“Có bảo bối nào ngươi thấy không quen đâu”, Thái Hư Cổ Long lườm Diệp Thành.
“Không, ta thật sự đã nhìn thấy nó”, Diệp Thành nhìn chằm chằm cây đại kích đó.
Trong lúc thất thần, đầu hắn như hiện lên từng hình ảnh ký ức không hoàn chỉnh, đó là vị chiến thần bát hoang, trong tay cầm cây chiến kích giống hệt thế này, dùng chính cây chiến kích đó chém chết một ma thần cái thế.
Nhìn mãi nhìn mãi, thần hải của Diệp Thành đột nhiên ong lên khiến hắn vô thức ôm đầu.
Hự…
Cơn đau dữ dội khiến hắn không nhịn được rên lên.
Thần trí và ký ức của hắn hơi loạn, bóng lưng chiến thần bát hoang đó trở nên lúc rõ ràng lúc mờ ảo trong thần hải của hắn.
Ký ức duy nhất mà hắn nhìn thấy rõ là chiến thần bát hoang ấy cõng trên lưng một nữ tử vô cùng mệt mỏi, từng bước từng bước đi xa hư thiên, bóng lưng vô cùng cô đơn.
Hai mắt Diệp Thành đỏ như máu, hắn cố hết sức để nhìn rõ cảnh ấy, và rồi hắn nhìn thấy khuôn mặt nữ tử đang được cõng trên lưng.
Đông Hoàng Thái Tâm!
Diệp Thành quỳ rạp trên mặt đất, vẻ mặt càng thêm đau đớn, sắc mặt cũng trở nên tái nhợt vô cùng.
“Ta nói rồi mà, ngươi đừng cố quá”, thấy Diệp Thành như vậy, Thái Hư Cổ Long không khỏi mắng.
Thập Vạn Đại Sơn nguy hiểm rình rập, họ còn cần Lục Đạo Tiên Luân Nhãn của Diệp Thành dẫn đường, nếu Diệp Thành cũng trở nên điên cuồng thì con đường phía trước sẽ cực kỳ đáng lo ngại, có nguy cơ phải chôn thân ở đây bất cứ lúc nào.
Tử Huyên vươn tay, chỉ vào đầu mày của Diệp Thành.
Lúc này Diệp Thành mới dần dần tỉnh táo lại, vẻ đau đớn trên mặt từ từ biến mất.
Phù…
Sau khi khôi phục tỉnh táo, Diệp Thành thở hổn hển, hình ảnh vụn vỡ lại biến mất, hắn cố gắng thế nào cũng không nhớ lại được.
“Bảo bối đó không phải thứ chúng ta có thể lấy”, Thái Hư Cổ Long lại mắng rồi kéo Diệp Thành đi, không thể để Diệp Thành nhìn cây chiến kích đó nữa, nếu không hắn sẽ thật sự điên mất.
“Chắc chắn ta đã từng nhìn thấy”, dù bị kéo đi nhưng Diệp Thành vẫn nhìn chằm chằm cây chiến kích ấy.
“Hế? Sừng kỳ lân kìa”, đang nghĩ thì Thái Hư Cổ Long chợt lên tiếng.
“Sừng kỳ lân, ở đâu?”, Diệp Thành vội vàng dời mắt, nhìn theo hướng ánh mắt Thái Hư Cổ Long.
“Nhìn thấy chưa, đó chính là sừng kỳ lân”, Thái Hư Cổ Long chỉ về phía xa, đó là một đống xương khô, trong đống xương khô có một thứ giống như cành cây, đến giờ phút này vẫn ánh lên tia sáng yếu ớt.
“Thật sự là sừng kỳ lân sao?”, hai mắt Diệp Thành sáng lên.
“Ta khẳng định”, Thái Hư Cổ Long ung dung nói nhưng rồi lại tặc lưỡi cảm thán: “Còn là xương và sừng kỳ lân Hoàng tộc nữa kìa. Năm xưa rốt cuộc nơi này đã trải qua trận hỗn chiến mức độ nào mà đến kỳ lân Hoàng tộc cũng bỏ mạng chứ, có Đại Đế tham gia sao?”
“Đúng là may mắn”, hai mắt Diệp Thành sáng rỡ, hắn đã bắt đầu cất bước.
“Có tà linh ở xung quanh”, Tử Huyên ngăn hắn lại.
Diệp Thành đột ngột dừng bước, lúc này mới nhìn thấy quanh sừng kỳ lân có một tà linh hình dạng méo mó bay qua bay lại.
Keng!
Thái Hư Cổ Long trở tay lấy sát kiếm ra, cắm dưới chân mình.
Sau đó một tay hắn ta tạo kết ấn, thi triển bí thuật.
Dịch Thiên Hoán Địa!
Ngay lập tức, sát kiếm dưới chân và sừng kỳ lân cách đó không xa đổi chỗ cho nhau.
Bí thuật này thật tuyệt!
Diệp Thành mỉm cười, đang định đưa tay chạm vào thì Tử Huyên đã cầm lấy trước.
Thân pháp của Tử Huyên cực nhanh, cô vung tay phất ra một khoảng thần quang, xoá đi khí màu xám lưu lại quanh sừng kỳ lân rồi mới đưa cho Diệp Thành.
Đa tạ!
Diệp Thành nhận lấy, trên sừng kỳ lân vẫn còn hơi ấm, có ánh sáng mờ ảo bao quanh, có lẽ là quá lâu nên phong hoá không ít, bên trong chỉ còn lại một chút huyết mạch của kỳ lân.
Đủ rồi! Đủ rồi!
Là tàn hồn của Thái Hư Cổ Long chí tôn, hắn ta có cảm giác khá thân thiết với xương rồng.
Lúc này mọi người dừng lại trước một bức tường đá khô nứt, bên trên có khắc chữ, nếu nhìn kỹ thì thấy đó là một bài thơ, hơn nữa còn là một bài thơ buồn.
Bài thơ này có thể Thái Hư Cổ Long không biết, có thể Tử Huyên không biết, có thể Thiên Thương Nguyệt không biết, nhưng Diệp Thành lại rất quen thuộc với nó, bởi vì hắn đã thấy không chỉ một lần, bài thơ này được viết bởi Hồng Trần.
“Hồng Trần, quả nhiên ông từng tới Thập Vạn Đại Sơn”, Diệp Thành lẩm bẩm, hắn không biết vì sao Hồng Trần lại khắc bài thơ này ở rất nhiều nơi, nhưng một điều có thể khẳng định là bài thơ này cất giấu một câu chuyện buồn.