Đại Sở thống nhất, một sự thái bình hiếm có, yên tĩnh và an nhiên, vùng đất này hiện lên với viễn cảnh tương lai rực dỡ.
Thiên Đình vẫn đang phân chia lại thiên hạ, âm thầm thanh trừng những thế lực phản động, thế giới tu sĩ thanh bình, có những tu sĩ cần cù tu đạo, có những tu sĩ chung tình tự tìm cho mình mối nhân duyên và cũng không thiếu tu sĩ nhàn rỗi ngao du chỗn nhân gian…
Nhìn thiên địa rực rỡ dưới ánh nắng, Diệp Thành mỉm cười hân hoan, hắn quay người bước vào Truyền Tống Trận trong hư thiên.
Sau khi xuất hiện lần nữa hắn đã đứng trên mảnh đất của Đan Thành.
Diệp Thành đã tìm được sừng kì lân, cũng có thể nói hắn đã thu thập đủ nguyên liệu để luyện chế ra Thiên Tịch Đan.
Trước đó, bọn họ nhiều lần thử luyện chế ra Thiên Tịch Đannhưng đều thất bại còn nguyên nhân thất bại thì ngoài việc chưa thu thập đủ nguyên liệu luyện chế Thiên Tịch Đan ra thì quan trọng nhất vẫn là đan phương chưa chính xác.
Nhưng lần này lại khác, bọn họ đã có đan phương chính xác, có nguyên liệu hoàn chỉnh, lại có Đan Thánh hỗ trợ, việc luyện chế ra Thiên Tịch Đan sẽ dễ dàng hơn.
Thiên Tịch Đan là đan dược sáu vân, chính là linh đan ở cấp cao nhất của Đại Sở, những luyện đan sư khác ở đại sở có thể được tham gia vào việc luyện chế viên đan dược với phẩm cấp cao thế này chính là hi vọng cả đời của bọn họ.
“Hôm nay có lẽ là ngày đáng nhớ nhất”, Long Nhất hít vào một hơi thật sâu.
“Chỉ mong có thể luyện chế thành công”, Đan Thần vuốt râu, cố gắng trấn tĩnh nhưng vẻ mặt lại thể hiện ra tất cả, ông ta thực sự kích động.
“Xem ra ta tới muộn rồi”, tiếng cười vang vọng từ bên ngoài đại điện vào, Diệp Thành ăn vận giản dị bước vào đại điện.
“Chỉ còn đợi ngươi nữa thôi”, các lão bối bên trong đại điện lần lượt mỉm cười lên tiếng.
“Vãn bối có chút việc nên tới hơi muộn”.
“Không sao”, Đan Thần mỉm cười, “mọi người đã đến đông đủ rồi thì bắt đầu đi thôi”.
Nói rồi, ông ta phất tay tạo thành từng tầng kết giới bao quanh Đan Thành, bên ngoài địa điện có thêm cả những tu sĩ mạnh của Thiên Đình canh gác, vả lại trận thế cũng không vừa.
Luyện đan sư luyện đan kị nhất việc bị làm phiền, huống hồ linh đan mà bọn họ luyện chế là Thiên Tịch Đan sáu vân.
Vù!
Không lâu sau đó, một cái lư luyện đan màu vàng kim được lấy ra, lơ lửng chính giữa đại điện, xung quanh có ánh sáng lấp lánh, không sai, đó là lư luyện đan nhưng khác ở chỗ đó lại là linh khí mạnh mẽ vô cùng.
Đây là thần lư của Đan Tổ, nó được đúc thành từ một viên thần thiết thiên ngoại, dung hợp cả đạo tắc về đan của Đan Tổ, là bảo bối đáng giá, chỉ khi luyện ra đan dược ở cấp bậc chí cao thì Đan Thành mới dùng đến cái lư này.
Phía này, Diệp Thành và Đan Thần đã phất tay lấy ra từng viên linh thảo bị phong ấn.
Thấy vậy, phía Đan Nhất cũng lần lượt tế gọi ra lư luyện đan của mình.
Bọn họ rất coi trọng lần luyện đan này, những người có thể ở đây thì ít nhất đều là những người có cấp bậc Thái thượng trưởng lão của Đan Thành. Mặc dù thuật luyện đan không bằng Đan Thần và Diệp Thành nhưng cũng là những người có khả năng luyện đan ở mức cao.
Diệp Thành và Đan Thần chia nguyên liệu luyện chế đan cho phía Đan Nhất.
Quá trình luyện chế Thiên Tịch Đan rất phức tạp, cần nhiều người hỗ trợ, phân công hợp tác.
Đương nhiên, quan trọng nhất vẫn là dung hợp đan và hồn, việc này cần người có thuật luyện đan cao siêu như Đan Thần và Diệp Thành.
Bắt đầu thôi!
Diệp Thành hít vào một hơi thật sâu, hắn đẩy một ngọn lửa màu vàng kim vào trong lư luyện đan.
Lửa của linh hồn?
Liếc nhìn ngọn lửa màu vàng kim đang cháy rực trong lư luyện đan, phía Đan Thần đều thầm nhủ.
Cái gọi là ngọn lửa linh hồn chính là một loại hoả diệm, vả lại còn là hoả diệm vô cùng kì diệu.
Luyện đan sư rất ít khi dùng đến lửa linh hồn để luyện đan, một khi gây tổn hại lớn tới linh hồn thì rất dễ gặp phản phệ, một khi xuất hiện điểm sơ hở thì sẽ dẫn đến luyện đan thất bại, đặc biệt là khi luyện chế linh đan cấp cao thì người ta càng không dám dùng đến ngọn lửa về linh hồn.
Về điểm này thì phía Đan Thần rõ hơn ai hết.
Đây không phải là đan dược bình thường, nó là Thiên Tịch Đan sáu vân, mỗi một loại nguyên liệu đều là nguyên liệu quý giá và hiếm có của Đại Sở, nếu để lãng phí hoặc làm hỏng chỗ nguyên liệu này thì chưa chắc đã có thể tìm được nguyên liệu luyện đan thay thế.
Phía này, Diệp Thành đã liên tục phất tay cho từng cây linh thảo vào trong lư luyện đan.
Mặc dù là ngọn lửa linh hồn nhưng hắn lại có khả năng kiểm soát điêu luyện.
Dùng đến ngọn lửa linh hồn mặc dù có mặt hại nhưng lại cũng có mặt lợi, vả lại còn là loại hoả diệm mà những hoả diệm khác mãi mãi không bao giờ sánh bằng, nó vừa là ngọn lửa về linh hồn, vừa tương liên với linh hồn nên cũng dễ kiểm soát hơn.