Người áo tím còn kỳ quái hơn cả người áo đen giáng xuống Nam Sở lần trước, bị Tử Huyên và Hồng Trần đuổi giết không chỉ một lần mà vẫn sống yên ổn, trong Thập Vạn Đại Sơn lại tránh được tuyệt sát khi Tử Huyên và Thái Hư Cổ Long liên thủ, sức chiến đấu này dùng đầu gối nghĩ cũng biết hắn ta không phải người bình thường.
Kẻ thù như vậy tựa như ma, bây giờ không tiêu diệt hắn ta thì sớm muộn gì Đại Sở cũng gặp hoạ.
Bùm! Rầm! Ầm!
Màn đêm tĩnh lặng dấy lên từng làn sóng huyên náo không nhỏ.
Thân pháp của người áo tím rất kỳ quái, Diệp Thành theo sát phía sau hắn ta, tiếp nữa là hậu duệ cửu hoàng.
Người đuổi người chạy, chạy vào vùng biển vô tận, vì họ tiến vào mà mặt nước đang tĩnh lặng bỗng nổi lên sóng gió.
Không biết tự lượng sức mình!
Ở phía trước, người áo bào tím liếc nhìn ra sau, khuôn mặt lộ ra vẻ gớm ghiếc, nếu không phải đang bị thương nặng thì sao hắn ta lại chật vật đến mức này.
Phía sau, Diệp Thành đốt cháy tinh nguyên, điên cuồng thi triển Súc Địa Thành Thốn nhưng dù vậy hắn vẫn cách người áo tím một khoảng rất xa.
Ầm!
Khi mọi người đang hết đường xoay sở thì phía trước có tiếng gầm thét vang lên, ngàn vạn sóng gió dâng trào, cuốn theo sát khí hoành hành khắp đất trời khiến mặt nước đông thành băng.
Sát khí mạnh quá!
Diệp Thành và những người khác đột nhiên dừng lại, kinh hãi nhìn phía trước.
Phụt!
Trong tích tắc, người mặc áo bào tím chạy phía trước bay ngược ra xa, cánh tay bị chặt đứt, liên tục hộc máu.
Rầm! Rầm! Rầm!
Hư thiên rung chuyển, chậm rãi mà nhịp nhàng, lắng nghe kỹ mới nhận ra âm thanh đó là tiếng bước chân người đi lại, vì thân hình nặng như núi nên mới khiến hư thiên phát ra từng tiếng động lớn như thế.
Thoáng chốc, một bóng người mơ hồ đập vào mắt mọi người, nhưng cũng chỉ là một bóng dáng mơ hồ.
Thần Huyền Phong!
Nhóm Diệp Thành ngây người rồi mới biết người đánh trọng thương người áo tím là Thần Vương Thần Huyền Phong, điều này khiến họ rất bất ngờ.
Lại là ngươi!
Người áo bào tím nghiến răng nhìn Thần Huyền Phong, nghe ý trong lời nói thì hắn ta từng gặp Thần Huyền Phong, hơn nữa còn có khúc mắc không nhỏ với ông ấy, điều này khiến nhóm Diệp Thành càng thêm mờ mịt khó hiểu.
Người mặc áo tím biến sắc, lập tức di chuyển nhưng sống lưng vẫn bị Thần Huyền Phong dùng một kiếm chém thật sâu, Phi Lôi Thần Quyết trong tay Thần Vương mới là bá đạo vô song thật sự.
Nhưng dường như người áo tím cũng biết sự bá đạo của thần thông này nên né được tuyệt sát của Thần Vương, chỉ riêng điều này đã khiến nhóm Diệp Thành giật mình kinh hãi.
“Ngươi thật sự không chết không thôi sao?”, người áo tím nổi giận đùng đùng, chạy trốn khắp nơi nôn ra máu liên tục, không biết do bị thương hay là do tức quá.
Từ lúc hắn ta đến Bắc Sở, hầu hết thời gian đều ở trạng thái chật vật thảm hại, bị Hồng Trần đuổi giết, bị Tử Huyên đuổi giết, bị Thái Hư Cổ Long đuổi giết, bây giờ lại bị Thần Vương Thần Huyền Phong đuổi giết.
Có vẻ như trời sinh hắn ta đã là một đứa trẻ không may mắn, kết thù oán với cửu đại cao thủ đỉnh phong ở Đại Sở, hễ người nào nhìn thấy hắn ta, dù là Hồng Trần, Tử Huyên hay Thái Hư Cổ Long và Thần Vương thì đều ra tay luôn mà không nói một lời.
Nhưng trước tiếng gầm thét giận dữ của người áo tím, Thần Huyền Phong không nói lời nào, thân hình tựa như bóng ma khiến người ta không thấy được bóng dáng.
Có điều mỗi lần ông xuất hiện, người áo bào tím đều sẽ bị thương.
Diệp Thành lại được thấy sự bá đạo của Phi Lôi Thần Quyết một lần nữa, nhưng sự phản kháng của người áo tím cũng là đáng sợ nhất trong số những người hắn thấy.
Nhưng không biết vì sao, nhìn Thần Vương Thần Huyền Phong lúc ẩn lúc hiện, Diệp Thành lại chợt có cảm giác quen thuộc lạ thường.
Có nên giúp không?
Nhìn Thần Vương và người áo tím đang chiến đấu kinh thiên động địa, Tiêu Thần nhìn mọi người xung quanh.
Phong ấn chư thiên bốn hướng!
Diệp Thành thấp giọng lên tiếng.
Lời nói của hắn khiến hậu duệ cửu hoàng đều nheo mắt, dường như họ đã hiểu ý hắn, hắn đang muốn để người áo tím và Thần Vương Thần Huyền Phong ở lại đây!
Nhưng nghĩ lại cũng đúng, tuy họ không biết Thần Vương và người áo tím có ân oán gì nhưng biết hai người họ là kẻ thù không đội trời chung.
Ù! Ù! Ù!
Chín pháp khí cảnh giới Thiên lần lượt bay lên trời, trấn giữ chín phương trời, tạo thành một cái lồng cực lớn nhốt người áo tím và Thần Vương bên trong.
Nhưng ngay khi chiếc lồng khổng lồ được hình thành thì một đạo thần quang bảy màu bay vào, hoá thành một bóng dáng xinh đẹp.
“Con mới chỉ nghe tiền bối nói, hôm nay mới được thấy người thật”, Diệp Thành lạnh lùng nói, nhìn chằm chằm nữ tử tóc trắng cầm thần kiếm bảy màu, chính cô ta là người đã giết đạo thân Nhất Khí Hoá Tam Thanh của hắn, thậm chí hắn còn nghi ngờ tiên hoả đạo thân và thiên lôi đạo thân của mình cũng là do cô ta giết.
“Thần Vương một đấu hai rồi”, Long Đằng lên tiếng.
“Nữ tử kia có lai lịch gì vậy? Cô ta mạnh quá”, Thiên Thương Nguyệt lẩm bẩm, đôi tay siết chặt lo lắng nhìn Thần Vương Thần Huyền Phong.
Diệp Thành giật mình hoàn hồn, nhìn về nơi cách đó không xa thì thấy nữ tử tóc trắng cầm thần kiếm bảy màu và người áo tím đứng cùng một phe, vừa vào đã xoá ấn ký thời không mà Thần Vương lạc ấn trong thiên địa.