầu cũng nắm rõ, tôi sẽ giới thiệu trò chơi hôm nay." Bối Bối tươi cười xinh xắn, mặc một cái váy hoa dài và áo khoác len có lông, nhìn qua càng thêm mỹ lệ động lòng người.
Cô ta thần thần bí bí: "Trò chơi hôm nay là trò chơi rất nổi- Thuật Chiêu Quỷ."
"Nơi tôi đang ở bây giờ chính là chỗ bị quỷ ám nổi tiếng nhất Giang Nam, ngõ 26 Tỉnh Vọng. Hôm nay chúng ta sẽ dùng Thuật Chiêu Quỷ ở đây." Camera quay về khuôn mặt cô ta: "Trò chơi ngày hôm nay sẽ do tôi đích thân quay chụp. Không nhiều lời nữa, tiếp theo đây chúng ta lập tức bắt đầu!"
Nói xong, khuôn mặt Bối Bối biến mất, sột sột soạt soạt một hồi, trên màn hình là con ngõ nhỏ nọ.
"Trước khi bắt đầu, Bối Bối hơi sợ, hi vọng nhận được chút quà tặng để cổ vũ bản thân." Tuy không thấy được biểu cảm nhưng chỉ nghe âm thanh của cô ta cũng có thể tưởng tượng ra được khuôn mặt đáng thương sợ hãi kia.
Ngay sau đó, trên màn hình bay ra một đống quà tặng. Trừ Ngộ Trừng, chẳng ai hiểu được cái này để làm gì.
Ngộ Trừng ước lượng một hồi, từ khi phiên trực tiếp bắt đầu đến giờ, số quà tặng đã lên tới sáu chữ số.
"Bây giờ..." Bối Bối cố ý hạ thấp giọng, tạo nên một bầu không khí căng thẳng: "Trò chơi bắt đầu!"
Giây tiếp theo, trên đất xuất hiện một cái bóng đen, Bối Bối thì thầm: "Đây là bóng của tôi, giờ chúng ta sẽ đi bước thứ nhất."
Nói xong, cô ta bước một bước, sau đó tự gọi tên mình thành tiếng.
Lê Duệ Bạch hỏi: "Tên thật của cô ấy là Bối Bối à?"
Ngộ Triệt cũng để ý tới chuyện này: "Phương pháp lưu truyền trong dân gian chưa chắc đã hữu dụng."
Ngộ Minh đột nhiên cất lời: "Cái bóng trên đất có vấn đề."
Mọi người lập tức nhìn chăm chú vào màn hình, trên mặt đất vẫn là cái bóng của Bối Bối nhưng lại hơi méo mó lạ kì, như là có thứ gì đó trên vai.
Lúc bọn họ định thần lại thì Bối Bối đã bước xong bước thứ mười.
"Bây giờ chỉ còn ba bước cuối cùng, Bối Bối càng lúc càng sợ hãi!" Bối Bối nói.
Chẳng biết có phải Lê Duệ Bạch bị hoa mắt hay không mà cô cảm thấy lúc Bối Bối nói lời này, cái bóng trên đất run lên, như thể nói ra lời này không phải là cô ta mà là thứ trên vai.
Bối Bối đi xong bước thứ mười hai, nói: "Chỉ còn một bước cuối cùng, mọi người cổ vũ cho Bối Bối một chút được không?"
Cô ta nói xong, trên màn hình lại có quà tặng bay tới tấp.
Cô ta cười vang hai tiếng, bước ra bước cuối cùng, gọi lên tên mình.
Trên màn hình không có gì xáo trộn, mặt đất cũng không hề có gì lạ thường, chỉ có cái bóng của mình mình cô ta. Nhưng mấy người Lê Duệ Bạch lại chú ý tới bên vai cô ta, thứ kia đã biến mất.
Hình ảnh quay lại khuôn mặt Bối Bối, đúng lúc này, trên bức tường sau lưng cô ta có hai cái bóng.
Những người đang xem phát sóng trực tiếp gào thét trong phần bình luận, nhắc nhở Bối Bối quay người lại xem. Cũng có không ít người nói blogger lừa đảo, nói đó là cái bóng của người quay phim khác.
Bối Bối dường như không hề chú ý tới phần bình luận, mặt mày tiếc nuối: "Xem ra hôm nay trò Thuật Chiêu Quỷ này không thành công rồi. Mọi người còn muốn Bối Bối chơi trò gọi hồn nào khác nữa không? Nhớ bình luận bên dưới cho Bối Bối nha. Buổi phát sóng trực tiếp ngày hôm nay đến đây là kết thúc, hẹn mọi người lần sau gặp lại!"
Tuy cô ta đang cười nhưng âm thanh lại run lên, hiển nhiên là đọc được bình luận bên dưới.
Phiên trực tiếp cứ vậy mà kết thúc, hình ảnh đen thui.
Ngộ Trừng đã trốn sau lưng Ngộ Triệt từ bao giờ, cậu ta run run nói: "Trên tường hình như đúng là có hai cái bóng thật?"
Từ Minh Sương nhét một miếng khô bò vào miệng, vừa nhai vừa nói: "Có người kêu đó là bóng của người quay chụp thây?"