Trong Thập Vạn Đại Sơn âm u quỷ dị, Diệp Thành lảo đảo loạng choạng chạy ra ngoài.
Hắn bị thương cực nặng, một cánh tay bị chém mất, trước ngực rách toạc lộ ra trái tim đang đập, từng khớp xương màu vàng hiện rõ, toàn thân từ trên xuống dưới đều là vết thương nhuốm sát khí, trên người không chỗ nào lành lặn.
Phụt!
Hắn phụt ra một ngụm máu rồi nửa quỳ trên đất.
Bên cạnh hắn, bảy hậu duệ hoàng đế cũng ngồi bệt xuống đất, thở hổn hển dữ dội.
Họ bình an vô sự, không ai bị thương, chính vì bảo vệ họ nên Diệp Thành mới bị đánh thê thảm như thế, nếu chỉ có một mình Diệp Thành thì tình huống chắc chắn sẽ đỡ hơn bây giờ nhiều.
“Xảy ra chuyện gì vậy?”, Tiêu Thần tỉnh táo lại, day mạnh đầu mày.
“Giống như mơ một giấc mơ vậy”.
“Đây là đâu? Chẳng phải chúng ta đang ở Thập Vạn Đại Sơn sao?”
“Phần hồn đã mất của ta quay về rồi?”, Nam Minh Ngọc Thu ngây người, ngơ ngác nhìn hai tay của mình.
Chừng năm giây sau, mọi người đưa mắt nhìn nhau rồi đồng loạt nhìn sang Diệp Thành đang nửa quỳ dưới đất, họ bình an vô sự nhưng Diệp Thành lại chẳng còn lành lặn chỗ nào.
Chuyện này…
Mọi người há hốc mồm, nhìn Diệp Thành thê thảm như thế dường như họ có thể tưởng tượng được trong Thập Vạn Đại Sơn đã xảy ra chuyện gì.
Ngạc nhiên chưa?
Diệp Thành lau vết máu bên khoé miệng, vừa nhìn mọi người vừa dùng đạo tắc và sức mạnh huyết mạch để áp chế sát khí đang hoành hành trong cơ thể.
Ngạc… Ngạc nhiên!
Vẻ mặt mọi người đều trở nên quái lạ, đã nghĩ ra được trong Thập Vạn Đại Sơn xảy ra chuyện, đương nhiên họ cũng có thể nghĩ ra được mình ra ngoài bằng cách nào, nếu không có Diệp Thành cố hết sức bảo vệ thì có lẽ họ đã chôn thân trong Thập Vạn Đại Sơn từ lâu rồi.
Đường đường là hậu duệ của hoàng đế mà sau khi vào Thập Vạn Đại Sơn lại trở thành gánh nặng lớn cho người khác, có thể không xấu hổ được không?
Mọi người giúp đi chứ!
Diệp Thành nhìn nhóm hậu duệ cửu hoàng với vẻ không vui.
Ồ… Ồ…
Tất cả cùng bước lên trước, đặt tay lên vai Diệp Thành, dùng sức mạnh huyết mạch thuần tuý và đạo tắc của mình giúp Diệp Thành áp chế sát khí trong cơ thể.
Ba canh giờ sau họ mới rút tay về, Diệp Thành ngồi xếp bằng, nhắm mắt điều tiết hơi thở.
Mà ánh mắt mọi người lại dời tới Thập Vạn Đại Sơn.
Cảnh tượng trong Thập Vạn Đại Sơn lúc này trở nên rất rõ ràng, họ nhìn thấy rất nhiều điều khó tin, còn được thấy Phụ Hoàng hoặc Mẫu Hoàng của mình, nhưng chỉ là linh hồn lạc ấn mà thôi.
Mọi người im lặng, nhìn linh hồn lạc ấn của các hoàng đế để lại, trong lòng cũng thấy nhẹ nhõm hơn.
Phù!
Diệp Thành thở ra một hơi khí đục, hắn bật người nhảy lên, lấy Cửu Châu Thần Đồ ra nhìn xung quanh.
“Lệch hơn tám trăm nghìn dặm so với lối vào ban đầu”, Diệp Thành trầm ngâm.
“Tám trăm nghìn dặm?”, mọi người đều sửng sốt.
“Thập Vạn Đại Sơn vô cùng kỳ quái, sát khí, oán niệm, tà niệm, ác niệm cường đại đan xen với nhau, sinh ra một loại sức mạnh khiến không gian sai lệch”, Diệp Thành mơ hồ giải thích: “Lần trước khi ta và Nam Minh Ngọc Thu đi vào lần đầu, cùng một lối ra nhưng lại lệch mấy trăm nghìn dặm”.
“Lần này còn kinh khủng hơn”, Nam Minh Ngọc Thu cau mày.
“Nữ tiền bối kia và Thái Hư Cổ Long đâu?”
“Chờ họ vậy!”, Diệp Thành hít sâu một hơi, ánh mắt nhìn về phía Thập Vạn Đại Sơn hiện lên một tia lo lắng.
Mặc dù hắn rất tin tưởng sức chiến đấu của Tử Huyên và Thái Hư Cổ Long, họ là tàn hồn của chí tôn khi xưa, có rất nhiều cách để tự bảo vệ tính mạng, nhưng Thập Vạn Đại Sơn rất hiểm nguy, bất cứ nguy hiểm nào cũng có thể xảy ra.
Hắn biết rất rõ tà linh mạnh nhường nào, hơn nữa số lượng còn lớn đến mức khiến da đầu người ta tê dại, dưới tình huống đó, Thái Hư Cổ Long và Tử Huyên sẽ ra sao?
“Có người ra”, khi mọi người đang chờ thì Tiêu Thần chợt hô lên.
Còn chưa dứt lời, mọi người đã thấy một tia thần mang màu tím bắn ra khỏi Thập Vạn Đại Sơn.
Là hắn ta!
Diệp Thành nhìn thoáng qua đã biết là ai, đó chẳng phải người áo bào tím sao?
Mặc dù hắn ta lao ra khỏi Thập Vạn Đại Sơn nhưng cũng rất chật vật, không khá hơn Diệp Thành lúc trước là bao, toàn thân có sát khí màu đen bao quanh, chém khắp cơ thể hắn ta.
Đi đâu!
Diệp Thành một bước bay lên trời, người áo tìm còn chưa đứng vững thì Bát Hoang Trảm chín hợp thành một đã lăng thiên giáng xuống.
Người áo bào tím lại bị đánh trở tay không kịp, vội vàng giơ tay chặn lại nhưng bị một đao của Diệp Thành làm cho lảo đảo, suýt nữa rơi khỏi hư thiên.
Tự tìm cái chết!
Người áo bào tím khuôn mặt hung dữ, một bên mắt là Hỗn Độn Nhãn, một bên mắt trống rỗng không có nhãn cầu, cùng với khuôn mặt nhơ nhuốc máu kia, dưới màn đêm trông hắn ta thật sự rất giống ác ma.
Cút!
Người áo bào tím phẫn nộ, tung chưởng áp chế như một thần quang xẹt qua bầu trời, bây giờ hắn ta đang bị thương, đối mặt với tám người phía Diệp Thành và chín pháp khí cảnh giới Thiên, với sức chiến đấu của hắn ta cũng không thể chiếm lợi thế.
Đứng lại!
Diệp Thành thi triển Thúc Địa Thành Thốn đuổi theo, hắn rất hiểu đạo lý thừa nước đục thả câu.