Tiên Võ Đế Vương

Chương 1342: Hoà nhau! 



“Ngưu Bôn, Đông Phương Ngọc Yên lên chiến đài”. 

 Trong tiếng bàn tán, giọng nói của Đạo Huyền Chân Nhân lại vang lên. 

 Ông ta dứt lời liền nghe thấy một tiếng rầm, Ngưu Bôn cầm theo chiếc rìu lớn bước lên chiến đài, nhìn thân hình vững chãi của cô bé, tất cả người xem trận chiến đều bất giác ho hắng. 

 So với Ngưu Bôn mà nói thì Đông Phương Ngọc Yên ở phía đối diện lại tinh nghịch hơn nhiều, cô giống như khuê tú của gia tộc lớn còn chưa ra khỏi cửa với thần hoa rực rỡ bao quanh, mặc dù trông có phần non nớt nhưng lại khó có thể che đi nét sắc nước nghiêng thành. 

 “Ngọc Yên muội, cẩn thận”, Ngưu Bôn chớp mắt bước ra, trong chốc lát đã biến mất, tốc độ không hề kém so với sức mạnh. 

 Cũng may Đông Phương Ngọc Yên cũng không vừa, sau khi mỉm cười nhẹ nhàng, đầu mũi chân lùi về sau nhẹ nhàng như hồ điệp, để lại từng đạo tàn ảnh. 

 Bịch! 

 Cô vừa rời đi, ngay vị trí cô đứng trước đó đã bị một rìu của Lâm Báo trảm lìa. 

 Nhìn thấy Ngưu Bôn mạnh mẽ như vậy, phía Cung Tiểu Thiên Nhi đứng dưới chiến đài lần lượt nuốt nước bọt, cũng may đó là Đông Phương Ngọc Yên có được chân truyền của nhà họ Đông Phương nếu mà đổi thành người khác thì đã nằm bẹp rồi. 

 Bịch! Bịch! 

 Tiếng động liên tiếp vang lên, trận đại chiến trên chiến đài hết sức sục sôi. 

 Ngưu Bôn khí thế lên cao, mạnh mẽ rắn rỏi, cây rìu trong tay vô cùng bá đạo, đó là một bí thuật hết sức mạnh mẽ, trông thì có vẻ đơn giản nhưng lại dung hợp sự biến hoá của rất nhiều bí thuật. 

 Còn Đông Phương Ngọc Yên lại khác, phần lớn thời gian cô nhóc dành để né tránh, mặc dù có một hai lần phản công nhưng về cơ bản đều không thể phá được phòng ngự của Ngưu Bôn. 

 Về điểm này thì chính là khoảng cách của thuộc tính, trận đại chiến kéo dài được một khắc thì Đông Phương Ngọc Yên dừng tay, giơ tay lên bất lực: Ta nhận thua. 

 “Muội muội, ta không làm muội bị thương chứ?”, Ngưu Bôn giây phút trước còn đang rất hùng hồn nhưng sau khi nghe vậy thì lại nở nụ cười. 

 “Cũng…cũng ổn”, Đông Phương Ngọc Yên cười gượng gạo, cơ thể thảm hại. 

 “Mộ vân Thiếu, Hạo Thiên Thanh Vũ lên chiến đài”, phía Ngưu Bôn vừa xuống khỏi chiến đài thì giọng nói của Đạo Huyền Chân Nhân lại vang lên. 

 Đạo Huyền Chân Nhân vừa dứt lời thì hai bóng người mặc y phục tím và trắng lần lượt lên chiến đài. 

 Sau khi hai người bọn họ lên chiến đài, tất cả những người quan sát trận chiến đều ngồi thẳng dậy. 

 Nam Mộ Vân, Bắc Hạo Thiên, đây là hai gia tộc nổi danh ở hai đầu Nam và Bắc, trận đối đầu của lớp Huyền Tự đương nhiên kéo theo sự chú ý của rất nhiều người, trong đó bao gồm cả Diệp Thành. 

 “Luận về vai vế thì hắn là cháu ngươi nhỉ?”, Hồng Trần Tuyết lên tiếng. 

 “Đúng vậy”, Diệp Thành mỉm cười, hắn bất giác nhìn về phía Hạo Thiên thế gia, vừa hay Hạo Thiên Huyền Chấn nhìn sang phía này, cả hai tỏ vẻ gượng gạo sau đó nhanh chóng quay đi. 

 Diệp Thành trầm ngâm, hắn nhìn Hạo Thiên Thanh Vũ trên chiến đài. 

 Mặc dù cách rất xa nhưng hắn vẫn có thể nhìn thấu công pháp từ Hạo Thiên Thanh Vũ, bên trong cơ thể hắn có huyết mạch đặc biệt, không phải thực sự thuần tuý, còn Mộ Vân Thiếu của nhà họ Mộ Vân cũng có huyết mạch đặc biệt, cả hai người huyết mạch ngang ngửa nhau, đến tu vi cũng không hơn kém là bao. 

 Dưới sự chứng kiến của tất cả mọi người, cả hai bắt đầu di chuyển. 

 Đúng như những người quan sát nói, trận đại chiến này có lẽ là trận đại chiến đáng ngạc nhiên nhất. 

 Cả hai người với khả năng chiến đấu một chín một mười, đấu rất máu lửa, người nào người nấy đều có bí pháp của gia tộc và các thần thông phong phú, thần hoa rực rỡ bao trùm cả chiến đài, choán mắt người nhìn. 

 Trong lúc này còn có thể nghe thấy tiếng kêu của diều hâu và tiếng gằn của mãnh hổ. 

 Đợi tới khi mây và khói tản đi mới thấy dị tượng của hai người, dị tượng của Mộ Vân Thiếu là một con mãnh hổ, dị tượng của Hạo Thiên Thanh Vũ là một con diều hâu, trông thì có vẻ như là hai người đang đại chiến nhưng thực chất chính là trận quyết đấu về đạo. 

 Trận chiến này kéo dài một canh giờ, mãi tới đòn cuối cùng, cả hai bị đánh bay ra hai bên, một người lảo đảo, một người loạng choạng chiến đấu bằng chút linh lực cuối cùng, đến cả chân nguyên hộ thể cũng không còn lấy chút nào. 

 Hoà nhau! 

 Mộ Vân Thiếu cười mỏi mệt. 

 Đồng ý! 

 Hạo Thiên Thanh Vũ cũng bất lực mỉm cười. 

 Cả hai người rất xởi lởi, cùng đỡ nhau xuống chiến đài. Thân là đệ tử của Hạo Thiên thế gia và Mộ Vân Thế Gia, bọn họ đương nhiên biết sẽ không thể đánh bại đối phương, kết cục hoà như vậy khiến cả hai gia tộc đều không bị mất mặt. 

 Haiz! 

 Hạo Thiên thế gia còn đỡ, trưởng lão của nhà Mộ Vân lẩm bẩm thở dài. 

 So với những trưởng lão này thì Mộ Vân Ngạo lại thong dong hơn nhiều, thế nhưng trong lòng ông ta cũng vẫn không thoải mái. 


 Tiểu Linh Oa chỉ to bằng nắm tay, trông núng nính giống như đứa trẻ nhỏ xíu. 

 Còn Vu Phong già trước tuổi, đến đi lại còn run rẩy, sao lại trông như lão tổ của Tiểu Linh Oa thế không biết. Cả hai người này mà quyết đấu thì không cần nghĩ cũng biết khập khiễng làm sao. 

 Hi hi hi! 

 Dưới ánh mắt quan sát của tất cả mọi người, Tiểu Linh Oa cười khúc khích, hắn giống như một đạo lưu quang len lỏi lên chiến đài, xoa xoa nắm tay nhỏ con liếc nhìn tứ phương.