Tiên Sinh, Quỷ Của Anh Biến Mất Rồi

Chương 53: 53





Nhắc tới xuống mộ, Chung Tử Bình giống như bị người ta bóp cổ không nói nên lời, bây giờ gã không còn một chút linh lực nào, đừng nói là dùng bùa vẽ trận, ngay cả quỷ hầu cấp thấp nhất gã cũng không điều khiển được.
Chuyện xảy ra ở Bình Sơn cách đây không lâu dù được Chung gia dùng một câu "Ngoài ý muốn" bỏ qua, nhưng trong đó rốt cuộc có khuất tất gì, tất cả mọi người ở đây đều biết rõ.

Sở dĩ không đâm thủng, đó chỉ vì chừa mặt mũi cho Chung gia.

Chung Tử Bình làm việc kích động nhưng không phải người ngu, biết lúc này nói tiếp chỉ có mình là chịu thiệt, gã chỉ có thể đỏ mặt nuốt hết mấy lời phản bác vào bụng.

Chung Tử Húc cũng chẳng thích đứa em trai này là bao, nhưng sau khi đối phương mất đi tư cách cạnh tranh với gã, gã cũng không ngại đưa tay che chở đối phương vài lần.

Dù sao Chung Tử Bình cũng là người của Chung gia, nếu như gã mất mặt, thứ mất vẫn là thể diện của Chung gia.

"Đứa em trai này của cháu cũng chỉ lo lắng cho cháu mà thôi," Chung Tử Húc mỉm cười, gã nhìn Chung Tử Bình, vẻ mặt nghiêm túc cũng trở nên dịu dàng hơn chút ít, "Cơ thể em không tốt, lần này ở ngoài theo dõi cùng bác Lâu và những người khác đi."
"Vâng," Chung Tử Bình cúi đầu ngoan ngoãn trả lời, "Cám ơn anh."
Diễn xuất của Chung Tử Húc không tồi, nhưng Cố Duy Sanh không định thưởng thức, thi đấu sẽ bắt đầu từ hôm nay, điều này có nghĩa ước định giữa y và Giang Yên đã ngâm nước nóng.

Tuy những người này đều là người tài của các nhà, nhưng trong mắt Cố Duy Sanh, bọn họ còn không hữu dụng bằng bản đồ sống Giang Yên.

Lỡ đâu thi thể của Lão Bạch bị bọn họ nhìn thấy, vậy chuyện để Lão Bạch hoàn hồn sẽ trở nên rất rắc rối.

Cố Duy Sanh còn đang đau đầu vì vấn đề của Lão Bạch, người tham gia thi đấu lần này đã dồn dập rời đi để thu dọn "trang bị".


Thi đấu lần này có tổng cộng bảy người tham gia, trừ Chung Tử Húc, Hill và Liễu Diệu Cố Duy Sanh đã biết tên, vẫn còn ba thanh niên ngồi ở rìa sân.

Thật ra đại hội thiên sư được tổ chức để bầu hội trưởng, nhưng từ mười năm trước Lâu Tiêu đã dễ dàng giành được vị trí cao nhất, nên các nhà chỉ có thể cắn răng chỉ phái tiểu bối tham gia, miễn cưỡng biến kỳ tuyển cử hội trưởng thành tiểu bối mài giũa.

—— Ai bảo Lâu Tiêu trẻ quá làm chi, một đám lão già bắt nạt một thanh niên, thua rồi bị mất mặt không nói, cứ coi như thắng cũng sẽ bị nói thành thắng mà không vẻ vang gì.

"Ngồi đi." Lâu Tiêu kéo kéo ống tay áo Cố Duy Sanh.

Thứ hắn dùng chủ yếu là kim phù và nghiệp hỏa, mà hai thứ này đều không phải thứ gì cần đặc biệt chuẩn bị, nên lúc này Lâu Tiêu vẫn thảnh thơi ngồi tại chỗ uống trà cùng cha Lâu.

Cố Duy Sanh đang thành thật làm linh hồn đứng sau lưng hắn, ai ngờ lại đột nhiên bị Lâu Tiêu kéo tay áo, y liếc mắt nhìn móng vuốt đối phương không có ý buông ra, cuối cùng vẫn phất ống tay áo tự nhiên nhã nhặn ngồi xuống.

Bộ trà cụ trên bàn đá không phải được chuẩn bị theo đầu người, Lâu Tiêu lấy một tách trà sạch sẽ, cực kỳ tự nhiên rót cho Cố Duy Sanh một tách trà nóng.

Cha Lâu hứng thú dạt dào nhìn chằm chằm hành động khác thường của con trai mình, Cố Duy Sanh nâng tách trà Lâu Tiêu đưa tới, hiếm khi cảm thấy có chút không được tự nhiên.

Người thế hệ trước bây giờ cởi mở vậy sao?
Có điều tiểu thiên sư có phải nhắc y nên chào hỏi hay không? Trong đầu Cố Duy Sanh bỗng hiện ra mấy lời Lâu Tiêu đã nói, vì vậy y nâng trà hướng cha Lâu lần thứ hai gật gật đầu: "Xin chào, Cố Duy Sanh."
Hoàn toàn không giống thái độ gặp phụ huynh, Lão Bạch nằm sấp trên đùi Lâu Tiêu bất đắc dĩ dùng móng vuốt vỗ vỗ trán, diễn xuất của lão Cố lúc này đã bị uống chung với nước trà rồi sao trời?
May mà cha Lâu không cảm thấy thái độ của Cố Duy Sanh có gì không đúng, ông thả lỏng mặt, giọng điệu cũng dịu dàng hơn lúc nãy rất nhiều: "Xin chào, Lâu Tu Văn."
Tu Văn, Cố Duy Sanh không ngờ một người nhìn mạnh mẽ dứt khoát như cha Lâu lại có cái tên tri thức như vậy.


Còn Lâu Tiêu dần dần có thể đoán được mấy lời phun tào từ trong ánh mắt Cố Duy Sanh, hắn uống một ngụm trà, không chút lưu tình bêu xấu cha mình: "Nhìn qua thì nghiêm túc vậy thôi, chứ giả vờ cả đấy."
Tính Cha Lâu ôn hòa không thích tranh danh trục lợi, cho nên sau khi Lâu Tiêu và Lâu An trưởng thành, ông vứt luôn cái chức ông chủ, mỗi ngày ở nhà vui vẻ làm vườn chơi chim ở bên vợ, đúng là tự do tự tại.

Nếu không phải Lâu Tiêu phải tham gia thi đấu không thể chủ trì mọi chuyện, hôm nay Cố Duy Sanh sẽ không gặp được đối phương ở chỗ này.

"Cái thằng nhóc này," Cha Lâu trừng Lâu Tiêu một cái, sau đó chắp tay nói với Cố Duy Sanh, "Mạng của Tiêu xem như được ngài cứu, ngày sau nếu có yêu cầu gì, ngài chỉ cần nói với thằng nhóc này là được."
Cố Duy Sanh vội vã nghiêng người tránh đi thi lễ của cha Lâu, đùa à, dù gì bây giờ y cũng được xem là người yêu của Lâu Tiêu, nếu nhận cái thi lễ này, vậy vai vế của hai người bọn họ chẳng phải là loạn cào cào sao.

"Gọi cháu Duy Sanh là được rồi..." Cố Duy Sanh ho nhẹ một tiếng, "Chú Lâu."
Lâu Tiêu nghiêng đầu kinh ngạc nhìn Cố Duy Sanh, đối phương đang bưng tách trà nhấp một ngụm, trên mặt không thấy một chút bối rối nào.

Cũng không biết cha Lâu có nhìn ra quan hệ giữa hai người hay không, thấy con trai mình hình như có chuyện muốn nói với đối phương, ông liền cười ha ha nói được, sau đó đặt tách trà xuống bàn rồi đi tìm bạn cũ ôn chuyện.

Cha Lâu vừa đi, Lâu Tiêu lập tức ôm khóe môi nhìn Cố Duy Sanh: "Vậy mà gọi thật hửm?"
"Làm một mẻ khỏe cả đời." Gọi cũng đã gọi, Cố Duy Sanh cũng không có gì để nhăn nhó, y chống cằm, cười khanh khách trêu, "Tôi cũng không muốn cùng anh chơi trò tình yêu ông cháu."
Cố Duy Sanh có khuôn mặt cực phẩm, đôi mắt hoa đào càng làm ngây ngất lòng người, chỉ có điều thường ngày phần lấp lánh này đều bị Cố Duy Sanh dùng sắc mặt lạnh nhạt nén mất, bây giờ y lại cười chân thành thế này, nhìn cứ long lanh như băng tuyết mới tan không gì sánh được.

Y lười biếng nghiêng người dựa vào bàn đá, tay kia thì như cố ý vô tình chơi đùa chén sứ trên bàn, làm dáng phong lưu như thế này, không biết đẹp hơn những quỷ hầu mặt xanh mũi trắng khác bao nhiêu lần.

"Ai nói là tình yêu ông cháu?" Lâu Tiêu tỉnh bơ nghiêng người chặn lại tầm mắt của những người khác đang nhìn Cố Duy Sanh, hắn hạ thấp giọng, nghiêm túc nói, "Chẳng lẽ em không phải tiểu tổ tông của tôi?"

"Lâu ảnh đế muốn cướp công việc của Tiểu Phương Tử hay sao?" Cố Duy Sanh bẻ một miếng bánh đút cho Lão Bạch, "Lát nữa sẽ xuống mộ, Giang Yên phải làm sao đây?"
"Em muốn dẫn theo?"
"Ừm." Cố Duy Sanh gật đầu, không quan tâm lời Giang Yên nói có bao nhiêu thật giả, nếu muốn xuống mộ, vậy dù thế nào y cũng phải đặt người biết chuyện này dưới mí mắt mới yên tâm được.

Nhận được câu trả lời khẳng định của Cố Duy Sanh, Lâu Tiêu nhẹ nhàng đặt tách trà xuống: "Vậy thì dẫn theo."
Cố Duy Sanh kinh ngạc: "Cô ấy là người bình thường, anh dẫn theo kiểu gì?"
"Một người bình thường không ảnh hưởng đến kết quả thi đấu," Lâu Tiêu nói, "Với thân phận của tôi, nếu tôi nhất quyết muốn dẫn người theo, những nhà khác sẽ không cố ý ngăn cản."
Dù sao hắn cũng đã ngồi trên cái ghế hội trưởng hiệp hội nhiều năm như vậy, dẫn theo người bình thường đã từng xuống mộ, chút chuyện này đối với hắn mà nói không có gì khó.

—— Miễn là sống chết của người đó do hắn phụ trách.

Lời này cũng có lý, dù sao vừa rồi cha Lâu cũng từng đề nghị Chung Tử Bình cùng xuống mộ, tuy rằng mục đích cuối cùng là làm bẽ mặt đối phương, nhưng nếu có thể công khai nói những lời này, vậy có thể thấy chuyện dẫn người này vẫn không tính là quá mức trái quy định.

"Tôi vẫn chưa biết làm thế nào để thắng thi đấu?" Lâu Tiêu lấy điện thoại ra liên hệ Phương Mộc, Cố Duy Sanh thì lại khá nhàm chán quan sát nhân loại chung quanh, "So ai bắt được quỷ nhiều hơn sao?"
"Mục tiêu chung là làm sạch lăng mộ, nhưng chấm điểm cũng không chỉ dựa vào số lượng để giành chiến thắng," Lâu Tiêu lấy trong túi ra một thứ nhỏ như hạt đậu vàng đặt trước mặt Cố Duy Sanh, "Máy quay phiên bản thiên sư, chốc nữa xuống mộ nó sẽ được kích hoạt, biểu hiện của thí sinh sẽ được nó ghi lại và phản hồi, cuối cùng toàn bộ giám khảo cùng nhau chấm điểm."
Cố Duy Sanh cầm hạt đậu vàng nhìn kỹ, y nhẹ nhàng sờ một cái, hạt đậu vàng liền theo vết nứt trên thân mở ra, lộ ra một ống kính nho nhỏ tròn vo bên trong.

Xem ra đây chính là sự kết hợp hiệu quả giữa đạo thuật và khoa học kỹ thuật trong truyền thuyết.

Cố Duy Sanh đặt thứ giống như con trùng nhỏ màu vàng lên bàn: "Cái gì cũng có thể quay?"
Y không muốn làm lộ chuyện của Lão Bạch trước mặt mọi người.

Lâu Tiêu tự nhiên nói: "Trong chiến đấu đều sẽ có chuyện ngoài ý muốn, đúng không?"
Cố Duy Sanh ngẩng đầu nhìn hắn, mặt đối phương tỉnh rụi, hoàn toàn không cảm thấy loại suy nghĩ hủy hoại vật công của mình có cái gì không đúng.


"Có ảnh hưởng đến điểm số của anh không?" Cố Duy Sanh hỏi, "Tôi nhớ anh rất để ý chức hội trưởng này?"
Thật ra Lâu Tiêu không có chấp niệm quá lớn với quyền lợi, nhưng hắn là con trai trưởng nhà họ Lâu, đối thủ cạnh tranh với hắn lại là Chung gia mà hắn không thể buông tha, cho nên Lâu Tiêu mới nhất quyết phải ngồi vững cái ghế hội trưởng hiệp hội thiên sư này.

Vì trách nhiệm, cũng vì thù riêng.

Nhưng lời này hiển nhiên không thích hợp để nói ở đây, vì vậy Lâu Tiêu chỉ mỉm cười: "Không ảnh hưởng, miễn là cuối cùng chúng ta tạo ra một động tĩnh lớn độc nhất vô nhị là được rồi."
Cố Duy Sanh nhìn ý cười bên môi Lâu Tiêu, chỉ cảm thấy cái "động tĩnh lớn" này tuyệt đối không phải cái gì hay ho.

[Lần này Lâu Tiêu cũng đáng tin đấy chớ.] Lão Bạch ăn uống no nê phơi trên bàn đá thành một cái bánh mèo, [Chờ Bạch gia em lấy được cơ thể nhất định sẽ chính miệng cảm ơn hắn.]
[Cảm ơn thế nào?] Cố Duy Sanh gãi gãi cằm Lão Bạch, [Đến tập đoàn Lâu thị làm thêm báo ơn?]
Lão Bạch trừng lớn mắt mèo: [Làm thêm?]
[Chẳng lẽ em trở về làm người rồi còn muốn anh nuôi em không công?] Cố Duy Sanh cười đến là hiền lành, [Chỉ với cái mặt đẹp này của em, em cảm thấy tiểu thiên sư còn có thể để em ở nhà anh mỗi ngày sao?]
[Trọng sắc khinh bạn,] Lão Bạch rầm rì một tiếng, [Chuyện còn chưa rõ ràng anh đã muốn đuổi Bạch gia đi.]
[Anh chỉ hi vọng em suy nghĩ lại,] Cố Duy Sanh thu hồi nụ cười, như thường ngày nhẹ nhàng vuốt ve tai Lão Bạch, [Làm người rất phiền phức, chưa chắc sung sướng được như một con mèo.]
Lão Bạch khịt mũi: [Lời này sao mà quen tai ghê.]
[Chính em nói chứ ai,] Cố Duy Sanh thở dài, [Thi thể của ông ta vẫn còn trong mộ, em đã sẵn sàng chưa?]
Lần này Lão Bạch không trả lời, mãi đến tận lúc Cố Duy Sanh và Lâu Tiêu tán gẫu được mấy câu, trong lòng y mới nghe thấy Lão Bạch trầm thấp đáp lại.

[Em muốn gặp ông ấy.]
Gặp ông ấy...!
Hoàng thúc.

- -------
Meey: Tình yêu ông cháu cơ đấy =)))))))))))) cười ể với anh Sanh.