Ngay sau đó, hắn cũng mở ra thế giới pháp tướng hỗn độn.
Thần Huyền Phong ở cách đó không xa chợt hiện lên ánh nhìn kinh ngạc trong đôi mắt vô hồn, ông ta cũng gọi ra ngoại đạo pháp tướng của mình, đó là một vùng đất màu máu, thây chất thành núi, máu chảy thành sông, bên trong đó còn có bầu trời tịch diệt.
Nữ tử tóc bạc dùng một tay kết ấn, cự ảnh khổng lồ phía sau cô ta cũng di chuyển, một chưởng che trời đánh về phía Diệp Thành.
Bàn tay kia với hà quang vạn đạo rực rỡ chợt chiếu xuống, hư thiên nứt lìa từng tấc như thể chưởng đánh này muốn dẹp bằng trần thế, chỉ cần là sinh linh thì đều bị tiêu diệt.
Rắc! Rắc!
Thế giới hỗn độn của Diệp Thành và vùng đất tịch diệt của Thần Vương dưới chưởng đánh đó cũng bị tàn phá nặng nề.
Phụt! Phụt!
Cả hai người lần lượt ói ra máu và lùi về sau, mỗi một bước lùi về sau đều dẫm lên một phần hư thiên.
Cấm!
Chỉ nghe thấy nữ tử tóc bạc kia hé miệng nói ra một từ, đây là lời nói đầu tiên của cô ta từ khi xuất hiện đến giờ. Mặc dù chỉ là một từ hết sức lạnh lùng nhưng lại khiến người nghe động lòng, nó giống như âm phù kiều diệu từ cửu u tiên khúc, mang theo uy lực vô thượng khiến sinh linh của bát hoang đều phải quy phục.
Cảnh tượng kinh người xuất hiện, trời đất mênh mang này vì một lời nói của cô ta mà trở nên tĩnh lặng.
Từng làn sóng thôi không cuộn trào, huyết vụ không bay mù mịt, không khí như ngưng đọng, Diệp Thành và Thần Huyền Phong khựng lại, Thiên Thương Nguyệt và kẻ mặc y phục tím đang đại chiến cũng dừng tay, mọi thứ trên thế gian đều trở nên tĩnh mịch trong giây lát.
Đây…đây là thần thông gì?
Mặc dù bị chôn chân tại chỗ nhưng Diệp Thành vẫn có cảm giác, trong mắt hắn rõ vẻ kinh ngạc.
Thế nhưng nữ tử tóc bạc kia lại không hề bị ràng buộc bởi thần thông nghịch thiên này, cô ta sải từng bước về phía Thần Huyền Phong và Diệp Thành, hà quang bảy màu xung quanh chợt tối hơn một phần như thể sau khi thi triển thần thông cấm kị này, cô ta cũng hao tổn không hề ít sức lực.
Vút! Vút!
Thần kiếm bảy màu vang lên từng âm thanh sắc lạnh, trở thành âm thanh duy nhất trên thế gian, bên trên còn có thần hà rực rỡ bao quanh nhưng lại mang theo khí tức lạnh băng.
Mở cho ta! Mở cho ta!
Trong lòng Diệp Thành đang gào thét, hắn bị hoá đá ở đây, còn những người xung quanh cũng không khác gì, tất cả như con cá trên thớt mặc người ta trảm diệt.
Có điều cho dù hắn có muốn cử động nhưng lại không thể phá được vòng vây này, chỉ có thể trơ mắt nhìn nữ tử kia đâm một kiếm về phía mình.
Thần Huyền Phong ở bên cũng vậy, đôi mắt vô hồn càng trở nên mênh mang, chốc chốc lại nheo lại với ánh sáng loé lên, ông ta là vị vương cái thế, vậy mà cũng phải bất lực trước thần thông cái thế này.
Vù!
Đúng vào giây phút này, Tiên Luân Nhãn bên mắt trái của Diệp Thành rung lên, lại một lần nữa nó không được triệu gọi mà tự mở ra, ấn kí tiên luân trên đồng tử tự vận chuyển.
Ngay sau đó, từ trung tâm là mắt trái của Diệp Thành hình thành nên từng làn sóng tản ra ngoài, tiếp xúc với vị trí đang trói buộc Diệp Thành khiến nó di chuyển, chạm tới không khí, không khí lại lưu chuyển, chạm tới Thần Huyền Phong khiến Thần Huyền Phong không bị trói buộc nữa.
Mở ra rồi!
Đôi mắt Diệp Thành loé sáng, hắn nhanh chóng lùi về sau.
Vút!
Một kiếm của nữ tử tóc bạc kia đã đâm tới, mũi kiếm chỉ còn cách hắn năm thốn, sát khí lạnh băng đã chém rách thánh thể của Diệp Thành.
Nhanh hơn một chút nữa!
Đôi mắt Diệp Thành đỏ ngầu, hắn nhanh chóng lùi về sau như một đạo kinh mang.
Nữ tử tóc bạc cũng di chuyển theo.
Tốc độ của cả hai người mặc dù không chênh lệch nhau quá nhiều nhưng Diệp Thành lại yếu hơn một chút, đầu mũi kiếm Chu Tiên Kiếm cách Diệp Thành từ năm tấc rút xuống còn bốn tấc, ba tấc, rồi lại hai tấc….
Trong lòng Diệp Thành vẫn đang gào thét, nhưng hắn lại bất lực vì Chu Tiên Kiếm đã trấn áp mọi thứ mà hắn có, đến cả thời gian thi triển bí thuật cũng không thể, một khi buông lơi thì lập tức bị đâm xuyên cơ thể, một khi trúng chiêu thì sẽ mất mạng.
Thế nhưng vào thời khắc nguy hiểm, một bóng hình ma quỷ trong chốc lát hiển hiện chắn trước người hắn.
Còn cảnh tượng bóng hình người kia bị đâm xuyên lại hiện lên choán mắt người nhìn.
Đây…!
Phía Tiêu Thần khôi phục lại hành động thì kinh ngạc nhìn người đang chắn trước người Diệp Thành kia.
Đó không phải ai khác mà chính là Thần Huyền Phong.