Khi Diệp Thành, Thái Hư Cổ Long và Tử Huyên đang nhìn bức tường đá thì một mình hậu duệ cửu hoàng Thiên Thương Nguyệt còn tỉnh táo, cô ta đột nhiên hét lên, đôi mắt đẹp đẫm lệ nhìn về một hướng.
Nghe vậy ba người cùng dời mắt khỏi tường đá, nhìn về nơi Thiên Thương Nguyệt đang nhìn.
Nhìn xong, cả ba đều nheo mắt.
Trong làn sương mù màu xám mờ mịt có một bóng người duyên dáng đứng thẳng tắp, tuy là hư ảo nhưng dung mạo vô song, tư thái tuyệt thế tựa tiên nữ giáng trần, đó chính là hoàng đế Nguyệt Hoàng của Đại Sở.
Đối với điều này, phía Diệp Thành cũng không thấy kỳ lạ, vì trước đây họ đã từng thấy ảo ảnh của rất nhiều hoàng đế.
Nhưng Nguyệt Hoàng lần này thì khác, bà ấy đang mỉm cười với họ, ồ không, chính xác hơn là đang cười với Thiên Thương Nguyệt, đôi mắt đẹp nhìn cô ta không hề mang theo sự uy nghiêm mà chỉ có sự hoà nhã dễ gần của một người mẹ.
“Không phải hồn phách, nhưng tại sao…”, Diệp Thành nhìn mà ngây người.
“Đó là linh hồn lạc ấn”, Thái Hư Cổ Long trầm giọng giải thích: “Đúng là năm xưa Nguyệt Hoàng từng tới đây, chắc bà ấy cũng tính tới việc con gái sẽ tới đây tìm mình nên mới để lại linh hồn lạc ấn”.
“Các hoàng đế Đại Sở đều đã từng đến đây, đúng là khó tin”, Tử Huyên vừa phong ấn Thiên Thương Nguyệt vừa thì thầm.
“Không phải các hoàng đế năm xưa cũng tham gia vào trận đại chiến ngày đó đấy chứ?”
“Không phải”, Thái Hư Cổ Long nhàn nhạt đáp: “Trước thời đại của Sở Hoàng đã có Thập Vạn Đại Sơn này rồi”.
“Vậy thì ta đúng là không đoán ra được”, trong mắt Diệp Thành đầy vẻ nghi hoặc: “Chín vị hoàng đế của Đại Sở đều từng tới đây, lẽ nào đây là nơi chôn thân của họ?”
“Những người khác thì ta không biết, nhưng chắc chắn Huyền Thần không chôn thân ở đây”, Thái Hư Cổ Long lại lên tiếng: “Ta tận mắt nhìn thấy ông ấy toạ hoá, như vậy thì sao có thể tới Thập Vạn Đại Sơn được nữa?”
“Có người, là sinh vật sống”, khi hai người đang nói chuyện thì Tử Huyên chợt hô lên.
Nghe vậy, Diệp Thành và Thái Hư Cổ Long đều nhìn sang, một người mặc áo choàng tím cùng với bảo tháp huyết sắc lơ lửng trên đầu dò đường đi tới.
Có lẽ là sương mù xám xịt lại thêm oán niệm của những người chết trận ngăn cách nên chỉ cách nhau vài chục trượng mà người áo tím không phát hiện ra họ, hắn ta nhìn xung quanh rất cảnh giác, dường như đang tìm kiếm thứ gì đó.
“Là hắn ta”, đôi mắt đẹp của Tử Huyên loé lên tia sáng.
“Nhìn vẻ mặt cô chắc đó là người mà cô và Hồng Trần cùng đuổi giết”, Diệp Thành cũng nhìn về hướng đó.
“Không có Tiên Luân Nhãn dẫn đường mà cũng tới được đây”, Thái Hư Cổ Long hơi nhíu mày.
“Hắn ta có Hỗn Độn Nhãn”, Tử Huyên tiết lộ một bí mật: “Nhưng chỉ là một chút bản nguyên của Hỗn Độn Nhãn thôi chứ không phải Hỗn Độn Nhãn thật sự”.
“Điểm này có phần giống với người áo đen giáng xuống Nam Sở hôm đó”, Thái Hư Cổ Long trầm ngâm suy nghĩ: “Vậy xem ra trên đời đã có người thức tỉnh được đôi mắt nghịch thiên ấy, dù là người áo đen giáng xuống Nam Sở hay là người áo tím giáng xuống Bắc Sở thì đều có bản nguyên của Hỗn Độn Nhãn, đều được truyền lại từ người đánh thức Hỗn Độn Nhãn”.
“Hắn ta đến đây làm gì?”, Diệp Thành hơi híp mắt.
“Bất kể đến đây làm gì, hắn ta đều phải chết”, giọng Tử Huyên lạnh như băng, có lẽ cảm nhận được khí tức khiến mình ghét của người áo tím nên cô mới bộc lộ sát khí.
“Lần đầu tiên phối hợp cùng đánh nhau, không biết có ăn ý không”, Thái Hư Cổ Long lãnh đạm nói, cắm sát kiếm ở nơi cách đó một trượng.
“Sự ăn ý giữa chí tôn là bẩm sinh”, Tử Huyên nói xong một tay tạo thủ ấn: “Dịch Thiên Hoán Địa”.
Không gian lập tức rung chuyển, sát kiếm cách đó một trượng lập tức biến mất, mà người áo tím cách đó vài chục trượng lập tức bị đổi chỗ, xuất hiện ở nơi sát kiếm biến mất trước đó, chỉ cách Thái Hư Cổ Long một trượng mà thôi.
Các ngươi…!
Bị thay đổi vị trí một cách bất chợt không hề báo trước, người áo tím giật mình, đột ngột bỏ chạy.
Nhưng hắn ta vẫn chậm chân, bị kiếm của Thái Hư Cổ Long chém một nhát đứt đôi người rồi lại bị một kiếm của Diệp Thành đâm xuyên qua ngực.
Chết tiệt!
Bị đánh trở tay không kịp, người áo tím phẫn nộ rồi lại dịch chuyển, nhưng tình cờ đụng phải sát kiếm đang cắm nghiêng trên đất, sát kiếm rung lên, khí màu đen bao quanh thân kiếm tản ra, cơ thể hắn ta nhuốm khí đen rồi chợt nổ tung.
Shh!
Nhìn thấy cảnh này, da đầu Diệp Thành tê dại, không biết thanh kiếm đó đã cắm trên mặt đất bao lâu nhưng sát khí trên thân kiếm quá mạnh, mới bị quấn một chút mà người áo tím đã trọng thương.
Khi hắn đang sững sờ thì Thái Hư Cổ Long và Tử Huyên đã gọi pháp khí cảnh giới Thiên ra rồi xông tới.
Hai tàn hồn của chí tôn phối hợp rất ăn ý, người áo tím trước đó đã suýt chết nhưng lại cực kỳ thông thiên, dù hai người hợp lực và thêm một nhát kiếm của Diệp Thành mà vẫn không giết được hắn ta.
Tử Huyên và Hồng Trần liên thủ cũng không hạ gục được người này, đúng là không đơn giản như nói suông.
Bùm! Rầm! Ầm!
Trận đại chiến nổ ra, người áo tím ba lần bị thương nặng nhưng vẫn rất đáng sợ, nửa người bị chém rời đã khôi phục, một mình chiến đấu với Tử Huyên và Thái Hư Cổ Long, tuy ở thế yếu nhưng vẫn khiến Diệp Thành cực kỳ kinh hoàng.
Người áo tím bị đánh không thể trở mình giận dữ gầm lên, lập tức phun ra một luồng huyết khí màu đen.
Đột nhiên sương mù xám xịt ở đây rung chuyển, bắt đầu dâng trào.
Mẹ kiếp!
Diệp Thành không nhịn được bật thốt tiếng chửi thề, vì huyết khí màu đen của người áo tím quá kỳ quái, gọi được tà linh ở xung quanh tới, hơn nữa số lượng nhiều đến mức da đầu hắn tê dại.