Diệp Thành yên lặng ngồi trên Ngọc Nữ Phong, tay cầm bình rượu.
Cách đó không xa, đạo thân Tinh Thần cũng ngồi đó, bên cạnh là Thánh nữ Tinh Nguyệt, hai người cũng im lặng như Diệp Thành.
Cảnh tượng này khiến nhóm Sở Linh đều thảng thốt, chuyện gì thế này? Sao tới Bắc Sở một chuyến mà trở về cứ như biến thành người khác, không nói một lời là thế nào?
“Thời gian tới tất cả ở lại Hằng Nhạc Tông hết đi”, không biết bao lâu sau Diệp Thành mới lên tiếng.
“Vì… Vì sao?”, các cô gái rất khó hiểu.
“Cứ ở đây là được rồi”, Diệp Thành mỉm cười, cũng không nhắc tới nữ tử tóc bạc kia.
Nữ tử tóc bạc kia thực sự quá mạnh, khắp Đại Sở này ngoài Hồng Trần không ai có thể áp chế được cô ta, đế vương vô song cũng không được, Thần Huyền Phong chính là một ví dụ đẫm máu.
Tuy Đại Sở đã được thống nhất nhưng nguy cơ vẫn còn tồn tại, chư vương các đời có thể trả thù bất cứ lúc nào.
Minh thương dễ tránh, ám tiển khó phòng, chuyện này là điều khiến người ta khó lòng phòng bị nhất.
Đêm đã khuya, những nữ nhân khác lần lượt rời đi, đạo thân Tinh Thần và Thánh nữ Tinh Nguyệt cũng tạm biệt, tuần trăng mật cứ thế trôi qua, tiếp theo là chuẩn bị cho việc thành thân, đúng như câu Thần Huyền Phong nói, không biết có phải lời chúc phúc không: Thời gian dù dài cũng quyết không đổi thay.
Diệp Thành cũng rời đi, liếc nhìn nơi Sở Huyên bế quan rồi xuống khỏi Ngọc Nữ Phong.
Đến trước đại điện Hằng Nhạc, hắn dừng bước.
Hồng Trần Tuyết cũng ở đó, mỉm cười nhìn rừng trúc yên tĩnh ở nơi sâu nhất trong Hằng Nhạc Tông.
Diệp Thành cũng nhìn sang, từ rất xa dường như hắn cũng thấy được Sở Linh Ngọc và Hồng Trần, Hồng Trần đứng đó như pho tượng, còn Sở Linh Ngọc thì đang chải tóc cho ông như một người vợ dịu hiền.
“Đa tạ”, Hồng Trần Tuyết nhìn ngây người, câu nói bất chợt của bà chợt khiến Diệp Thành không khỏi nở nụ cười.
“Chỉ là trùng hợp thôi mà”, Diệp Thành hít sâu một hơi: “Nếu thể tử của ông ấy không khổ sở chờ đợi thì chúng ta sẽ không đưa ông ấy về”.
“Dù không có sư nương chờ sư tôn thì chẳng phải còn có ta sao? Ta cũng đang chờ sư tôn, ngươi không nhẫn tâm với Sở Linh Ngọc, vậy nhẫn tâm được với Hồng Trần Tuyết ta à?”
“Nói chuyện chính đi”, vẻ đùa giỡn trên mặt Diệp Thành lập tức không còn, hắn hỏi: “Chuyện phía Bắc Sở tiến hành thế nào rồi ạ?”
“Đúng như ngươi nghĩ”, Hồng Trần Tuyết nhẹ giọng đáp: “Ngoài mặt thì Thiên Đình đã thống nhất Đại Sở, nhưng vẫn có một số thế lực thầm chống đối, đã gây rối không chỉ một lần, trong đó còn có bóng dáng của các vương như Phệ Hồn Vương. Muốn Đại Sở hoàn toàn bình định thì phải dẹp yên các vị vương đã”.
“Nói thì dễ!”, Diệp Thành lắc đầu bất lực: “Đến hoàng đế Đại Sở còn không tìm được tung tích của họ thì nói gì là chúng ta”.
“Thái Cổ Tinh Thiên đang từng bước bao phủ toàn bộ Đại Sở, hy vọng có thể nhìn thấy tung tích của họ”.
“Hy vọng vậy”, Diệp Thành khẽ nói rồi xoay người rời đi.
Khi hắn xuất hiện lần nữa thì đã ở trong một toà Địa Cung rộng lớn.
Chung quanh Địa Cung đầy những phù văn rườm rà, ẩn chứa rất nhiều pháp trận đáng sợ, tất cả đều bất phàm, dù hắn là Thánh chủ Thiên Đình nhưng chỉ lơ là một chút cũng sẽ bị kéo vào.
Trong Địa Cung có hai người đang đứng, một là Thái Hư Cổ Long, một là Tử Huyên.
Hai người đứng trước một tế đàn, trên tế đàn có dây xích phù văn đan xen, trói người áo tím đưa về lại.
“Nhìn ra được gì chưa?”, Diệp Thành nhìn người áo tím đang ngủ say, hỏi Thái Hư Cổ Long và Tử Huyên.
“Rất kỳ lạ”, Thái Hư Cổ Long trầm tư: “Không nhìn ra được là huyết mạch gì, cũng không nhìn ra lai lịch, chỉ biết trong người hắn ta ẩn chứa một sức mạnh khiến người ta ghét nhưng lại rất đáng sợ”.
“Có thể khẳng định hắn ta không phải người của Đại Sở”, Tử Huyên cũng lên tiếng: “Nhưng đến từ đâu thì ta không biết”.
“Hai người chưa thử sưu hồn hắn ta à?”
“Thử rồi”, Thái Hư Cổ Long đáp, nhưng lại lắc đầu bất lực: “Trên linh hồn của hắn ta có một phong ấn đáng sợ, nếu tuỳ tiện sưu hồn thì chắc chắn sẽ động đến cấm chế, linh hồn của hắn ta sẽ huỷ diệt ngay lập tức”.
“Hay là để Tịch Nhan thử xem sao?”, Diệp Thành thử hỏi Thái Hư Cổ Long: “Vạn Hoa Đồng của cô bé rất thích hợp để sưu hồn”.
“Không được đâu”, Tử Huyên thở dài: “Người này trời sinh miễn dịch với huyễn thuật, đây không phải điều quan trọng nhất, quan trọng nhất là ký ức của hắn ta cũng có phong ấn, động đến cấm chế thì linh hồn cũng sẽ sụp đổ”.
“Hai người nghĩ nữ tử áo trắng có lai lịch gì?”, Diệp Thành dời mắt khỏi người áo tím, nhìn hai người.
“Chúng ta còn phát hiện một điều khác còn đáng ngạc nhiên hơn”, Thái Hư Cổ Long và Tử Huyên đều nhìn Diệp Thành: “Hồng Trần giống hệt ngươi, có rất nhiều điểm tương đồng với ngươi, Thần Vương cũng giống hệt ngươi, còn thay ngươi đỡ nhát kiếm Tru Tiên ấy, ngươi đã từng nghĩ là vì sao chưa?”
“Ta không biết”, Diệp Thành lắc đầu.
“Ngươi vẫn có điều giấu chúng ta”, Thái Hư Cổ Long nhìn thẳng vào Diệp Thành.
“Ta nhìn thấy Chư Thiên Vạn Vực trong ý cảnh nhưng lại là một vùng trời đầy máu tươi, Đại Đế đều tử trận, thây chất thành núi, máu chảy thành sông, chiến thần Bát Hoang cõng Đông Hoàng Thái Tâm lảo đảo đi về phía trước dưới ánh hoàng hồn của ngày tận thế, muốn đổi lấy tương lai cho hậu thế trong tuyệt vọng…”