Tiên Võ Đế Vương

Chương 1396:  Dịch Thiên Hoán Địa! 



Đùng! Đoàng! 

 Khi trận chiến đang diễn ra ác liệt thì phương xa vang lên tiếng nổ ầm ĩ, chấn động cả đất trời. 

 Nhìn từ xa, đó là từng đạo thần hồng lộng lẫy, từng bóng người vụt qua bầu trời với tốc độ rất nhanh. 

 Cao thủ của Thiên Đình đã tới, đội hình rất khủng bố có tới hàng nghìn người, ai cũng là cảnh giới Chuẩn Thiên, ai cũng có khí thế nuốt chửng bầu trời. 

 Chết tiệt! 

 Cảm nhận được đông đảo cao thủ đang cấp tốc tới gần, người áo tím trở nên càng dữ tợn hơn. 

 Đi! 

 Hắn ta quát lên, như thể đang nói với nữ tử tóc trắng. 

 Dứt lời, hắn ta nhận một kiếm kinh thế của Thái Hư Cổ Long, sau đó một bước chạy cả trăm trượng, muốn chạy đi trước khi cao thủ của Thiên Đình tới, tránh huỷ diệt vùng biển này. 

 Dịch Thiên Hoán Địa! 

 Tử Huyên hô lên, hoán đổi vị trí với người áo tím, hắn ta vừa chạy được trăm trượng đã lại bị đưa về. 

 Dịch Thiên Hoán Địa! 

 Người áo tím cũng thi triển cùng một bí thuật, lại đổi vị trí cho Tử Huyên. 

 Dịch Thiên Hoán Địa! 

 Thái Hư Cổ Long cũng không nhàn rỗi, người áo tím vừa đổi chỗ với Tử Huyên đã bị hắn ta đổi lại. 

 Thấy cảnh này, nhóm Tiêu Thần trố mắt nhìn, thần thông của cao thủ cái thế quả nhiên không đơn giản chút nào. 

 Trong khoảnh khắc đó họ đã lần lượt ngự động pháp khí cảnh giới Thiên, muốn cho người áo tím một đòn tuyệt sát, may mà chưa bắn ra nếu không nhỡ đâu ngộ thương Thái Hư Cổ Long và Tử Huyên thì lại thành trò cười. 

 Ầm! 

 Hư thiên gầm thét, sau khi đổi một vòng, người áo tím lại về chỗ cũ, suýt nữa đã bị một chưởng của Thái Hư Cổ Long chém chết. 

 Thập Nhị Thiên Tự Đại Minh Trận! 

 Một tay Tử Huyên tạo quyết ấn, thi triển thần thông vô song. 

 Lập tức, mười hai thần trụ chọc trời hiện ra không theo thứ tự cụ thể nào, ngang qua trời đất, trên mỗi thần trụ đều được khắc vân lộ cổ xưa, dây xích phù văn đan xen ngưng tụ thành một chiếc lồng khổng lồ. 

 Đó không phải là một cái lồng bình thường, bên trong có rất nhiều cấm chế phong ấn, theo một khía cạnh nào đó nó còn vượt cả Thái Hư Long Cấm của Thái Hư Cổ Long. 

 Người áo tím bị nhốt bên trong, không thể di chuyển do bị cấm chế đáng sợ của chiếc lồng phong ấn. 

 Mở! 

 Người áo tím hét to, muốn phá vỡ trấn áp nhưng vô ích. 

 Thấy người áo tím bị trấn áp, nữ tử tóc trắng khẽ cau mày, một chưởng đẩy ra dòng sông bảy màu, đẩy lùi Hồng Trần rồi vung kiếm ra cả một vùng thần hải, chém lui Diệp Thành. 

 Sau đó cô ta đột nhiên quay người, bước ra cả mấy trăm trượng. 

 Đứng lại! 

 Phía Tiêu Thần đồng loạt điều khiển pháp khí cảnh giới Thiên quét ra một khoảng thần mang, nghiền nát hư thiên. 

 Vẻ mặt nữ tử tóc trắng lãnh đạm, cô ta vung mạnh kiếm Tru Tiên phá tan vùng thần mang ấy, đến pháp khí cảnh giới Thiên cũng bị phản kích, rung lên kịch liệt, thần quang đạo tắc xoay quanh nó cũng tối đi rất nhiều. 

 Dịch Thiên Hoán Địa! 

 Tử Huyên tiến lên một bước, lại thi triển thần thông nghịch thiên hoán đổi không gian, đổi chỗ với nữ tử tóc bạc. 

 Nhưng điều khiến cô giật mình là thần thông này vô hiệu với nữ tử tóc bạc. 

 Thái Hư Long Cấm! 

 Thái Hư Cổ Long đột nhiên tạo ấn quyết, thi triển Thái Hư Long Cấm, bao vây nữ tử tóc bạc bên trong. 

 Nhưng giây tiếp theo lồng Thái Hư Cổ Long đã bị một kiếm của nữ tử tóc bạc chém bật mở. 

 Thiên Chiếu! 

 Nữ tử tóc bạc vừa thoát thân, ấn ký Tiên Luân bên mắt trái của Diệp Thành chuyển động, nhắm thẳng vào cô ta, hắn hy sinh thọ nguyên để thi triển cấm thuật Tiên Luân. 

 Điều khiến mọi người ngạc nhiên là tuy ngọn lửa Thiên Chiếu bùng cháy nhưng lại bị thần hà bảy màu trên người nữ tử ấy dập tắt, cấm thuật Tiên Luân vô hiệu với cô ta. 

 Ba loại thần thông của cao thủ vô song đều vô hiệu khiến nhóm Tiêu Thần ở ngoài chiến trường đều kinh hãi. 

 Tiếp theo đó là Hồng Trần, trong chốc lát ông đã biến mất không thấy tăm hơi. 

 Khi xuất hiện lần nữa thì ông đã ở trước mặt nữ tử tóc bạc, một kiếm của ông có thể gọi là huỷ thiên diệt địa. 

 Nữ tử tóc bạc thoắt cái làm cho thần hà bảy màu nở rộ hào quang, kiếm Tru Tiên lại rung lên, một kiếm kinh thế chém ra, cũng mang theo uy lực diệt thế. 

 Keng! 

 Hai thanh kiếm va vào nhau phát ra tia lửa, tiếng leng keng đinh tai nhức óc vang lên. 

 Ở nơi hai thanh kiếm va vào nhau, một gợn sóng mở ra trước mắt, vùng biển dấy lên sóng gió, những nơi nó đi qua, không gian lần lượt sụp đổ, thậm chí phía Diệp Thành cũng bị ảnh hưởng. 

 Hồng Trần bị đẩy lùi, khoé miệng nữ tử tóc bạc rỉ máu. 

 Vòng xoáy bảy màu xuất hiện trước mặt cô ta, Thái Hư Cổ Long và Tử Huyên chạy tới nhưng vẫn muộn, cô ta đã quay người đi vào vòng xoáy bảy màu, biến mất trong nháy mắt, trong thiên địa không còn tìm thấy bóng dáng cô ta nữa. 

 “Chết tiệt”, Long Đằng hừ lạnh: “Biết trước lồng được ngưng tụ từ pháp khí cảnh giới Thiên không có tác dụng với cô ta thì chúng ta đã nhập cuộc sớm hơn rồi”. 

 “Bây giờ nói gì cũng đã muộn”. 

 “Cô ta là thần thánh phương nào mà lợi hại quá vậy?”, nhìn vòng xoáy bảy màu tiêu tán, Thái Hư Cổ Long nhíu mày. 

 “Am hiểu cực đạo đế thuật”, Tử Huyên trầm ngâm: “Thần kiếm bảy màu đó chắc là kiếm Tru Tiên trong truyền thuyết”. 

 “Đúng như cô nghĩ đấy”. 

 “Huyền Phong”, khi hai người nói chuyện thì nơi không xa vang lên giọng của Thiên Thương Nguyệt, trong giọng nói có tiếng nấc nghẹn ngào. 

 Nghe vậy, Diệp Thành vội vàng xoay người bước tới chỗ Thần Huyền Phong. 

 Dáng vẻ Thần Huyền Phong vô cùng chật vật, đạo tắc, căn cơ, linh hồn đều đã sụp đổ, từng lỗ chân lông trên cơ thể đều tản ra sức mạnh huỷ diệt, đó là sát khí từ kiếm Tru Tiên đang cướp đi cơ hội sống cuối cùng của Thần Vương. 

 Diệp Thành ngồi xổm xuống, đặt tay lên người Thần Huyền Phong, sức mạnh huyết mạch và Thánh thể bản nguyên cùng được trút ra, hy vọng có thể kéo dài mạng sống cho Thần Huyền Phong. 

 Dù sao Thần Huyền Phong rơi vào kết cục này cũng là do cứu hắn. 

 Mặc dù hắn không biết tại sao Thần Huyền Phong lại cứu mình, nhưng nếu gạt đi lập trường hai bên đối địch thì trong lòng hắn vẫn thấy áy náy. 

 Nhưng sức mạnh huyết mạch và Thánh thể bản nguyên của hắn cũng không thể ngăn sự sống đang không ngừng bị huỷ diệt của Thần Huyền Phong, sát khí của kiếm Tru Tiên có sức mạnh huỷ diệt, dù là bí thuật Tiên Luân Thiên Sinh cũng vô hiệu. 

 “Căn cơ đạo tắc đã bị huỷ, linh hồn bản mệnh đã bị diệt”, Tử Huyên nói nhỏ. 

 “Dù Đại La Kim Tiên còn sống cũng không cứu được ông ấy”, Thái Hư Cổ Long cũng thở dài. 

 Hồng Trần cũng tới, nhìn Thần Huyền Phong với vẻ mặt đờ đẫn, trong mắt hiện lên một tia mờ mịt. 

 Đột nhiên Hồng Trần cũng ngồi xổm xuống, cứng ngắc đưa tay ra ấn lên người Thần Huyền Phong, trút sức mạnh bản nguyên thần kỳ vào cơ thể ông ấy để sự sống của ông ấy tiêu tán chậm hơn. 

 Nhưng Hồng Trần vừa ngồi xuống, giây trước Thần Huyền Phong còn đang đờ đẫn lúc này lại ngồi bật dậy, một tay cầm lấy tay Diệp Thành, tay kia cầm tay Hồng Trần. 

 Vẻ mặt Thần Huyền Phong đau đớn, thần trí đang bên bờ sụp đổ, đôi mắt trống rỗng lúc hỗn loạn lúc rõ ràng, lúc mờ mịt lúc thẫn thờ. 

 Thần Huyền Phong nói rất nhỏ nhưng mọi người có mặt đều nghe thấy, vẻ mặt đồng thời trở nên vô cùng kinh ngạc. 

 Hồng Trần khó hiểu mà Diệp Thành cũng ngờ vực. 

 Danh xưng lão Đại này chỉ có đạo thân mới gọi hắn như vậy, Thần Huyền Phong thốt ra từ lão Đại khiến hắn ngỡ ngàng không kịp phản ứng. 

 “Giết… Giết giết…”, Thần Huyền Phong lại lên tiếng, lời nói ngắt quãng, ông nắm chặt tay Diệp Thành và Hồng Trần, vẻ mặt đau đớn như đang dùng hết chút sức lực cuối cùng: “Giết… Giết… Giết… Nhược… Nhược…”