Thái Hư Cổ Long và Tử Huyên đồng thời rút lui, với sức của một mình Diệp Thành thì dù có chín pháp khí cảnh giới Thiên hộ thể cũng khó chống được lại nhiều tà linh cường đại thế này.
Đi!
Diệp Thành đi trước dẫn đường, tay cầm kiếm Xích Tiêu chém một tà linh đang nhào tới.
Thái Hư Cổ Long và Tử Huyên cũng đồng loạt lấy sát kiếm ra, chém chết tà linh xông tới, không dám dừng lại dù chỉ là trong giây lát.
Lại nhìn đến người áo tím cách đó không xa cũng đang bị tà linh vây giết, cho dù sức chiến đấu và thần thông nghịch thiên của hắn ta thì cũng rất chật vật, hắn ta cũng đang cố gắng xông ra, liên tục thi triển các loại thần thông, giết hết từng nhóm từng nhóm tà linh.
Ầm! Rầm! Bùm!
Thập Vạn Đại Sơn tĩnh mịch vì họ mà trở nên vô cùng ồn ào, tiếng than khóc ai oán nối tiếp nhau, càng lúc càng có nhiều tà linh xuất hiện, vây quanh từ tứ phía, với những hình dạng khác nhau cùng khuôn mặt hung dữ.
Dịch Thiên Hoán Địa!
Tử Huyên sử dụng bí thuật, di chuyển vị trí của mọi người và tảng đá lớn đối diện với nhau, tránh được một nhóm tà linh đang bao vây xông tới.
Dịch Thiên Hoán Địa!
Thái Hư Cổ Long tiếp tục sử dụng bí thuật, dẫn mọi người dịch chuyển không gian một lần nữa.
Dừng!
Diệp Thành hét lớn nhưng đã muộn, Dịch Thiên Hoán Địa của Thái Hư Cổ Long lần này đã đặt họ vào nơi nguy hiểm.
Đó là một vùng đất khô cằn tối đen, trên đó toàn là binh khí cổ và xương người chết trận, oán niệm, tà niệm, ác niệm và sát khí của họ ngưng tụ thành luồng uy áp cực mạnh, mọi người vừa bước vào đã lảo đảo một hồi.
Hu hu hu…!
Tà linh liên tục biến hoá ra với tốc độ có thể nhìn thấy bằng mắt thường, một số trông giống hình dạng người lúc còn sống, một số thì trong hình dạng méo mó bất thường, nhưng tất cả cùng chung một đặc điểm là cường đại vô song.
Thái Hư Long Cấm!
Một tay Thái Hư Cổ Long kết ấn tụ thành một chiếc lồng Thái Hư, nhưng không phải để đối phó với kẻ địch mà là để bảo vệ mọi người bên trong.
Nhưng tà linh rất kỳ lạ, chúng đi qua được lồng cấm Thái Hư, cứ thế xông vào bên trong.
Tử Huyên muốn dùng Dịch Thiên Hoán Địa để thay thế không gian nhưng không thành công, vì uy áp ở vùng đất này quá mạnh khiến cho không gian trở thành một nơi hỗn loạn, nếu tuỳ tiện thay đổi không gian, mọi người rất có thể sẽ bị không gian hỗn loạn nghiền chết tại chỗ.
Xông vào!
Thái Hư Cổ Long với khí thế thôn thiên, tay cầm long kiếm Thái Hư chặn lại tà linh bên trái.
Tử Huyên cầm thần kiếm màu tím chặn tà linh bên phải, còn Diệp Thành thì bảo vệ nhóm hậu duệ cửu hoàng thần chí không rõ ràng.
Đến khi ra được ngoài thì dù với sức chiến đấu của Thái Hư Cổ Long và Tử Huyên mà cơ thể vẫn đẫm máu, cả hai đều bị thương nặng.
Nhưng đây vẫn chưa phải điều khó giải quyết nhất, điều khó khăn nhất là họ vừa ra khỏi vùng đất nguy hiểm thì trong vùng đất ấy liền có hắc khí tụ lại thành hai bóng người, một người không có đầu, tay cầm rìu chiến, bóng dáng còn lại là quái vật tay cầm chiến mâu, so với tà linh thì hai người họ mạnh hơn rất nhiều.
“Dẫn họ đi”, Thái Hư Cổ Long ngăn người không đầu cầm rìu chiến, Tử Huyên ngăn quái vật cầm chiến mâu.
Đại chiến lập tức nổ ra, mạnh như Tử Huyên và Thái Hư Cổ Long mà vẫn bị hai người quái dị kia áp chế.
Chết tiệt!
Diệp Thành thầm mắng nhưng không bước ra tham chiến mà phất tay cuốn hậu duệ cửu hoàng đi thẳng ra khỏi núi.
Chẳng mấy chốc tà linh lại xông tới, hơn nữa số lượng còn không ít.
Cút!
Diệp Thành quát lạnh một tiếng, một kiếm chém bay đầu một tà linh, một chưởng nghiền nát tà linh thứ hai.
Trấn áp!
Có quá nhiều tà linh, hơn nữa con nào cũng vô cùng mạnh, đến nỗi Diệp Thành buộc phải ngự động pháp khí cảnh giới Thiên quét ra thần mang, từng nhóm từng nhóm tà linh hoá thành tro bay, nhưng rồi lại có tưng tốp từng tốp tà linh xông đến.
Phụt!
Diệp Thành bị thương, trong lúc vô tình hắn va phải một bộ xương, sát khí lưu lại trên đó cứa vào Thánh thể của hắn tạo thành một vết thương sâu hoắm, sát khí màu đen ấy nhanh chóng hoà tan tinh khí của hắn khiến vết thương không thể lành lại.
Hu hu hu…!
Tà linh lại tấn công, tiếng than khóc như ma chú khiến thần hải Diệp Thành ong ong, nếu không có Đan Tổ Long Hồn trấn áp oán niệm thì có thể Diệp Thành sẽ ngã xuống ngay lập tức.
Phía sau hắn, Thái Hư Cổ Long và Tử Huyên vừa chiến vừa chạy, người không đầu cầm rìu chiến và quái vật cầm chiến mâu bị đánh tan, nhưng chỉ trong chốc lát đã lại ngưng tụ nên hai người xua đuổi rất vất vả.
Thấy thế Diệp Thành chợt nảy ra một ý tưởng, dường như nghĩ tới điều gì.
Hắn chợt dừng lại, miệng đọc Đại Nhật Như Lai Tịnh Thế Chú.
Om mani padme hum…
Phật âm uy nghiêm mà cổ xưa vang lên, hoà cùng sức mạnh tu vi và sức mạnh linh hồn của Diệp Thành khiến cho đám tà linh đang nhào tới phải ôm đầu, tiếng gào khóc càng lớn hơn, đau đớn đến mức cơ thể vặn vẹo.
Tốt lắm!
Hai mắt Diệp Thành sáng rực, hắn vừa niệm Đại Nhật Như Lai Tịnh Thế Chú vừa không ngừng lao ra ngoài.
Thái Hư Cổ Long thấy thế thì cũng sử dụng Đại Nhật Như Lai Tịnh Thế Chú, thần thông Phật gia này là hắn ta truyền cho Diệp Thành nên đương nhiên hắn ta cũng biết.
Nhưng điều khiến hắn ta đau đầu là Tịnh Thế Chú này có tác dụng với tà linh chứ hoàn toàn không có tác dụng với người không đầu cầm rìu chiến và quái vật cầm chiến mâu, ngược lại còn kích thích sự hung dữ trong họ, cuộc tấn công còn khốc liệt hơn.
Mẹ kiếp!
Thái Hư Cổ Long vội ngừng niệm Phật, phối hợp với Tử Huyên thi triển bí thuật Dịch Thiên Hoán Địa, cố gắng kéo dài thời gian cho Diệp Thành.
Tại đây, người áo tím cũng gặp cảnh ngộ như vậy, sát khí màu đen, oán niệm, ác niệm và tà niệm cũng ngưng tụ ra một tu sĩ cổ cầm chiến mác, đánh cho hắn ta chật vật thảm hại.
Om mani padme hum…
Phía trước, Diệp Thành niệm Phật xông thẳng ra ngoài, tránh được rất nhiều hiểm nguy khiến cho tà linh không dám tiến lên nữa.
Sự ngang tàng của hắn dường như đã chọc giận nơi cấm kỵ của Thập Vạn Đại Sơn.
Vùng đất chết chóc ngập tràn hắc khí, ngưng tụ thành một tu sĩ cổ tay cầm sát kiếm, một kiếm suýt thì chém vỡ lớp phòng hộ, Diệp Thành gặp phản phệ, lập tức nôn ra máu.
Bát Hoang!
Diệp Thành cầm Huyết Linh Thần Đao, chín đạo Bát Hoang Trảm thoáng chốc hợp thành một, chém chết lão tu sĩ cổ ấy.
Nhưng ngay giây sau lão tu sĩ cổ đã lại biến thành hình người với tốc độ cực nhanh khiến Diệp Thành kinh hãi.
Thiên Chiếu!
Diệp Thành không nghĩ gì nhiều, lập tức mở Thiên Chiếu.
Trong tích tắc, phía trên lão tu sĩ cổ cháy lên một ngọn lửa đen, nhưng cháy một lúc ngọn lửa Thiên Chiếu cũng dập tắt.
Diệp Thành cũng đau đầu, né được một kiếm cận kề gang tấc của lão tu sĩ, dẫn mọi người đi ra thì bị tà linh bao vây, hắn chém ra một kiếm tạo thành khoảng trống để xông ra ngoài.
Lão tu sĩ cầm sát kiếm chạy tới, một kiếm mang theo uy lực huỷ diệt thiên địa, chém nứt lớp phòng hộ, thần quang của rất nhiều pháp khí cảnh giới Thiên đều tối đi.
Ép ta!
Diệp Thành lau vết máu nơi khoé miệng, ấn ký Tiên Luân xoay chuyển, hắn muốn thi triển Thiên Đạo để đưa mọi người vào hố đen không gian tạm thời trốn thoát.
Nhưng điều khiến hắn bực bội là Thiên Đạo trước nay luôn lợi hại mà lần này lại vô hiệu, bị sức mạnh bí ẩn trong Thập Vạn Đại Sơn áp chế, chẳng những không thành công mà ngược lại còn khiến Diệp Thành gặp phản phệ nôn ra máu.
Keng!
Tu sĩ cổ chém ra một kiếm, lớp phòng hộ vỡ tan, Diệp Thành bay ra ngoài.
Dịch Thiên Hoán Địa!
Vào thời khắc mấu chốt, Thái Hư Cổ Long và Tử Huyên đang cách xa mấy trăm trượng đồng loạt sử dụng bí thuật Dịch Thiên Hoán Địa, di chuyển lão tu sĩ đang đuổi giết Diệp Thành tới nơi khác.
Đi!
Thái Hư Cổ Long hét lên.
Diệp Thành vội vàng đứng dậy, một lần nữa điều khiển rất nhiều pháp khí cảnh giới Thiên cùng hậu duệ cửu hoàng điên cuồng chạy trốn.
Phía sau hắn, lão tu sĩ cổ vừa bị dịch chuyển kia một bước xông tới, cũng may hắn ta không biết thi triển bí thuật thần thông, nếu không với sức chiến đấu của Diệp Thành thì rất có thể sẽ phải chôn thân ở Thập Vạn Đại Sơn này.