Tiên Võ Đế Vương

Chương 1395: Hồng Trần! 



Đây….! 

 Nhìn Thần Huyền Phong bị một kiếm đâm xuyên, phía Tiêu Thần như hoá đá. 

 Thần Vương Thần Huyền Phong lại vì Diệp Thành mà chịu bị đâm, hành động này vượt ra khỏi sức tưởng tượng của bọn họ. 

 Diệp Thành cũng thẫn thờ. 

 Thần Huyền Phong trước mặt hắn đứng đó vững chãi như ngọn núi, hắn không thể hiểu vì sao Thần Huyền Phong lại cứu mình, mọi thứ đều vượt ra khỏi dự liệu của hắn. 

 Trong chốc lát, Diệp Thành nhìn thấy một đạo ấn kí cổ xưa trên cánh tay mình, đó là ấn kí thời không, chính là do Thần Huyền Phong khắc hoạ. 

 Hắn không biết vì sao Thần Huyền Phong lại khắc hoạ ấn kí thời không lên cánh tay hắn nhưng chắc chắn vì đạo ấn kí này nên Thần Huyền Phong mới xả thân cứu hắn, giúp hắn chặn lại nhát Chu Tiên Kiếm kia. 

 Phụt! 

 Bầu không khí yên tĩnh của trời đất vì tiếng phun ra máu của Thần Huyền Phong mà bị phá vỡ. 

 Tiếng phun ra máu này như được vang vọng lại nhưng nếu nghe kĩ thì đó không phải là âm thanh vang vọng mà là có thêm người khác phun ra máu. 

 Và người đó không phải ai khác chính là đạo thân Tinh Thần, lúc này sắc mặt hắn cũng tái nhợt. 

 Tinh Thần! 

 Thánh nữ Tinh Nguyệt vội tiến lên trước. đạo thân Tinh Thần che đi phần ngực, vẻ mặt đau đớn tột cùng như thể hắn cũng bị đâm xuyên vào ngực vậy. 

 Vút! 

 Nữ tử tóc bạc rút thanh Chu Tiên Kiếm ra khỏi cơ thể Thần Huyền Phong sau đó dịch chuyển ra cả trăm trượng. 

 Vút! 

 Cô ta vừa lùi về sau, một đạo kiếm mang cái thế liền trảm vào vị trí mà cô ta đứng ban nãy. 

 Người ra tay chính là một người mặc y phục đen, đeo mặt nạ đen với sức mạnh kinh người. 

 Hồng Trần! 

 Diệp Thành nhận ra người này, đây chẳng phải là sư phụ của Hồng Trần Tuyết, Viêm Hoàng Thánh Chủ đời thứ chín mươi bảy sao? 

 Rầm! Rầm! 

 Hồng Trần hiện thân, ông ta nhìn chằm chằm vào nữ tử tóc bạc, ông ta là người tường tận nhiều bí thuật, mỗi lần ra tay đều tung ra tâhnf thông cái thế liên tiếp khiến nữ tử tóc bạc lùi về sau. 

 Phụt! 

 Thần Huyền Phong lại lần nữa phun ra máu sau đó lập tức ngã nhào ra và được Diệp Thành đỡ lấy. 

 Huyền Phong! 

 Thiên Thương Nguyệt đang đại chiến với kẻ mặc y phục tím cũng di chuyển ôm Thần Huyền Phong vào lòng. 

 Diệp Thành hít vào một hơi thật sâu, hắn cầm chắc thanh kiếm cùng Hồng Trần sát phạt về phía nữ tử tóc bạc trấn áp cô ta. 

 Thấy vậy, kẻ mặc y phục tím không bị Thiên Thương Nguyệt kiểm soát nhưng cũng trong trạng thái thê thảm sát phạt tới, hắn ta cũng cùng với Diệp Thành và Hồng Trần đối đầu với nữ tử tóc bạc kia. 

 Có điều hắn ta còn chưa gia nhập vào vòng chiến đấu đã bị một bàn tay lôi ra ngoài, còn chưa đáp đất thì bị một kiếm cái thế trảm tới mức máu me nhơ nhuốc. 

 Lại có người đến, chính là Thái Hư Cổ Long và Tử Huyên. 

 Bọn họ sát phạt ra khỏi Thập Vạn Đại Sơn, người nào người nấy thân hình thảm hại, vỗn dĩ định quay về dưỡng thương nhưng nghe nói ở đây có đại chiến nên lại quay lại, vừa hay đụng trúng kẻ mặc y phục tím kia. 

 Lại là các ngươi! 

 Thấy Thái Hư Cổ Long và Tử Huyên, kẻ mặc y phục tím nghiến răng, đây là lần thứ mấy hắn bị trọng thương rồi nên hắn vô cùng phẫn nộ. 

 Chuyện…chuyện gì thế này! 

 Thái Hư Cổ Long liếc nhìn kẻ mặc y phục tím rồi lại nhìn vòng chiến đấu, lúc này Diệp Thành và Hồng Trần đang đại chiến với nữ tử tóc bạc, Thần Huyền Phong trọng thương, Thiên Thương Nguyệt đang ôm lấy Thần Huyền Phong, cho dù với một kẻ nhanh trí như hắn thì lúc này cũng rơi vào trạng thái mơ hồ khó hiểu. 

 Vút! 

 Khi hắn ta đang ngơ ngác thì Tử Huyên đã sát phạt về phía kẻ mặc y phục tím. 

 Rầm! Đoàng! 

 Trận đại chiến nổ ra, có Hồng Trần, Thái Hư Cổ Long và Tử Huyên trợ chiến nên chiến cục được xoay chuyển. 

 Trận đại chiến nổ ra hết sức khốc liệt, đạo thân Tinh Thần đứng ngoài vòng chiến đấu cũng mơ hồ chạy vào trong. 

 Tinh Thần! 

 Thánh nữ Tinh Nguyệt cất tiếng gọi nhưng không thể khiến đạo thân Tinh Thần dừng chân, thế rồi cô cũng chạy vào theo sau hắn. 

 Quay lại! 

 Bên ngoài vòng chiến đấu, phía Tiêu Thần lần lượt trầm giọng, đó không phải là nơi mà đạo thân Tinh Thần và thánh nữ Tinh Nguyệt có thể tuỳ tiện vào, cho dù là Thái Hư Cổ Long, Tử Huyên, kẻ mặc y phục tím chiến tranh hay Hồng Trần, Diệp Thành và nữ tử tóc bạc chiến tranh thì bất cứ hành động nào thừa thãi đều có thể khiến bọn họ mất mạng. 

 Long Đằng hắng giọng, ông ta vẫn dùng tới pháp khí ở cảnh giới Thiên, ngưng tụ tạo ra cái lồng tránh kẻ mặc y phục tím và nữ tử tóc bạc kia trốn thoát. 

 Đạo thân Tinh Thần như không hề nghe thấy tiếng gọi của phía Tiêu Thần, hắn và thánh nữ Tinh Nguyệt lần lượt tới phía này. 

 Thần Huyền Phong nằm trong lòng Thiên Thương Nguyệt, miệng không ngừng trào máu. 

 Trạng thái của ông ta hiện giờ rất kém, toàn thân nhơ nhuốc máu, bị nữ tử tóc bạc dùng một kiếm tuyệt sát đâm xuyên ngực, đạo tắc, linh hồn, cơ thể đều bị đánh tới mức mang tính huỷ hoại, đó không phỉa là một kiếm bình thường. 

 Thiên Thương Nguyệt điên cuồng đẩy tinh nguyên vào cơ thể ông ta nhưng vẫn không thể ngăn lại được thần quang tịch diệt đang huỷ hoại dần cơ thể của Thần Huyền Phong. 

 Thần Huyền Phong không nói lời nào, đôi mắt vô hồn, thần sắc đờ đẫn, cứ thế ôm Thiên Thương Nguyệt. 

 Đến cả ông ta cũng không biết vì sao mình lại cứu Diệp Thành, còn thay Diệp Thành đỡ nhát kiếm tuyệt sát đó. 

 “Sao tim ta lại đau thế này”, đạo thân Tinh Thần che đi phần ngực, hắn thẫn thờ nhìn Thần Huyền Phong. 

 “Muội cũng vậy”, thánh nữ Tinh Nguyệt nói với vẻ mặt đau đớn có phần mê man. 

 “Diệp….Diệp Tinh Thần, Thần…Thần Nhi, Thiên…Thiên Hoang Địa Lão….”, Thần Huyền Phong nhìn đạo thân Tinh Thần và thánh nữ Tinh Nguyệt, giọng nói ông ta khản đặc, lời nói không liền mạch, đôi mắt vô hồn trong chốc lát chợt mang theo ánh nhìn như tỏ tường, cũng chính vì sự tỏ tường trong chốc lát đó mà khiến đôi mắt ông ta chợt nhoà đi nước mắt. 

 Thần Huyền Phong không nói hết được cả câu, còn thần sắc lại trở về đờ đẫn như ban đầu, đôi mắt vô hồn. 

 “Ông rốt cục là ai?”, đạo thân Tinh Thần tiến lên trước nhìn Thần Huyền Phong với đôi mắt đỏ ngầu. 

 Nhưng vẻ mặt của Thần Huyền Phong lúc này càng mê man hơn, ông ta là ai đến ngay cả ông ta cũng không biết, thần trí không tỉnh táo khiến ông ta không phân biệt được hiện thực và hư ảo, ông ta chỉ biết thiên địa trong mắt mình đang dần trở nên mơ hồ. 

 Rầm! Đoàng! 

 Ở một hướng khác, trận đại chiến vẫn đang nổ ra làm thiên địa nứt lìa, sóng cả cuộn trào. 

 Kẻ mặc y phục tím liên tục bị thương, máu me nhơ nhuốc, bị Tử Huyên và Thái Hư Cổ Long đánh cho tới mức thê thảm. 

 Nữ tử tóc bạc cũng không khá hơn là bao, cho dù cô ta biết nhiều thần thông nhưng cũng khó có thể địch lại được đòn công phá của hai người phía Diệp Thành và Hồng Trần. 

 Trước đó cô ta liên tiếp dùng tới hai loại thần thông cấm kị nên thần hà xung quanh cơ thể đã nhạt đi nhiều. 

 Vả lại lần này người mà cô ta phải đối đầu là Hồng Trần và Diệp Thành. Với sức chiến đấu của Hồng Trần thì rõ ràng hơn cả Thần Huyền Phong, chỉ với sức một mình ông ta đã ngang hàng với nữ tử tóc bạc rồi, huống hồ còn có sự trợ chiến từ Diệp Thành.. 

 Huyết tiếp hạn giới! 

 Diệp Thành trảm ra một biển tinh hà sau đó nhìn sang Hồng Trần ở bên với ánh mắt kinh ngạc. 

 Lần trước gặp ông ta ở Vân Nhược Cốc, lúc đó Hồng Trần ở trạng thái huyết tiếp hạn giới, qua bao lâu rồi mà ông ta vẫn ở trạng thái này được, điều này khiến Diệp Thành không khỏi bất ngờ. 


 Ngoài huyết tiếp hạn giới, Diệp Thành còn thấy vẻ mặt của Hồng Trần hết sức dị thường, đôi mắt vô hồn đó giống như Thần Huyền Phong vậy. 

 Nữ tử tóc bạc ở phía đối diện cũng đờ đẫn y hệt khiến Diệp Thành thắc mắc rốt cục cả ba người này đang rơi vào trạng thái thế nào, trần trí không bình thường sao? Không thấy bọn họ nói gì nhưng người nào người nấy đều rất khác lạ. 

 Điều khiến Diệp Thành cảm thấy khó hiểu nhất đó là mối quan hệ giữa Hồng Trần và nữ tử tóc bạc kia, rõ ràng đây không phải là lần đầu tiên hai người gặp nhau nhưng người nào người nấy đều tỏ rõ sự kiêng dè với đối phương. 

 Suy nghĩ của Diệp Thành trở nên lộn xộn vì sự xuất hiện của Hồng Trần, vì Thần Huyền Phong giúp hắn đỡ một kiếm, tất cả khiến đầu óc hắn mơ hồ, càng nghĩ càng khó hiểu.