Tiên Võ Đế Vương

Chương 1397



“Giết… Giết… Nhược… Nhược…”, dù Thần Vương đã dùng hết chút sức cuối cùng để nói câu này nhưng cuối cùng vẫn chưa thể nói hết. Linh hồn ông tiêu tán, đôi mắt mệt mỏi mất đi chút ánh sáng cuối cùng, chết không nhắm mắt, chỉ có hai hàng lệ máu chảy dài trên khuôn mặt tang thương. 

 “Huyền Phong”, Thiên Thương Nguyệt ôm chặt Thần Huyền Phong, khuôn mặt xinh đẹp thê lương đẫm nước mắt, năm tháng dài đằng đẵng, trải qua bao thăng trầm của cuộc đời, đây có lẽ là lần cô được ở gần Thần Huyền Phong nhất nhưng cũng là lần cuối cùng. 

 Haiz… 

 Nhìn Thần Vương quy tịch, những người có mặt đều thở dài. 

 Thần Vương vô song là sát thần bóng đêm, Phi Lôi Thần Quyết nổi danh lẫy lừng, là người mà cửu hoàng của Đại Sở đều dè chừng, bây giờ ông chết mang lại cho người khác cảm giác không chân thực, dù địa vị đối lập nhưng một vị vương cái thế như vậy mất đi, trong lòng mọi người vẫn thấy buồn bã. 

 Trên trời, các ngôi sao đều ảm đạm, chỉ có một ngôi sao là sáng nhất nhưng lúc này đã rơi xuống. 

 Thần Vương cái thế đã ngã xuống, mang theo nỗi hoang mang và đau buồn, chết không nhắm mắt. 

 Yêu Vương, Huyết Vương, Phệ Hồn Vương, Ma Vương, Vu Chú Vương, Quỷ Vương ở khắp các nơi trên Đại Sở ngây người nhìn ngôi sao rơi xuống đó, trong mắt đều hiện lên nỗi buồn và thương xót. 

 Từ xưa đến nay, họ đấu với nhau không biết bao lâu, tuy là kẻ thù lớn nhưng cũng trân trọng, thương tiếc cho nhau. 

 Phía trên vùng biển, Diệp Thành ngơ ngác nhìn Thần Vương cái thế, trước khi chết ông còn cầm chặt tay hắn, đôi mắt chưa nhắm lại vẫn đang nhìn hắn khiến hắn cảm thấy đau lòng không giải thích được. 

 Vẻ mặt Hồng Trần đờ đẫn, hai mắt trống rỗng nhìn Thần Vương, ông cũng có cảm giác mờ mịt chưa từng có. 

 Đột nhiên giữa đất trời như có khúc nhạc tiễn biệt vang vọng, tiễn đưa vị vương vô song. 

 Thân thể Thần Huyền Phong cũng từng chút từng chút hoá thành mây khói theo tiếng nhạc thê lương buồn bã, bụi về với bụi, đất về với đất, cho đến khi hoàn toàn biến mất khỏi đất trời, chỉ còn là thần thoại xa xôi. 

 Vút vút vút! 

 Cao thủ Đại Sở đi tới, đứng khắp bốn phương trên trời. 

 Shh! 

 Nhìn cảnh tượng trước mắt, mọi người nhất thời sửng sốt, Diệp Thành và Hồng Trần ngồi xổm trên đất, con gái Nguyệt Hoàng gục xuống bên cạnh, còn có một đám đông vây quanh, tình huống gì thế này? 

 Tất cả mọi người đều im lặng khiến cho nhóm Thiên Tông Lão Tổ cực kỳ thảng thốt, ta nhìn ngươi, ngươi nhìn ta, không biết là thế nào. 

 Sư… Sư tôn? 

 Chung Quy, Chung Giang và Chung Ly đồng loạt tiến lên, thử thăm dò nhìn Hồng Trần. 

 Hồng Trần cứng ngắc quay đầu, nhìn nhóm Chung Giang với vẻ mặt hoang mang. 

 Nhìn thấy Tiên Luân Nhãn bên mắt phải của ông ta, thân thể già nua của nhóm Chung Giang lại run lên, họ vội vàng quỳ xuống: “Đồ nhi bái kiến sư tôn”. 

 Sư tôn? 

 Mọi người lại sửng sốt một hồi sau đó đồng loạt nhìn sang Hồng Trần, người này được nhóm Chung Giang gọi là sư tôn, vậy ông ta là Hồng Trần? 

 Phía Diệp Thành vẫn bình thường, họ đã sớm biết Hồng Trần còn sống, nhưng phía lão tổ nhà họ Tô thì lại hoàn toàn choáng váng, không phải Hồng Trần đã chết rồi sao? Không ngờ vẫn còn sống, chính là người đang đứng trước mặt họ sao? 

 “Vãn bối Toại Phong bái kiến tiền bối”, khi mọi người đang ngỡ ngàng thì Đao Hoàng đã tiến tới, cung kính chắp tay hành lễ. 

 “Vãn bối bái… bái kiến tiền bối”, sau khi sửng sốt, phía lão tổ nhà họ Tô cũng đều hành lễ, vẻ mặt họ rất kỳ lạ, đến phía Chung Giang còn quỳ xuống, Đao Hoàng còn hành lễ, có thể thấy người trước mặt thật sự là Thánh chủ Viêm Hoàng vô cùng bí ẩn trong truyền thuyết: Hồng Trần. 

 “Vẫn như năm xưa”, Thiên Tông Lão Tổ nhìn Hồng Trần với vẻ mặt phức tạp, đây là phu quân của con gái ông khi xưa ở phàm trần, cũng là con rể của ông. 

 Phong! Phong! 

 Khi Thiên Tông Lão Tổ đang thất thần, khi nhóm Chung Giang đang kích động thì Thái Hư Cổ Long và Tử Huyên đã ra tay, còn là bí thuật phong ấn cấm kỵ, Hồng Trần đang trong trạng thái ngơ ngác lập tức bị phong cấm đan hải, thần hải và đạo tắc. 

 Các ngươi…! 

 Phía Chung Giang phẫn nộ nhìn Thái Hư Cổ Long và Tử Huyên. 

 Mang về nghiên cứu tí! 

 Thái Hư Cổ Long ho khan, phất tay đưa Hồng Trần đi, vút lên một tiếng rồi biến mất như một đạo thần quang. 

 Mẹ kiếp! 

 Dù là nhóm Chung Giang cũng không kìm được thốt ra tiếng chửi thề, đám đông lập tức đuổi giết. 

 Đám đông rời đi khiến vùng biển này trở nên trống trải. 

 Tử Huyên thầm thở dài, phong ấn người áo tím vẫn đang bị nhốt trong lồng, sau đó cô cũng biến mất. 

 Hậu duệ hoàng đế đứng đó, lặng lẽ nhìn Thiên Thương Nguyệt vẫn đang ngồi trên mặt đất. 

 Cô như phát điên, ngơ ngác ôm sát kiếm của Thần Huyền Phong như một bức tượng, nước mắt trong suốt lấp lánh như pha lê không ngừng chảy dài trên gò má xinh đẹp thê lương. 

 Nhân duyên trên thế gian rất vi diệu. 

 Con gái Nguyệt Hoàng yêu một người không nên yêu, chờ đợi biết bao nhiêu năm, chờ đến mức hoa cũng tàn, tình yêu giấu kín đến cuối cùng vẫn chỉ là một giấc mộng. 

 “Thương Nguyệt”, Nam Minh Ngọc Thu và Đại Sở Hoàng Yên tiến lên, đỡ Thiên Thương Nguyệt dậy. 

 “Ta đưa chàng về”, Thiên Thương Nguyệt ôm sát kiếm của Thần Vương cười thê lương, từng bước từng bước đi về phương xa, bóng lưng xinh đẹp dưới ánh trăng trông rất cô đơn và tịch mịch, giống như một nữ tử yếu đuối. 

 Haiz! 

 Phía Đại Sở Hoàng Yên và Nam Minh Ngọc Thu đi theo phía sau từ xa, sợ Thiên Thương Nguyệt xảy ra chuyện gì. 

 Phía trên vùng biển mênh mông chỉ còn lại Diệp Thành, đạo thân Tinh Thần và Thánh nữ Tinh Nguyệt. 

 Diệp Thành vẫn đang ngơ ngác, không dám tin mọi chuyện xảy ra đêm nay. 

 Bên này, đạo thân Tinh Thần và Thánh nữ Tinh Nguyệt bình tĩnh một cách lạ thường, tinh thần còn đờ đẫn hơn Diệp Thành, sắc mặt tái nhợt, trong lòng có cơn đau âm ỉ, không biết nỗi đau này từ đâu tới, chỉ biết là đau đớn khiến họ thẫn thờ. 

 Đi thôi! 

 Diệp Thành nhìn vùng biển này lần cuối rồi rời đi. 

 Phía sau hắn, đạo thân Tinh Thần và Thánh nữ Tinh Nguyệt lần lượt đi theo. 

 Sau khi họ đi, vùng biển mênh mông mới thực sự được yên tĩnh, chỉ thỉnh thoảng có tiếng sóng lăn tăn. 

 Đêm khuya không hề yên bình. 

 Thái Hư Cổ Long đưa Hồng Trần về Nam Sở, nhưng ngay sau đó lại bị nhóm Chung Giang, Chung Quy đánh. 

 Hồng Trần bị cướp về, tuy không nỡ nhưng nhóm Chung Giang vẫn không giúp ông giải trừ phong ấn của Thái Hư Cổ Long, bởi vì trạng thái của ông quá kỳ lạ, nếu tuỳ tiện giải trừ phong ấn sẽ xảy ra biến cố. 

 Sư tôn! 

 Hồng Trần Tuyết chạy đến, như đứa trẻ lạc nhà, cực kỳ kích động nhào vào lòng Hồng Trần, nước mắt thấm ướt quần áo ông. 

 Bà đã không nhớ bao nhiêu năm trôi qua rồi, người mình nhớ thương ở ngay trước mắt khiến bà ngỡ như đang mơ, vòng tay ôm ông dùng hết sức bình sinh như sợ ông lại biến mất lần nữa. 

 Hồng Trần ngơ ngác nhìn Hồng Trần Tuyết trong lòng, khuôn mặt ấy trong đôi mắt thẫn thờ của ông vừa lạ vừa quen, như đã từng gặp nhưng lại không nhớ, như từng nhớ mà lại chưa từng gặp, tất cả đều đang quấn lấy tâm trí ông. 

 “Con đưa người đi gặp sư nương”, sau khi nghẹn ngào, Hồng Trần Tuyết lau nước mắt, kéo Hồng Trần còn đang ngờ ngẫn đi. 

 “Ông… Ông ấy chính là Hồng Trần?”, nhìn Hồng Trần và Hồng Trần Tuyết đi xa, nhóm Hằng Nhạc Chân Nhân quay sang nhìn phía Đao Hoàng. 

 “Chính là ông ấy”, Đao Hoàng hít sâu một hơi, dường như cũng không kìm được nỗi kích động trong lòng. 

 “Không… Không phải ông ấy… đã chết rồi sao?” 

 “Trời cao thương xót cho ông ấy được sống lại”. 

 Nam Sở bùng nổ, sục sôi. 

 Sự xuất hiện của Hồng Trần dấy lên sóng gió kinh hoàng cho Đại Sở vừa mới yên tĩnh lại. 

 Ông cũng là một truyền thuyết. 

chapter content