Thánh Tử Thần Triều điên cuồng thiêu đốt sức mạnh tu vi, ngưng tụ thành một thanh kiếm vô hình, chém đứt sự ràng buộc rồi dịch chuyển.
Thiên chiếu!
Giọng nói lạnh băng của Diệp Thành vang lên.
Ngay sau đó, trên vai của Thánh Tử Thần Triều lập tức có ngọn lửa màu đen rực cháy, cũng may ông ta né được từ sớm nếu không thì một khi trúng chiêu sẽ khiến phần đầu bị huỷ hoại.
Vút!
Thánh Tử Thần Triều vung kiếm, một kiếm chém vào vai mình rồi nhanh chóng lùi ra cách đó ba trăm trượng.
Trong đám người, Thái Hư Cổ Long lại lần nữa bật cười.
Hắn ta nhìn rất rõ ràng, hai loại thần thông nghịch thiên này đã chạm tới lĩnh vực thời không, thế nhưng Thánh Tử Thần Triều lại yếu thế hơn không có nghĩa là phi lôi kiếm quyết không bằng tiên luân thiên chiếu.
Đầu tiên, Thánh Tử Thần Triều dùng tới phi lôi thần còn chưa thể tuyệt sát Diệp Thành, Diệp Thành cũng vậy, hắn dùng tới thiên chiếu mà vẫn chưa thể tuyệt sát Thánh Tử Thần Triều, theo như hắn thấy thì thần thông dù có nghịch thiên thế nào cũng phải xem do ai dùng.
Nếu như người dùng tới phi lôi thần là thần vương Thần Huyền Phong thì lúc này chưa chắc Diệp Thành đã còn tồn tại.
Nếu người dùng thiên chiếu là Hồng Trần thì có khả năng Thánh Tử Thần Triều đã bị giết rồi.
Cho nên thế gian này không phải không có thần thông vô địch, cũng không phải không có người vô địch, cũng có lẽ chỉ khi đạt tới cảnh giới Đại Đế thì mới có thể nhìn thiên địa này từ trên cao xuống, và đó chính là chủ nhân thực sự của trời đất này.
Rầm! Rầm!
Khi Thái Hư Cổ Long cảm khái thì trên hư thiên, Diệp Thành và Thánh Tử Thần Triều đã đấu kinh thiên động địa.
Có thể thấy Thánh Tử Thần Triều đã bị kiểm soát hoàn toàn, hình thái thê thảm, thần thông tuyệt sát của hắn nghịch thiên nhưng khả năng hồi phục còn kém xa, cánh tay bị trảm kia cho tới bây giờ vẫn chưa thể ngưng tụ ra.
Còn Diệp Thành bá đạo càng chiến lại càng hăng, đòn công kích càng lúc càng mãnh liệt, mỗi lần Thánh Tử Thần Triều lạc ấn ấn kí thời không đều bị hắn nhanh chóng nắm bắt.
Còn hắn không dùng đến thiên chiếu nữa vì nó tiêu hao quá lớn.
Bỏ đi hai thần thông nghịch thiên là phi lôi thần và thiên chiếu thì khả năng chiến đấu của Thánh Tử Thần Triều vẫn còn kém hắn xa.
Diệp Thành ở cảnh giới Chuẩn Thiên Đỉnh Phong có thể đấu ngang bằng với Thần Vương ở trạng thái Chuẩn Thiên Viên Mãn.
Còn Thánh Tử chỉ là một đạo thân của Thần Vương, mặc dù có được chín phần sức chiến đấu của ông ta nhưng vẫn chỉ là ngoại lực.
Không có phi lôi thần trợ chiến, tốc độ Diệp Thành không hề yếu hơn ông ta, sức mạnh còn vượt trội hơn, khả năng phục hồi cũng hơn hẳn, khả năng thực chiến đương nhiên mạnh hơn, trận đại chiến này đánh cho tới bây giờ đã phân được thắng bại rồi.
Nhìn hai người đấu long trời lở đất, những người xem trận chiến bắt đầu tặc lưỡi.
Trước đó, Diệp Thành vài lần suýt thì có thể tuyệt sát, tất cả mọi người đều tưởng rằng Diệp Thành sẽ bại nhưng càng đánh thì hắn lại càng thể hiện sức bật mạnh mẽ với từng đòn đánh tuyệt đẹp.
Thấy Thánh Tử thân hình máu me nhơ nhuốc, rất nhiều người đều cảm thán.
Thánh Tử Thần Triều bại rồi, một khi ông ta bại thì trong thế hệ lớp Thanh Tự, Diệp Thành chính là vị Vương thực thụ, Huyền Linh Chi Thể bại, Thái Âm Chi Thể bại, hai kí chủ bại, thử còn còn ai có thể địch lại hắn.
Chuẩn bị tuyệt sát!
Ở một hướng trong hư thiên, truyền âm của Thị Huyết Diêm La đã vang lên bên tai rất nhiều người.
Ông ta tươngr rằng Thánh Tử có thể giết chết Diệp Thành nhưng kết cục lại ngược lại, Diệp Thành không những không bị tuyệt sát mà dần dần phản công lại, nếu cứ để như vậy thì Thánh Tử nhất định sẽ thất bại.
Vậy thì mục đích bọn họ tới đây chính là giết Diệp Thành, Thánh Tử Thần Triều không thể giết được hắn thì để bọn họ giết.
Không cần ông ta lên tiếng thì Huyết Vương, Phệ Hồn Vương, Yêu Vương, Vu Chú Vương và U Minh Diêm La Vương đã chuẩn bị giết Diệp Thành bất cứ lúc nào.
Cũng giống như bọn họ, phía hậu duệ của các vị Hoàng cũng đã lần lượt đứng ở tứ phương, chuẩn bị khai chiến.
Trận đối kháng giữa liệt đại chư vương và hậu duệ của các vị hoàng khiến rất nhiều tu sĩ lão bối cảm nhận được mùi máu tanh xực lên, người thông minh thì đã lui đi từ lâu, hôm nay ở Đông lăng Cổ Uyên chắc chắn sẽ có màn hỗn chiến kinh thế diễn ra.
Cũng chỉ có những tu sĩ đầu óc không tỉnh táo sáng suốt mới háo hức xem mà không cảm nhận được sự thay đổi của bầu không khí lúc này.
A….!
Dưới sự chứng kiến của tất cả mọi người, Thánh Tử Thần Triều điên cuồng gào thét.
Hiện giờ ông ta đã không còn là hình người nữa, sức chiến đấu mà Thần Vương độ cho ông ta đã bị Diệp Thành đánh tan.
Không còn sức mạnh của của Thần Vương, khoảng cách giữa ông ta và Diệp Thành lại càng lớn, ông ta đã mất đi tư cách có thể ngang hàng với Diệp Thành, dù hiện giờ cho ông ta phi thần quyết thì ông ta cũng không thể nào có thể tuyệt sát Diệp Thành, đây là sự áp chế tuyệt đối về sức mạnh.
Vạn kiếm quy nhất!
Diệp Thành hắng giọng, một kiếm hoá vạn kiếm, vạn kiếm hợp thành một đạo, uy lực có thể huỷ diệt thiên địa.
Phụt!
Máu tươi bắn tung toé, Thánh Tử Thần Triều với thân hình thảm hại bị một kiếm đâm xuyên.
Ta không tin!
Thánh Tử Thần Triều mặt mày hung tợn thậm chí là có phần điên cuồng, sức mạnh tu vi và sức mạnh đạo tắc đan xen, hợp thành một thanh thần kiếm tuyệt thế trảm diệt thiên địa.
Diệp Thành cầm kiếm đi tới, sức mạnh tu vi bao quanh kiếm Xích Tiêu, một kiếm quét ngang hư thiên, chém rời thần kiếm tuyệt thế kia sau đó hắn tung một chưởng vào hư thiên khiến cơ thể của Thánh Tử Thần Triều tan nát.
Chu sát cho ta!
Thánh Tử rít lên, phần trán có từng đạo thần mang bay vào hư không, đó chính là những sát kiếm lạnh băng, ngưng tụ thành kiếm trận bay về phía Diệp Thành.
Vạn Kiếm Triều Tông!
Rắc!
Sau khi ông ta ngã xuống, lớp mặt nạ mà ông ta mang theo cũng nứt lìa, khuôn mặt góc cạnh hiện lên trong tầm mắt của tất cả mọi người.
Đây…!
Nhìn thấy khuôn mặt của Thánh Tử Thần Triều, liệt đại chư vương, hậu duệ của các vị hoàng, Thái Hư Cổ Long và cả Diệp Thành…đều thẫn thờ.