Tiên Võ Đế Vương

Chương 1374:  Vẻ mặt của bọn họ rất kì quái



Rầm! 

 Thánh Tử Thần Triều ngã xuống, tạo ra một lỗ hổng lớn trên đại địa. 

 Thế nhưng thiên địa lại chìm bào bầu không khí u tịch đến chết chóc. 

 Tất cả mọi người nhìn khuôn mặt của Thánh Tử mà thẫn thờ, hồi lâu không phản ứng lại. 

 Hiện trường lúc này chỉ có một người vẻ mặt vẫn hết sức thản nhiên, đó chính là Thiên Thương Nguyệt. 

 Ở Đại Sở này, từ thời Sở Hoàng cho tới bây , người từng nhìn thấy chân dung thật của Thần Huyền Phong cũng chỉ có một mình cô ta, đến cả Sở Hoàng, Nguyệt Hoàng, liệt đại các vị Hoàng của Đại Sở, liệt đại chư Vương của Đại Sở cũng chưa từng biết đến. 

 Thánh Tử Thần Triều đã là đạo thân của Thần Huyền Phong, đương nhiên trông cũng giống hệt với Thần Huyền Phong. 

 Về điểm này thì cô đã biết Thánh Tử Thần Triều chính là đạo thân của Thần Huyền Phong từ lâu rồi. 

 “Thần Huyền Phong cái thế mà trông thế này sao?”, Ma Vương Quỳ Vũ Cương là người đầu tiên phản ứng lại, ông ta ngỡ ngàng nhìn Thánh Tử, đôi mắt ma ấy lại quay sang nhìn Diệp Thành với vẻ mặt khó tin. 

 Không chỉ ông ta mà những người khác như Yêu Vương, Huyết Vương cũng vậy, đến cả U Minh Diêm La Vương với đôi mắt sâu thẳm ấy mà cũng phải thẫn thờ vặn cổ, tất cả đều đổ dồn mắt nhìn Diệp Thành. 

 Vẻ mặt của bọn họ rất kì quái. 

 Thần Vương Thần Huyền Phong chính là đại địch mà bọn họ công nhận, bọn họ không biết đã đấu trí bao năm tháng nhưng đây là lần đầu tiên bọn họ thấy chân dung thực sự của Thần Huyền Phong. 

 Không ngờ đạo thân của ông ta lại trông giống hệt với Thánh Chủ Thiên Đình Diệp Thành. 

 “Chuyện…chuyện gì đây?”, khi tất cả phản ứng lại thì mặt mày ai nấy đều vô cùng ngỡ ngàn. 

 “Mẹ kiếp, loạn thật rồi”, Thái Hư Cổ Long day trán, vẻ mặt vô cùng kì lạ. 

 Nếu nói về người có vẻ mặt đặc sắc nhất thì phải kể đến Diệp Thành. 

 Nếu không phải mặt nạ mà Thánh Tử Thần Triều mang bị vỡ thì hắn cũng không biết trên đời còn có chuyện thế này, khuôn mặt giống y hệt nhau, sao lại có thể như thế được? 

 Dưới sự chứng kiến của tất cả mọi người, cơ thể của Thánh Tử Thần Triều hoá thành tàn tro bay đi. 

 Sau khi ông ta bay đi thì ánh mắt của những người xung quanh nhất loạt nhìn Diệp Thành. 

 Thiên địa im ắng đến lạ thường, đến cả những lão bối tu sĩ trước đó rời đi cũng lập tức quay lại, vẻ mặt ngơ ngác nhìn Diệp Thành. 

 Diệp Thành đứng giữa hư thiên, bị tất cả mọi người nhìn như vậy hắn thực sự cảm thấy không được tự nhiên, Hồng Trần và hắn trông y hệt nhau, Thần Huyền Phong và hắn cũng y hệt nhau, khuôn mặt của hắn phổ thông và được ưa chuộng vậy sao? 

 Cẩn thận! 

 Đất trời im ắng thì lúc này cuối cùng cũng bị giọng nói của Thái Hư Cổ Long phá vỡ. 

 Diệp Thành được nhắc nhở thì chợt cau mày, hắn ngẩng đầu nhìn vào hư không. 

 Không chỉ hắn mà những người quan sát ở tứ phía cũng vô thức ngẩng đầu. 

 Ập vào mắt tất cả mọi người chính là lớp mây đen hỗn độn che lấp cả thiên địa khiến trời đất tối tăm. 

 Trong hư vô hỗn độn chợt có bàn tay vươn ra với phù văn chằng chịt, có uy lực diệt thế, nó vừa xuất hiện, hư thiên rung chuyển, còn chưa giáng xuống thì đại địa đã nứt lìa. 

 Đó…đó là gì? 

 Những người dưới bầu trời mặt mày tái mét, bọn họ bị chèn ép đến mức đôi chân run rẩy. 

 “Đây chính là thần thông của kẻ mặc y phục tím đó”, ở một nơi trong hư thiên, Thị Huyết Diêm La và Phệ Hồn Vương nhìn nhau, bọn họ có thể nhìn ra được vẻ thản nhiên trong mắt đối phương. 

 “Hoang Cổ Thánh Thể, trời cao phải diệt ngươi”, khi tất cả mọi người ngỡ ngàng thì một giọng nói vang vọng khắp thiên địa, giống như trời xanh đang tuyên phán với uy nghiêm và sự lạnh lùng. 

 Nghe vậy, ai nấy đều vỡ lẽ ra, bàn tay giáng từ trên trời xuống kia chính là đang nhằm vào Diệp Thành. 

 “Ta là kẻ mà ngươi muốn diệt là diệt được sao?”, Diệp Thành lãnh đạm lên tiếng, hắn đứng giữa hư thiên, lạnh lùng nhìn bàn tay giáng từ trên trời xuống. 

 Dưới sự chứng kiến của tất cả mọi người, Diệp Thành đã nghịch thiên xông lên, chín đạo bát hoang quyền hợp thành một, một chưởng đánh voà bàn tay đầy triện văn kia. 

 Thế nhưng một chưởng đỉnh phong của hắn sao có thể khiến bàn tay kia bị ảnh hưởng, chưởng đó cũng không thể nào ngăn lại bàn tay kia giáng xuống. 

 Bát hoang trảm! 

 Diệp Thành lại lần nữa vung Bá Long Đao, nghịch thiên chém ra đao mang cái thế.