Bầu trời đêm thăm thẳm, những vì sao như những hạt cát bụi.
Hồng Trần Tuyết kéo Hồng Trần tới trước Hằng Nhạc Tông, đi thẳng đến Địa Cung đang nhốt Sở Linh Ngọc.
Suốt chặng đường Hồng Trần đều cứng ngắc xoay cổ, nhìn toà linh sơn như chốn tiên cảnh, từng ngọn núi từng cái cây, từng đại điện từng lầu các, vừa lạ vừa quen giống như cảm giác Hồng Trần Tuyết mang lại cho ông.
Không biết đến khi nào ông chợt dừng bước, dù Hồng Trần Tuyết kéo thế nào ông cũng không đi.
Ông cứng ngắc ngẩng đầu, lặng lẽ nhìn ngọn núi trước mặt.
Ngọn núi đẹp như người con gái quyến rũ, dưới làn sương mờ tầng tầng lớp lớp mang đến cho người ta cảm giác như mộng như ảo.
Ngọc Nữ Phong!
Lần đầu tiên Hồng Trần lên tiếng, giọng nói khàn khàn mà tang thương, đến chính ông cũng không biết mình lại nói ra ba chữ này.
“Sư tôn?”, Hồng Trần Tuyết thử hỏi.
Hồng Trần không trả lời, vẫn ngẩng đầu nhìn Ngọc Nữ Phong dường như có thể nhìn thấy các cô gái đang đứng trên đỉnh núi.
“Người đó thật kỳ lạ”, trên đỉnh Ngọc Nữ Phong, phía Thượng Quan Hàn Nguyệt dường như cũng có thể nhìn thấy Hồng Trần đang đứng dưới chân núi nhìn lên, ai cũng kinh ngạc.
“Cảm giác rất quen thuộc, cứ như thể đã gặp ở đâu đó”.
“Thật trùng hợp, ta cũng thấy vậy”.
Dưới chân núi, Hồng Trần đã nhấc chân nhưng không phải Hồng Trần Tuyết dắt mà là ông tự đi, đến đâu ông cũng cứng ngắc xoay cổ nhìn mọi vật xung quanh.
Sự kỳ lạ của ông khiến trưởng lão và đệ tử đi ngang qua đều ngạc nhiên.
Điều đáng ngạc nhiên là Hồng Trần đứng thẳng tắp ở đó như một pho tượng, mỗi khi có người đi qua, ông sẽ nhìn họ bằng đôi mắt trống rỗng như một hình nộm không có cảm xúc.
Đi thôi sư tôn!
Hồng Trần Tuyết cười nhẹ, kéo Hồng Trần đi.
“Đưa ông ấy tới có thật sự ổn không?”, phía sau, Tử Huyên xuất hiện nhìn Thái Hư Cổ Long và Diệp Thành bên cạnh.
“Có người đang chờ ông ấy”, Diệp Thành mỉm cười: “Cô ấy là một người số khổ, coi như hoàn thành tâm nguyện của cô ấy đi”.
“Con người, rất kỳ lạ”, Thái Hư Cổ Long lắc đầu bất đắc dĩ.
“Diệp Thành”, dưới Ngọc Nữ Phong, phía Sở Linh đã đi xuống, cũng nhìn về hướng Hồng Trần Tuyết và Hồng Trần rời đi: “Người đó là ai vậy?”
“Hồng Trần”.
“Hồng Trần?”, cả toán nữ nhân sững sờ, như thể đã từng nghe tới danh Hồng Trần: “Không… Không phải ông ấy đã chết rồi ư?”
“Còn sống”, Diệp Thành mỉm cười, nhìn quanh một lượt: “Sở Huyên đâu? Sao không thấy cô ấy vậy?”
“Tỷ ấy bế quan rồi”.
Bên này, Hồng Trần Tuyết đã đưa Hồng Trần vào Địa Cung, nhưng bà lại để Hồng Trần đứng ở cửa trước rồi đi vào một mình.
“Sư nương”, bà cười ngọt ngào nhìn Sở Linh Ngọc đang bị phong ấn trên tế đàn.
“Đừng gọi ta như vậy, không quen”, Sở Linh Ngọc mở mắt nhưng cười không được tự nhiên lắm.
“Người ở đây có thấy chán không?”, Hồng Trần Tuyết cười.
“Ngươi nghĩ sao?”
“Vậy con tìm một người tới trò chuyện cùng người nhé?”
“Đường đường là Thánh chủ Nhân Hoàng, từ bao giờ cũng học được cách trêu đùa dí dỏm vậy hả? Ta…”, Sở Linh Ngọc khẽ cười nhưng còn chưa nói xong đã nghẹn lại, sững sờ nhìn về phía Hồng Trần Tuyết.
Bên cạnh Hồng Trần Tuyết có thêm một người, trên mặt người ấy đầy râu, toàn thân hiện rõ dấu vết thăng trầm của năm tháng, đôi mắt đen như mực nhưng lại trống rỗng, vẻ mặt tang thương nhưng cũng mờ mịt.
“Chàng không già, thiên không hoang”, cô nhẹ nhàng nép vào lòng Hồng Trần, gò má áp vào ngực ông, hơi ấm và nhịp tim trong lồng ngực ấy khiến cô cảm thấy an tâm hơn bao giờ hết.
Vẻ mặt Hồng Trần vẫn đờ đẫn, ông cứng ngắc cúi đầu, mờ mịt nhìn Sở Linh Ngọc đang nép trong vòng tay mình.
Hồng Trần Tuyết ở bên cạnh khẽ mỉm cười, trong mắt cũng trào nước mắt.
Bà không bước tới mà chầm chậm đi ra như một cơn gió nhẹ, sư tôn của bà đã trở lại, người muốn gặp nhất chắc chắn là vợ của ông!