Tiên Sinh, Quỷ Của Anh Biến Mất Rồi

Chương 54: 54





Đường Ninh làm việc rất năng suất, chỉ trong vòng một tiếng đồng hồ, Giang Yên mặt mày ngơ ngác đã được anh thuận lợi dẫn tới bên cạnh Lâu Tiêu và Cố Duy Sanh.
Còn không đợi Giang Yên phục hồi tinh thần từ trong vui sướng khi được nhìn thấy nam thần, Hill ở bên cạnh theo thói quen vê vành tai trêu chọc ra tiếng: "Xuống mộ cũng phải dẫn theo tình yêu nhỏ, anh Lâu cũng có diễm phúc ghê."
"Tình yêu nhỏ" Giang Yên: "..." Người này chắc không phải đồ đần đâu ha?
"Chẳng trách Lâu Tiêu cậu hợp tác với nhiều diễn viên nữ như vậy lại không dính một chút scandal nào..." Chung Tử Húc cầm chiếc quạt xếp chuyên biệt của Chung gia, cười nói ý nhị, "Thì ra cậu không yêu hồng trang mà yêu lam nhan[1]."
([1]: Hồng trang [红妆]: Chỉ cách trang điểm của người phụ nữ, hoặc là đề cập đến người phụ nữ đẹp.

Lam nhan [蓝颜]: Chỉ người bạn thân khác giới của nữ, hay còn được gọi là tri kỉ; tôi nghĩ ý trong truyện lam nhan có nghĩa là đàn ông thôi ý, vì Chung Tử Húc chỉ muốn nói ẩn ý là Lâu Tiêu mê trai không mê gái thôi.

Vì là ẩn ý nên tôi để nguyên luôn =)))))))))
Lam nhan? Cố Duy Sanh không kìm được mím môi nhịn cười.

Điều này cũng không thể trách Chung Tử Húc ánh mắt vụng về, chỉ nhìn từ bên ngoài, quả thực Giang Yên giống như một cậu trai nhỏ thanh tú.

Nếu như nói lúc Hill trêu chọc còn có chút vui đùa, thì lời nói của Chung Tử Húc lại mơ hồ nhắm vào đạo đức nghề nghiệp của Lâu Tiêu, loại thái độ không hữu hảo này khiến một người trà trộn trong giới fan lâu năm như Giang Yên có chút bất mãn.

"Này anh gì đó ơi, ánh mắt không tốt thì đi cắt kính dùm cái." Giang Yên hơi giơ tay trái lên, đẩy gọng kính vốn không tồn tại trên mặt mình, "Tôi là nữ, điều rõ như ban ngày như vậy mà anh còn không nhìn ra à?"
Lâu Tiêu đang chuẩn bị thuận theo câu chuyện để show ân ái: "..."
Muốn đánh người, cô gái này nhanh mồm nhanh miệng quá đi.

Lời vừa nói ra, không chỉ riêng Chung Tử Húc dừng phe phẩy quạt, những người khác cũng nhao nhao tò mò nhìn Giang Yên.

Nguyên nhân không gì khác, khí tức trên người Giang Yên thực sự quá trung tính.


Khí tức nam giới thiên về dương, khí tức nữ giới thiên về âm, đây là tình huống thường thấy nhất trong hiện thực, nhưng khí tức trên người Giang Yên lại trung hòa hoàn mỹ giữa âm và dương, cho nên các vị thiên sư am hiểu dựa vào khí tức để xem người mới trực tiếp dựa vào bề ngoài của cô để đoán giới tính.

Nếu không có Lão Bạch ánh mắt nhạy bén ở bên cạnh, ngay cả Cố Duy Sanh cũng suýt chút nữa làm trò cười ngay lần đầu gặp Giang Yên.

Bị mấy ánh mắt không tin tưởng nhìn chằm chằm, trên mặt Giang Yên không thấy chút bối rối nào, chỉ lặng lẽ không chút tiếng động di chuyển về phía sau Cố Duy Sanh.

Tuổi không lớn nhưng cũng coi như thông minh, Cố Duy Sanh buồn cười liếc mắt nhìn đối phương, tuy rằng không biết tại sao khí tức trên người Giang Yên lại kỳ quái như vậy, nhưng nếu đối phương là fan của y, vậy người làm thần tượng như y cũng nên chăm sóc đối phương một chút.

"Các vị còn muốn ở chỗ này nói chuyện phiếm à?" Cố Duy Sanh duỗi tay trái ném Lão Bạch cho Giang Yên, y chỉ chỉ bảy "hạt đậu vàng" đang bay tới từ xa xa, "Thi đấu đã bắt đầu, nhất cử nhất động của chúng ta đều nằm trong tầm quan sát của giám khảo."
Được Cố Duy Sanh nhắc nhở, mọi người ở đây mới phát hiện mấy cái máy quay phiên bản thiên sư đã được ban giám khảo khởi động, những âm thanh vỗ cánh của đậu vàng nhỏ đến mức không thể nghe thấy, màu sắc cũng bởi vì bị hạ bùa chú mà trở nên ảm đạm hơn rất nhiều.

Cố Duy Sanh có thể chú ý tới đậu vàng đã được xử lý đặc biệt trước khi mọi người phát hiện, điều này không khỏi khiến cho tất cả mọi người ở đây coi trọng y hơn.

"Nhãn lực tốt mà thôi." Cố Duy Sanh híp quỷ đồng lại, diễn cao nhân thần bí khiêm tốn.

Lúc này đoàn người bọn họ đang đứng trước lối vào đã được Vạn Phật Tự mở ra, cái động này lớn hơn động trộm mộ bình thường nhiều, cũng không cần đám thiên chi kiêu tử mặt mày xám xịt này chui vào lăng mộ.

Song, tuy rằng hang động này đã được mở rộng khá lớn, nhưng Cố Duy Sanh liếc mắt một cái là nhận ra đây chính là nơi y đã từng ra vào.

Không biết vàng bạc châu báu bên trong còn ở đó hay không, Cố Duy Sanh đang cùng mọi người xuống mộ thì thất thần nghĩ đến, nói không chừng những người tuẫn táng tác quái trong lăng mộ chính là những tên trộm mộ bị chết trong đây từ cổ chí kim.


Phía dưới cửa động u ám yên tĩnh, Hill và một nhóm người nghĩ là có đạo thuật nên không đem theo dây thừng, cứ như vậy từng người từng người nhảy thẳng xuống.

Giang Yên vốn định nhân cơ hội này cảm thụ cảm giác được nam thần ôm bay xuống, nhưng ai ngờ Lâu Tiêu lại giống như mắt mọc sau lưng, duỗi tay đẩy cô một cái.

Lâu Tiêu dùng sức không lớn nhưng cực kỳ khéo léo, Giang Yên bất giác xoay người, một giây sau cô đã bị Lâu Tiêu túm cổ áo dẫn xuống.

Lão Bạch đang chuẩn bị tự mình nhảy "ầm" xuống lại phải dừng một chút dựng đuôi lên, phản xạ có điều kiện bám lấy cánh tay Giang Yên.

Giang Yên bị người xách lại bị mèo víu: "..."
Ông trời chứng giám, cô đây là trêu ai ghẹo ai chớ.

Nhìn vị ảnh đế lại biến thành bình dấm chua, Cố Duy Sanh lắc đầu mỉm cười phân tán thực thể, nhẹ nhàng nhảy xuống đáy động.

Cảnh tượng dưới đáy động vẫn giống như mấy trăm năm trước, không khí trong lành tràn vào ngôi mộ theo chuyển động của mọi người, đèn trường minh[2] sử dụng mỡ cá voi làm nhiên liệu đột nhiên bật sáng ngay khoảnh khắc mọi người rơi xuống đất, ánh đèn mờ ảo hơi chập chờn, không chiếu rõ con đường dẫn đến cửa lăng mộ.

([2]: Đèn trường minh - trường minh đăng [长明灯]: Là loại đèn thắp sáng liên tục không bao giờ tắt, thường được dùng trong việc thờ cúng, cũng thường thấy trong các ngôi cổ mộ.)
"Nơi này lớn thật đó." Liễu Diệu mới vừa sửa sang xong quần áo mở miệng thở dài nói, mặc dù là thi đấu trong một hoàn cảnh không rõ, nhưng điều này cũng không thể ngăn cản trái tim thích chưng diện của cô.

"Đúng vậy, cũng không biết đây là lăng mộ của ai." Một nam sinh dáng dấp nhã nhặn lên tiếng trả lời, hắn đi thẳng đến bên cạnh Liễu Diệu, xem ra là sinh ra trong một thế gia có quan hệ tốt với Liễu Diệu.

Mặc dù chỉ có hai người họ nói chuyện với nhau, nhưng tất cả người còn lại cũng không ngừng tìm kiếm, như Liễu Diệu nói, không gian lăng mộ mà hiện tại bọn họ đang đứng rất lớn, nhìn cứ như một cung điện dưới lòng đất.


Dù là ai, nhìn từ bên ngoài vào cũng sẽ không thể tưởng tượng được một ngọn núi nhỏ xinh như Nhạn Sơn sẽ ẩn giấu một tòa lăng mộ rộng lớn như vậy.

Dưới ánh đèn mờ ảo, bọn họ giống như Alice rơi vào hang thỏ[3], chỉ trong khoảnh khắc đặt chân xuống đất, họ mới nhận ra rốt cuộc bọn họ đã bước vào một "xứ sở thần tiên" như thế nào.

([3]: Trong bộ ALice ở xứ sở thần tiên, Alice đuổi theo một con thỏ và rơi xuống một cái hang thỏ, và cái hang đó chính là con đường bí mật dẫn đến xứ sở thần tiên.

Ở đây ý nói nhóm 7 người như Alice từ hang thỏ rơi vào một nơi tựa như tiên cảnh ý.)
"Ở đây trông khá yên tĩnh, chẳng lẽ những người tuẫn táng đều bị nhốt ở phía sau cửa?" Hill thu hồi tầm mắt quan sát xung quanh, hắn vỗ tay cái độp, một cô gái với mái tóc vàng và bộ váy cổ điển châu Âu lập tức lơ lửng sau lưng hắn.

"Đi thăm dò đường," Hill sờ sờ đầu cô gái, "Chú ý an toàn."
Phong cách ăn mặc của cô gái hoàn toàn khác với những người mặc quần áo bình thường xung quanh.

Giang Yên nhìn váy thêu ren của cô gái, lại ngắm nhìn vạt áo không dính một hạt bụi của Cố Duy Sanh, sâu sắc cảm nhận cái gì gọi là vẽ một nét lên bức tranh thủy mặc.

[Con quỷ này được mang về từ nước ngoài à? Em còn tưởng nước ngoài chỉ có quỷ hút máu thôi chớ.]
Lão Bạch nhỏ giọng lầu bầu một câu, sau khi rơi xuống nó không lên tiếng nữa, Cố Duy Sanh cứ tưởng nó gần quê dạ bồi hồi không muốn nhiều lời, không nghĩ tới lúc này đối phương lại còn có tâm trạng xàm xí với y.

Hơn nữa nghe âm thanh này...!Con mèo nào đó hình như vẫn còn nhiều sức sống lắm?
Lão Bạch mắt sáng lấp lánh vùi trong lồng ngực Giang Yên, nhìn qua rất có tư thế bình mẻ không sợ vỡ: [Đến cũng đã đến, sợ cũng vô dụng.]
[Dù sao ông ấy cũng không thể bò ra bắt em được.]
Dường như đáp lại lời nói của Lão Bạch, bên này vừa dứt lời, cánh cửa đóng chặt ở cuối con đường bên kia mơ hồ truyền đến tiếng gầm gừ trầm thấp.

"Grào!"
Nghe không giống tiếng của động vật, trái lại càng giống tiếng của một nhân loại bị mất lý trí hơn.


[Miệng em xui thiệt sự.] Cố Duy Sanh chế nhạo liếc Lão Bạch một cái, bé loli đang dò đường ở phía trước hoàn toàn không để ý tiếng gầm gừ truyền từ sau cửa, cô bước đi nhẹ nhàng, mãi đến tận khi bị cửa lớn chặn lại mới quay đầu lại lắc đầu với Hill.

Nhận được phản hồi từ quỷ hầu nhà mình, Hill bước lên: "Xem ra đoạn đường này không có gì nguy hiểm."
Hắn không chút do dự đi theo con đường nhỏ được đèn trường minh chiếu tới, Liễu Diệu hừ một tiếng, cũng nắm chặt kiếm gỗ đào đi theo.

Cố Duy Sanh nghe thấy nam sinh nhã nhặn bên cạnh Liễu Diệu lẩm bẩm trong miệng cái gì mà "Triệt kiến biểu lý, vô vật bất phục", một giây sau, mấy lá bùa viết bằng chu sa lập tức lơ lửng bên cạnh hắn, ngọn lửa nóng rực thiêu đốt trên bùa, trong lúc nhất thời xua tan mấy tia hàn ý như có như không dưới đất.

"Đó là Thôi Thiệu Nguyên." Thấy Cố Duy Sanh nhìn chằm chằm nam sinh kia không rời, Lâu Tiêu mở môi mỏng, nỗ lực kéo sự chú ý của kèm quỷ về phía mình, "Là thanh mai trúc mã của Liễu Diệu."
Cố Duy Sanh quay đầu lại: "Tôi chỉ đã lâu không gặp thiên sư nghiêm chỉnh niệm chú mà thôi."
Mặc dù y và tiểu thiên sư cũng đã ở chung với nhau một khoảng thời gian không ngắn, nhưng Lâu Tiêu ngộ tính quá cao, tất cả bùa đến tay đối phương đều như tay sai, căn bản không cần phải niệm chú ngữ gì đó để khởi động phù triện.

"Xem ra Cố quỷ tiên đối với pháp thuật Đạo gia còn chưa hiểu rõ lắm," Nghe được cuộc đối thoại của hai người, Chung Tử Húc rơi xuống cuối cùng cùng nhóm ba người một mèo của Cố Duy Sanh mở miệng cười nói, "Đó là khu quỷ chú (thần chú đuổi quỷ), dùng để dò đường cũng coi như là một lựa chọn không tồi."
"Trước kia thiên sư không chỉ là đuổi quỷ thôi đâu," Không biết nhớ tới cái gì, Chung Tử Húc thở dài một hơi, "Chỉ là bây giờ thế giới biến đổi đạo gia suy tàn, những bản lĩnh hô phong hoán vũ dời núi lấp biển cũng chỉ có thể thấy được trong sách cổ."
Giọng Chung Tử Húc không nhỏ, mà bên trong lăng mộ lại cực kỳ rỗng, gã vừa nói, liền khơi dậy cảm xúc của một số người.

"Đạo gia suy tàn? Chẳng qua là một ít người đạo hạnh quá nông mà thôi." Liễu Diệu tiện tay giơ kiếm gỗ đào lên, khí tức thanh chính lấy mũi kiếm làm trung tâm phân tán ra bốn phía, nhanh chóng xua tan không khí vẩn đục xung quanh.

"Nếu anh Lâu không cần phải áp chế nghiệp hỏa, chắc chắn hôm nay Chung thiếu gia có thể nhìn thấy bản lĩnh thất truyền đã lâu rồi."
Chuyện Lâu Tiêu thân mang nghiệp hỏa không phải bí mật trong giới thiên sư, Liễu gia và Lâu gia vốn đứng chung một lập trường, Liễu Diệu lúc này nhảy ra thay Lâu Tiêu nói chuyện không khiến mọi người ngạc nhiên chút nào.

"Có thiên phú nhưng cũng phải có mạng để tu luyện mới được." Nữ sinh áo đen vẫn luôn khiêm tốn đi bên cạnh Chung Tử Húc âm trầm nói, sắc mặt cô ta tái nhợt, mái tóc đen nhánh, nếu không phải trên người cô ta còn có hơi thở của người sống, Cố Duy Sanh quả thực sẽ cho rằng đối phương là quỷ hầu mà Chung Tử Húc dẫn theo.

Trong lúc nói chuyện mấy người đã đi tới trước cửa lăng mộ, nữ sinh kia vươn cánh tay gầy gò chỉ về phía trước——
"Nếu hội trưởng Lâu trời sinh thông minh học được bản lĩnh dời núi lấp biển, vậy kính xin ngài hạ mình thay chúng tôi mở cánh cửa này đi.".